Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 17

Mọi thứ chuẩn bị đã đâu vào đấy, đến tám rưỡi, bọn cô lập tức chốt chặt cửa phòng, chỉ cho phép nhiếp ảnh gia vào bên trong.

Mười phút sau, tiếng đập cửa vang lên.

Lần đầu tiên làm phù dâu, La Ninh vẫn chưa quen lắm với trình tự cụ thể, chỉ đứng cạnh nhìn Trần Kiều Kiều cùng nhóm phù rể ở ngoài cửa người bày trò người phụ hoạ, chơi đùa rôm rả, không khỏi cảm thấy thú vị.

Sau một đợt lì xì được nhét vào khe cửa, mọi người mới chịu hé cửa ra một chút.

Chú rể hôm nay mặc bộ lễ phục long phượng cùng kiểu với Kiều Đồng, tóc chải gọn ra sau, tinh thần sáng sủa, theo sau là cả nhóm phù rể giày tây áo vest bước vào với khí thế bừng bừng.

Nhiếp ảnh gia cũng vào theo, vừa đi vừa lia máy ảnh chụp không ngừng. Tiếp đó là mấy trò chơi quen thuộc thường thấy trong lễ cưới: câu hỏi, thử thách, đối đáp… nhưng cũng không ai muốn thật sự làm khó đối phương.

Bạn chú rể có mấy người phải dùng bánh mì cắn thành chữ “LOVE” khiến cả phòng cười ầm lên.

Chưa kể còn trò chuyền đồ ăn bằng miệng, toàn là trai đẹp bảnh bao phối đồ chỉnh tề, đứng cùng nhau đã hút mắt, giờ lại còn chơi mấy trò trêu nhau khiến ngay cả Kiều Đồng cũng ôm bụng cười không ngớt.

Lý Dục An đứng giữa một đám người, khẽ mỉm cười, bình tĩnh đón nhận mọi trò đùa. Tóc anh cũng được vuốt ngược ra sau, gọn gàng, phong độ, khi cúi đầu nhìn người đối diện cắn lấy món ăn từ miệng mình, ánh mắt vẫn thản nhiên như thường.

La Ninh liếc qua, ánh mắt lập tức rơi xuống vết thương trên môi anh.

Cô phải đánh son đậm để che dấu, còn anh thì chẳng hề bận tâm.

Sau một hồi náo nhiệt, cũng đến lúc nhóm bạn chú rể phải đi tìm giày cưới. Phòng tuy rộng nhưng chỗ giấu đồ không nhiều, mấy người đảo quanh vài vòng rồi đành phải xoay sang các phù dâu.

Bọn họ vốn là bạn thân của chú rể, trước lễ cưới từng ăn uống, đánh bài với hội Kiều Đồng không ít lần, thế nên cũng chẳng quá khách sáo, chỉ đùa vài câu đã biết được ai đang giữ giày ai không.

“Cô gái này nhìn lạ ghê.” Có người chỉ vào La Ninh.

Một chàng trai trẻ tóc húi cua đẩy đám người ra bước tới, cười cười với cô:

“Mỹ nhân, xin lỗi trước nhé, cô làm ơn đi lại mấy bước được không?”

La Ninh thản nhiên bước về phía trước hai bước.

Cậu ta vừa nhìn thoáng qua làn váy đã nhận ra dấu vết, liền quay đầu nói với mấy người còn lại:

“Không cần tìm nữa, ở đây rồi.”

Nói xong định ngồi xuống, nhưng đúng lúc đó, Lý Dục An từ phía sau nghiêng người chen tới, một tay đưa ra ngăn cản động tác của cậu ta.

Trong ánh mắt khó hiểu của chàng trai tóc húi cua, Lý Dục An đã ngồi xổm xuống, quỳ một gối, tay khẽ vén lớp váy dài phủ bên ngoài.

La Ninh theo bản năng định lùi về sau nhưng bàn tay to ấm áp của anh đã giữ lấy cổ chân cô, ngăn lại bước chân ấy.

Động tác của anh rất nhanh, sau một hồi lần mò, anh tháo dây buộc cổ chân, lấy chiếc giày cưới ra.

Mọi người lập tức vỗ tay reo lên, hối thúc chú rể nhanh chóng mang giày cho cô dâu nên chẳng mấy ai để tâm đến trò chơi nhỏ vừa rồi.

Trước khi ra khỏi phòng, Kiều Đồng cúi chào cha mẹ.

La Ninh hôm qua đã gặp qua ba mẹ của Kiều Đồng, họ có gương mặt hiền hậu, ánh mắt ôn hòa, hoàn toàn không giống những thương nhân dày dạn nơi thương trường. Vậy nhưng khi nói về Kiều Đồng thì hai ông bà không giấu nổi sự nôn nóng, như thể chỉ cần cưới xong là nhẹ được gánh lo trong lòng.

Kiều Đồng bình thường cười đùa vô tư, vậy mà lúc ôm mẹ, khi mẹ cô nhẹ vỗ vào lưng, một động tác dỗ dành như đang trấn an trẻ nhỏ, cô ấy mới khựng lại.

Vài giây đó, cô ấy cứ thế ôm mẹ mình không muốn rời. Đến lúc buông tay ra, hốc mắt đã đỏ hoe.

La Ninh khoác thêm áo bông, theo sau cô dâu chú rể, trên lưng đeo một chiếc túi to.

Ra tới ngoài mới cảm thấy lạnh, gió bắc hun hút lùa qua làn váy, luồn thẳng vào bắp chân. Trịnh Hân Nghi và mấy người khác còn ở phía sau, La Ninh đứng nhìn một dàn siêu xe kết hoa nối đuôi nhau, còn chưa biết nên lên chiếc nào để tới khách sạn thì bên cạnh phát ra tiếng kèn báo hiệu, ngay sau đó, cửa xe tự động mở ra.

La Ninh thấy vậy liền bước nhanh tới, chui vội vào trong.

Không khí trong xe ấm áp dễ chịu. Cô cởi chiếc áo bông đang khoác, còn chưa kịp đặt xuống, đã ngẩng đầu lên, qua kính chiếu hậu, ánh mắt chạm phải người đang ngồi ghế lái.

Quả nhiên là Lý Dục An.

La Ninh khẽ siết làn váy đang phủ kín cổ chân, nơi cô từng giấu đôi giày kia. Dường như nơi đó vẫn còn vương lại cảm giác ấm áp từ bàn tay anh, như sợi xích vô hình quấn chặt lấy.

Ba phù dâu còn lại cũng vừa đến gần. La Ninh gõ nhẹ cửa kính xe, nhắc các cô mau chóng lên.

Không gian trong xe khá chật. Trịnh Hân Nghi ngồi vào trước, Trần Kiều Kiều cùng một phù dâu khác chen vào băng ghế sau.

Không biết vì lý do gì, hôm nay Trịnh Hân Nghi có vẻ trầm lặng lạ thường. Từ lúc lên xe đến giờ, cô ta chẳng nói một lời, trong khi Lý Dục An cũng chỉ tập trung lái xe, không mở miệng lấy một câu.

Xe đến khách sạn, La Ninh là người đầu tiên bước xuống. Cô gần như vội vã rời khỏi chiếc xe mang theo thứ không khí im lặng đến mức có thể bóp nghẹt người ta ấy.

Lễ cưới tổ chức long trọng, tuy rằng các nghi thức vẫn giống phần lớn những hôn lễ khác, nhưng rõ ràng mọi thứ đều được đầu tư xa hoa hơn.

Lúc đứng ngoài hội trường chờ cô dâu bước vào lễ đường, La Ninh đứng ở hàng phía trước bên trái, đầu ngón tay khẽ siết chặt tay cầm cánh cửa lạnh toát. Khi âm thanh nhắc nhở từ trong vang lên, cô cùng Trịnh Hân Nghi đồng loạt kéo cửa ra.

Dù đã tổng duyệt một lần trước đó, nhưng ánh nhìn từ hàng ghế đầy khách mời sau lớp cửa vẫn khiến tim La Ninh hơi run lên một chút.

Cô là người đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Ánh đèn từ sân khấu chính bừng lên như pháo hoa nở rộ, thiết kế theo phong cách Art Deco kinh điển, những đường nét dát vàng giao thoa với khung màu đen tạo nên cảm giác tráng lệ như một khối điêu khắc cổ xưa. Giai điệu của bản “Young and Beautiful” vang lên, chú rể đứng sẵn ở cuối lễ đường, đang chờ đợi tân nương của mình.

Đây đáng lẽ là một khoảnh khắc tràn đầy niềm vui và thiêng liêng, vậy mà trong lòng La Ninh lại cuộn lên một cơn mơ hồ khó tả, hoang mang và lạc lối, tựa như đứng giữa đèn hoa rực rỡ mà lòng vẫn phẳng lặng như cũ.

Cô vô thức bước đi theo dòng người, mắt nhìn họ đọc lời tuyên thệ, trao nhẫn, kính trà cho cha mẹ hai bên. Cuối cùng, họ nắm tay nhau đi một vòng quanh lễ đường.

Trần Kiều Kiều đột nhiên khẽ chọc khuỷu tay cô:

“Đang nghĩ gì thế? Đến lượt cậu rồi kìa.”

La Ninh lúc này mới như người từ trong mộng tỉnh dậy, vội vàng kéo váy chạy theo.

Cùng lúc đó, nhóm phù rể cũng lên sân khấu. Từ trên cao có thể nhìn thấy Kiều Đồng đang đưa lưng về phía bọn họ, đứng nơi trung tâm ánh đèn rực rỡ.

La Ninh lúc ấy mới ý thức đã đến phân đoạn tung hoa cô dâu rồi.

MC với giọng nói sôi nổi vang vọng khắp hội trường:

“Đây là khoảnh khắc đầy hồi hộp và xúc động. Cô dâu sẽ ném hoa cưới cho những chàng trai và cô gái còn độc thân. Nào, cùng đếm ngược ba giây…”

La Ninh thấy có chút ngại, nhân lúc phần lớn mọi người chưa để ý, khẽ dịch người lùi ra ngoài rìa đám đông.

“Ba, hai, một!!!”

Phía bên nhóm phù rể lập tức trở nên hỗn loạn, tiếng cười và tiếng reo hò vang lên rộn rã. La Ninh nhờ đứng chếch một bên mà không bị đụng trúng, còn kịp đưa tay đỡ lấy Trịnh Hân Nghi suýt chút nữa đứng không vững.

Trịnh Hân Nghi nói chưa hết câu “cảm ơn,” vừa quay đầu nhận ra người kéo mình là ai, liền nuốt nửa câu sau vào lòng, quay đi không nói thêm gì nữa.

Dưới sân khấu vang lên một tràng hoan hô náo nhiệt. MC nhanh chóng tiếp lời:

“Chúc mừng chàng phù rể điển trai đã bắt được bó hoa tượng trưng cho hạnh phúc! Không biết anh chàng của chúng ta có cô gái nào để tặng hoa không nhỉ? Nếu có, đừng ngại, mau đưa cho cô ấy, để mọi người được chứng kiến khoảnh khắc này!”

La Ninh nghe thấy, bất giác quay đầu nhìn. Người cầm bó hoa không ai khác chính là Lý Dục An. Đám bạn thân phía sau vừa cười vừa trêu, khoác tay ôm cổ anh:

“Lý Dục An, đến lượt cậu đấy! Có thích ai thì mau đưa cho người ta đi!”

Mái tóc anh khẽ rũ xuống theo từng cử động, ánh đèn trên sân khấu đổ bóng mờ mờ lên gương mặt anh khiến đường nét càng thêm rõ ràng. Giữa ánh sáng lấp loáng của đèn chiếu, ánh mắt anh lướt qua đám người.

Tim La Ninh bỗng đập lỡ một nhịp.

Trần Kiều Kiều khẽ huých Trịnh Hân Nghi, thì thầm:

“Ê, Lý Dục An hình như đang nhìn cậu đấy?”

La Ninh không để ý đến lời thì thầm ấy. Cô chỉ lặng lẽ quay người bước khỏi sân khấu, tìm một góc vắng mà ngồi xuống. Lát sau, giọng Lý Dục An vang lên qua micro, là lời chúc mừng dành cho đôi tân lang tân nương.

Trên người mặc lễ phục mỏng, lại dậy từ sớm, giờ đây đầu cô bắt đầu hơi choáng. Cô cố gắng kiên trì đến khi chụp xong ảnh chung với cặp đôi chính rồi theo mọi người di chuyển đến khu nghỉ ở khách sạn, nơi dành riêng cho cô dâu và phù dâu thay đồ, nghỉ ngơi.

Cô dâu và phù dâu dùng chung một phòng suite. Kiều Đồng vào thay bộ lễ phục khác rồi lại rời đi, còn vài người khác tranh thủ nghỉ ngơi đôi chút trước khi buổi tiệc bắt đầu.

Trong phòng giờ chỉ còn lại La Ninh và Trịnh Hân Nghi vì hai người kia đang vào phòng bên trong để dặm lại trang điểm.
Cô nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ nghe thoáng có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Lúc đầu còn mơ hồ, nhưng không lâu sau tiếng gõ rõ ràng và đều đặn vang lên từng ba cái một.

Cô ngồi dậy, bước đến gần cửa, kéo nhẹ chốt then rồi hé mở. Bên ngoài là Lý Dục An trong bộ tây trang cùng đôi giày da bóng loáng, tay xách một túi đồ.

Ánh mắt cô không khỏi dừng lại nơi vết sẹo trên môi anh, nhưng cô nhanh chóng tránh đi, hỏi nhỏ:

“Có việc gì sao?”

Anh cũng để ý sắc mặt cô, không hỏi thẳng nguyên do, chỉ khẽ nhíu mày:

“Giọng em nghe không ổn, sao vậy?”

Cô mỉm cười nhẹ, giọng nói hơi đứt quãng:

“Cổ họng hơi khó chịu một chút.”

Anh không nói thêm gì, giơ túi đồ lên:

“Ăn chút đồ lót dạ đi, lát nữa lên bàn tiệc còn phải theo cô dâu đi mời rượu, không ăn hết nổi thì cũng cố ăn sơ vài miếng.”

Nói xong, anh đặt túi đồ vào trong tay cô rồi quay lưng bước đi.

Cô mở túi ra, thấy bên trong nhiều món ăn nhẹ liền mang trước đến phòng suite của Trần Kiều Kiều để chia sẻ. Số còn lại, cô để lên tủ đầu giường, gần chỗ cô và Trịnh Hân Nghi.

Cô lấy ra hai thanh chocolate đưa cho Trịnh Hân Nghi. Đối phương nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng nhận lấy.

Trịnh Hân Nghi xé vỏ bao ra rồi không nói gì, ném thanh chocolate trở lại túi, quay mặt lại nhìn cô một hồi lâu.

Cô tập trung xé một gói bánh mì nhỏ, vừa đưa vào miệng thì nghe Trịnh Hân Nghi cất giọng nhẹ nhàng, pha chút bâng quơ:

“La Ninh, cậu lợi hại thật đó, bao năm rồi mà vẫn giữ được mối tình xưa cũ như vậy.”

Cô không thích ăn loại bánh mì khô cứng này, cảm giác như nhai nhựa vậy, cố nuốt xuống rồi lại xé một miếng ruột bánh mềm hơn, cắn mấy cái mới cảm nhận được bên trong có nho khô và quả nam việt quất.

Trịnh Hân Nghi nhìn thấy cô không đáp lời, bèn buột miệng tiếp tục, giọng như kể chuyện phiếm với bạn thân:

“Ngày xưa đi học, tôi từng ngồi cùng bàn với Dục An một thời gian. Nếu không phải tình cờ nhìn thấy anh ấy ở bảng tin tức, tôi cũng chẳng biết anh ấy là ai. Nói thật, Dục An đúng là không biết giữ ý tứ, những chuyện kiểu vậy chẳng có gì phải dấu diếm.”

La Ninh chậm rãi uống một ngụm nước, cảm thấy đầu còn đau hơn trước, mấy lời nói lảm nhảm kia chỉ khiến cô thấy bực mình.

“Có rảnh thì đi khám bác sĩ đi,” cô nói.

“Cái gì?”

“d*c v*ng chiếm hữu quá mạnh cũng là một loại bệnh.”

Trịnh Hân Nghi ngẩn người, đột nhiên cười:

“Cậu ghét tôi lắm à?”

“Trong chuyện tình cảm, nếu đã muốn phân rõ thứ tự ai đến trước ai đến sau thì căn bản người đó chưa từng thích cậu.” La Ninh chậm rãi đáp.

“Vậy ra đây là lý do cậu ở bên anh ấy?” Trịnh Hân Nghi đưa tay xoắn một lọn tóc, “Thật ra thì cậu thích anh ấy hay vì ghét tôi nên mới ở bên anh ấy?”

La Ninh không đáp lại câu hỏi, chỉ nói:

“Tôi không phải Kiều Đồng.”

“Dù chúng ta không phải bạn thân, nhưng tôi hiểu cậu,” Trịnh Hân Nghi lắc đầu, “Nội tâm của cậu không giống với vẻ bề ngoài, cậu chắc chắn rất ghét tôi.”

La Ninh cũng mỉm cười, có thể là như vậy, nhưng hiện tại cô không có hứng thú nói thêm, chỉ muốn ở một mình.

“Cậu cứ cho rằng tôi đang trả thù,” La Ninh nhắm mắt lại, “Vậy chứng tỏ cậu tự biết mình đã làm điều trái với lương tâm.”

Bình Luận (0)
Comment