Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 18

Chương 18

Lý Dục An theo Kiều Vũ tiếp đón khách khứa, bận rộn như con quay.

Kiều Vũ cầm một chai nước khoáng đưa cho anh:

“Nghỉ một chút, lát nữa còn phải theo hai đứa nó mời rượu.”

Lý Dục An vặn nắp, một hơi uống hết nửa chai. Lúc này Kiều Vũ mới chú ý tới vết xước trên mặt anh, hơi nghi ngờ, hỏi:

“Này này, tối qua cậu đã làm gì vậy?”

Lý Dục An nhét nửa chai nước lại vào tay anh ta, vẻ mặt thản nhiên:

“Từ chiều hôm qua đến giờ, cậu thấy tôi có lúc nào rảnh không?”

“Thế thì cái vết này…” Kiều Vũ chỉ vào mặt anh, “Đừng nói với tôi là bị muỗi cắn nhé.”

Lý Dục An đưa tay chạm nhẹ sống mũi.

“Cậu nói rõ với người ta chưa?”

Lý Dục An nghĩ tới sự đề phòng xen lẫn rung động đầy mâu thuẫn mà La Ninh dành cho mình, khựng lại một chút rồi nói khẽ:

“Tôi không biết.”

“Tôi còn tưởng với tính cách của cậu thì chắc chắn sẽ dịu dàng đến mức khiến người ta mềm lòng cơ đấy,” Kiều Vũ không đá xoáy anh một câu là chịu không nổi, “Không ngờ cậu lại là kiểu thích chơi trò cưỡng ép con nhà lành.”

Bên cạnh có người gọi hai người họ vào ghế ngồi. Lý Dục An vừa đứng dậy vừa đáp:

“Chuyện cậu thích làm thì tự làm đi, đừng đổ lên đầu tôi.”

Khi Kiều Vũ và Lý Dục An đi vào, cô dâu chú rể cùng dàn phù dâu phù rể đều đã có mặt.

Món ăn chưa được mang lên hết nhưng ai cũng biết sẽ không ngồi lâu nên tranh thủ thời gian ăn được gì hay nấy.

Lý Dục An từ trên bàn nhón hai viên kẹo, tầm mắt lại hướng về phía La Ninh.

Cô đang gắp một nhúm gỏi, vừa nghe người bên cạnh trò chuyện, vừa chậm rãi đưa vào miệng nhai.

La Ninh có thói quen rất đặc biệt khi ăn cơm: ăn chậm, thích rau củ, và chỉ ăn những món đặt ngay trước mắt.

Món vịt om măng khô vừa được mang lên, cô tỉ mỉ gắp từng miếng rau ra khỏi nồi, còn múc cả nước sốt có lẫn rau xanh rồi chọn từng cọng một mà ăn, giống như một con thỏ nhỏ đang gặm lá cây.

Kiều Vũ hơi nghiêng người, hạ giọng nói:

 “Đừng nhìn nữa, vừa nãy Trịnh Hân Nghi liếc mắt nhìn cậu mấy lần rồi đó.”

Lý Dục An cụp mắt, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, bên trong chỉ là nước chanh, vị mát lạnh.

“Cậu tính xử lý sao đây?” Kiều Vũ ăn hai miếng rồi hỏi tiếp, “Đều là bạn học cũ, cháy nhà đến nơi rồi.”

Giọng nói anh ta không giấu được chút hả hê khi người khác gặp rắc rối.

“Tôi đối với Hân Nghi và Kiều Đồng đều như nhau, người khác không hiểu thì thôi, chẳng lẽ cậu cũng không rõ?” Lý Dục An đáp, giọng hơi trầm xuống.

Kiều Vũ kinh ngạc:

“Tôi chỉ nói đùa thôi mà, làm gì căng thẳng vậy?”

Anh ta dĩ nhiên hiểu tính cách bạn thân của mình. Mỗi khi rảnh rỗi, mấy người trong nhóm lại rủ nhau đi tụ tập uống rượu. Trong những dịp như thế, con gái trong nhóm thường ưu ái Lý Dục An, có người hoạt bát chủ động, có người e thẹn dè dặt, xoay quanh anh như ong bướm vờn hoa. Tuy vậy, đến cuối cùng, dù là ai thì cũng cố mọi cách xin thông tin liên lạc riêng với anh.

Mỗi lần như vậy, Kiều Vũ đều âm thầm bội phục Lý Dục An. Anh luôn có thể khéo léo và tự nhiên xử lý từng mối quan hệ, ai có thiện cảm cũng hóa bạn bè, tuyệt không dính vào những rối rắm tình cảm không cần thiết.

So với anh, đám bạn cùng nhóm lại có đời sống tình cảm phong phú hơn nhiều, có người còn lấy chuyện tán tỉnh, yêu đương chóng vánh làm thành tích, tự hào vì số lượng bạn gái cũ.

Có lần, một người trong nhóm để mắt tới một cô gái. Cô gái ấy mang dáng vẻ điềm đạm và khá trí thức. Mấy lần đi chơi chung, cô ấy đều tỏ ra lạnh nhạt với mọi người nhưng lại lơ đãng quan tâm đến Lý Dục An dù không được đáp lại.

Người kia liền nhân cơ hội tiếp cận, chờ đến lúc cô ấy buồn vì thất vọng liền thêm WeChat, nửa đêm trò chuyện tâm tình. Ngày đầu tiên nói về chủ nghĩa hiện thực phê phán và Tolstoy, ngày thứ hai chuyển qua nhạc rock Bắc Âu, đến ngày thứ ba thì không nhịn được nữa mà bóng gió tỏ tình.

Sau đó, chuyện anh ta bắt cá nhiều tay bị lộ, tất cả tin nhắn đều bị cô gái ấy đăng thẳng lên vòng bạn bè, gây náo loạn cả hội.

Ai cũng biết là cậu ta muốn học theo Lý Dục An, kết quả đã không ra dáng quý ông thì thôi, ngược lại còn bị xấu mặt. Có khoảng thời gian mọi người cứ lấy chuyện này ra trêu chọc, đến tận bây giờ mỗi lần đối mặt với Lý Dục An, người trong cuộc kia vẫn thấy ngượng ngùng, mặt mũi không biết giấu đi đâu.

“Chờ thêm mấy hôm nữa tôi sẽ hẹn tất cả mọi người đi ăn,” Kiều Vũ hiếm khi thấy bạn mình để tâm đến ai như vậy, bèn chủ động muốn giúp một tay, “Toàn là người lớn rồi, ngồi lại ăn bữa cơm, nói rõ mọi chuyện là xong.”

Lý Dục An chẳng cảm kích gì:

“Khỏi đi, cậu không hiểu cô ấy đâu, làm vậy chỉ khiến cô ấy bực bội với tôi hơn thôi.”

Kiều Vũ cảm thấy có gì đó sai sai:

 “Không phải nói là không thân à?”

“Đi thôi.”

Lý Dục An không trả lời nữa, buông đũa, theo chú rể ra ngoài đi mời rượu.

La Ninh ăn chưa được mấy miếng đã phải thay một bộ lễ phục khác, so với chiếc váy trước đó thì ấm áp hơn một chút. Tuy khách sạn có mở điều hòa, cô vẫn cảm nhận rõ từng luồng lạnh từ lòng bàn chân truyền lên, cùng với cảm giác mệt mỏi không thể diễn tả rõ ràng trong người.

Cô đi theo cô dâu chú rể mời rượu, không nhớ nổi đã đi mấy bàn. La Ninh đi rất chậm, vô tình bị bỏ lại phía sau, cô vừa nghe chú rể trò chuyện với khách khứa, vừa tranh thủ xoa xoa đôi chân đang rã rời của mình.

Khoé mắt cô bỗng lướt thấy một ống quần tây đen thẳng tắp, dáng người cao lớn tới gần, mang theo hơi ấm sát lại như muốn chìa tay đỡ cô một chút.

La Ninh lập tức đứng thẳng, mắt hướng về phía trước, đồng thời ngửi thấy mùi bạc hà quen thuộc.

Giây tiếp theo, tay phải cô đang thả lỏng bên người bị người ta nhẹ nhàng kéo ra, nhét vào đó hai món nhỏ bọc trong túi nylon, đầu ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay cô rồi lập tức rút lại.

Lý Dục An bước tới, mắt nhìn thẳng, đưa tay cầm lấy ly rượu trên khay, thay chú rể chắn một ly.

La Ninh siết chặt tay phải, coi như để che đi sự bối rối, rồi cũng giả vờ nhấp một ngụm rượu.

Đợi đến khi ra ngoài cô mới cúi đầu nhìn thoáng qua lòng bàn tay. Bên trong là hai viên kẹo mềm có nhân, được gói trong túi nhựa nhỏ.

Sau bữa tiệc trưa, cô dâu chú rể rời khách sạn để đến địa điểm khác, bên phía La Ninh không còn việc gì nữa. Cô nhận quà kỷ niệm, tiện tay giúp Kiều Đồng kiểm tra lại mấy món đồ. Đến khi cô quay lại phòng thay đồ ban đầu, hầu như mọi người đã rời đi hết rồi.

Bộ váy phù dâu trước đó đã được thợ trang điểm mang đi. Trên người cô lúc này là bộ váy mặc khi đi mời rượu, là chiếc váy cô mang theo từ nhà. Cô ngồi mép giường nghỉ một lúcrồi mới chậm rãi cầm từng món đồ lên thay lại.

Khi cúi đầu cài nút áo đầu tiên, bên ngoài phòng bỗng vang lên tiếng động loạt xoạt.

Cô là phù dâu duy nhất còn lại ở khách sạn, lúc vào phòng cô có mang chìa khóa, nhưng lúc đóng cửa thì lại quên không gài chốt an toàn. Vì vậy khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô còn chưa kịp phản ứng thì người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.

Rèm trong phòng được kéo kín nhưng đèn vẫn sáng. La Ninh chân trần đứng trên tấm thảm, trên người chỉ khoác sơ mi mỏng, lớp vải nhẹ ôm sát lấy cơ thể, làm nổi bật từng đường cong mềm mại.

Cô đang cúi đầu cài nút áo, phần cổ áo hé mở để lộ lớp nội y đen cùng làn da trắng mịn phía dưới, tạo ra sự tương phản rõ nét.

Nghe tiếng động, cô giật mình ngẩng đầu lên, mà hình ảnh trước mắt lại khiến người vừa đi vào khựng lại trong tích tắc.

Tất cả như dừng lại khi ánh mắt Lý Dục An nhìn thấy cô, ánh nhìn anh trầm xuống, rồi ngay sau đó vội dời mắt đi, ho nhẹ một tiếng.

Anh lùi lại một bước, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

La Ninh cũng khựng lại, đến khi nhìn rõ người vừa vào là ai, cô lập tức tròng nhanh quần áo vào, xỏ dép lê rồi bước nhanh ra mở cửa lần nữa.

Lý Dục An vẫn còn đứng bên ngoài.

“Xin lỗi,” anh mở lời trước, “Anh tưởng mọi người đi hết rồi, quay lại lấy đồ rồi định trả phòng. Không ngờ em vẫn còn ở trong.”

La Ninh giữ nét mặt bình thản như không có gì xảy ra, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho anh vào.

Anh bước đến đầu giường lấy túi đồ mình để quên. Nhìn thấy La Ninh đang cúi đầu thu dọn đồ đạc, từng động tác đều chậm rãi, anh đứng đó một lát mà không biết nên mở miệng thế nào.

Sau chuyện tối qua, cả ngày hôm nay hai người đã chạm mặt vài lần. Mỗi lần như vậy, cảm giác không thể gọi là xấu hổ, cũng chẳng thể xem là thoải mái,  cứ như có một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua đáy lòng, tạo ra một gợn sóng mơ hồ không rõ ràng.

Anh do dự một chút rồi mở lời:

“Em có đói không?”

La Ninh mất một lúc mới kéo được khóa vali, trong lòng vốn định từ chối, bảo anh đừng lo cho mình. Nhưng lời nói ra lại là một câu hoàn toàn khác:

“Em hơi chóng mặt, người cũng mỏi rã rời, lại thấy nhức đầu nữa.”

Quả nhiên, Lý Dục An lập tức bước đến trước mặt cô, đưa tay chạm nhẹ vào trán cô, cúi đầu quan sát:

“Không thấy sốt, nhưng em có muốn đo thử nhiệt độ không?”

La Ninh chỉ lắc đầu:

“Em chỉ muốn ngủ.”

“Vậy em cứ ngủ ở đây đi,” anh nói, rót cho cô một ly nước rồi đặt lên bàn đầu giường, “Anh xuống dưới báo lại với lễ tân, xin lùi giờ trả phòng một chút.”

Nghe anh nói vậy, La Ninh cũng không khách sáo. Cô nằm xuống giường, mệt đến mức như sắp chìm ngay vào giấc ngủ chỉ trong tích tắc.

“Anh lát nữa có việc bên ngoài, em cứ ngủ trước đi. Chiều anh quay lại đón em.”

La Ninh cố nén cơn buồn ngủ, mơ hồ lên tiếng đáp lại.

Trong cơn mơ màng, điều cuối cùng cô cảm nhận được là anh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, rồi kéo chiếc chăn bên cạnh đắp lên người cô.

La Ninh ngủ không yên giấc, khi thì mơ màng, lúc lại tỉnh táo.

Mỗi lần tỉnh dậy, cô lại thấy trên người lúc lạnh lúc nóng, từ sau lưng lên đến cổ đều đau nhức âm ỉ, từng đợt từng đợt không dứt. Trong cơn mê man, những cơn đau ấy hóa thành những hình ảnh hỗn độn, khiến cô chẳng phân biệt nổi hôm nay là ngày nào, thậm chí bản thân đang ở đâu.

Cô lờ mờ cảm giác hình như mình còn phải dậy sớm đi học. Cô muốn hé mắt xem trời bên ngoài có sáng chưa, nhưng mí mắt nặng trĩu, thử mấy lần cũng không mở lên nổi. Toàn thân đau nhức đến mức trong một đống suy nghĩ rối loạn, cô cũng chỉ có thể mơ hồ tìm được một kết luận: mình bệnh rồi.

Một khi ý nghĩ đó hiện ra, cô gần như xác định luôn: đúng rồi, là mình bị bệnh.

Thế rồi, trong lòng cô lại có chút nhẹ nhõm: cuối cùng cũng có cớ xin nghỉ học.

Thế nhưng cảm giác may mắn ấy chỉ tồn tại được vài giây ngắn ngủi rồi nhanh chóng bị thay thế bằng lo lắng bất an.

Chờ lát nữa mẹ gọi dậy đi học mà phát hiện cô bị bệnh thì chắc chắn sẽ rất tức giận. Cô gần như có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Tống Văn Tuệ lúc đó, sốt ruột nhưng cũng đau lòng, vừa lấy áo khoác cho cô mặc vào, vừa cau mày vẫy vẫy nhiệt kế, trách mắng cô vài câu.

Chắc chắn bà sẽ cằn nhằn rằng cô không chịu uống nước, mặc quá ít áo, rồi lại nói xin nghỉ như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học.

Mỗi lần nghe tới bốn chữ “chậm trễ học tập,” La Ninh đều chỉ biết cúi đầu, ánh mắt như khống chế không nổi, nước mắt ầng ậng .

Dù là trong mơ, chỉ cần nghe thấy những lời đó, lòng cô vẫn như bị bóp nghẹt. Bọn họ để ý đến sức khỏe của cô, nhưng lại luôn làm ngơ trước cảm xúc của cô.

Đúng lúc đó, có một bàn tay ấm áp khẽ chạm lên khoé mắt cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước long lanh chưa kịp lăn xuống. La Ninh theo bản năng nghiêng đầu, lúc này mới cảm giác được một bên má mình ươn ướt.

Lý Dục An nhẹ nhàng rút tay về, đặt lên trán cô kiểm tra nhiệt độ. Sau đó, ngón tay anh luồn qua mấy lọn tóc lộn xộn dính trên mặt cô, rồi lại khẽ dùng mu bàn tay áp vào trán cô thêm lần nữa.

La Ninh hé mắt, thấy ống tay áo vest màu đen của anh, theo động tác giơ tay mà để lộ ra một đoạn áo sơ mi trắng tinh. Khi bàn tay anh di chuyển lên, chiếc khuy măng-sét cọ qua làn da nóng ran trên mặt cô, cảm giác mát lạnh ấy khiến ý thức của cô dần dần quay về.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Cô hỏi, giọng nói khàn khàn như bị lưỡi dao cứa qua, mỗi từ thốt ra đều mang theo một cơn đau rát.

Lý Dục An vừa kê lưng cô bằng chiếc gối, vừa nhẹ giọng đáp:

“Em bị sốt, ngủ một mạch tới tối luôn rồi.”

Anh mở túi đồ ăn đặt trên tủ đầu giường, không biết mang về từ lúc nào. Bên trong là cháo trắng và vài món rau thanh đạm, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy nhẹ bụng.

La Ninh mệt mỏi thật sự, chỉ ăn được mấy thìa rồi thôi.

Lý Dục An không nói gì, tự mình bưng bát cháo lên, múc một thìa đưa tới miệng cô:

“Anh có mua thuốc hạ sốt, nhưng trước khi uống phải ăn chút gì vào bụng đã. Cố ăn thêm một chút nữa nhé.”

Thìa cháo đầy được đưa đến trước mặt, La Ninh không còn cách nào khác, đành phải thuận theo, từng miếng từng miếng nuốt xuống, cuối cùng cũng ăn được hơn nửa bát.

Bình Luận (0)
Comment