Uống thuốc xong, La Ninh bị bọc kín như cái bánh chưng, lặng lẽ theo Lý Dục An rời khỏi khách sạn.
Cô mặc bộ quần áo mình mang theo, tầng tầng lớp lớp để giữ ấm. Lý Dục An vẫn cảm thấy chưa đủ, lại cởi cả áo khoác lông vũ của mình khoác thêm lên người cô.
Lên xe, hệ thống sưởi vừa mở đủ ấm, La Ninh mới bắt đầu cởi bớt mấy lớp áo.
“Vẫn đến địa chỉ lần trước anh đưa em về à?” Lý Dục An hỏi, giọng nhẹ như gió đêm.
Ý anh là nhà bố mẹ cô.
La Ninh lắc đầu, giọng khản đặc:
“Không phải, em chuyển nhà rồi.”
“Em ở một mình sao?” Tay anh vẫn đặt trên vô lăng.
“Ừ.” Cô đáp.
“Em dọn khi nào vậy?”
“Mới gần đây thôi.”
“Ở một mình thì tự do thật,” giọng Lý Dục An vẫn đều đều, bình thản “Nhưng mà dạo này em hay bị ốm, sức khỏe không tốt, phải có người chăm mới được.”
Anh nói chuyện bằng thái độ nhã nhặn, nhẹ nhàng, không khiến người ta thấy bị ép buộc, giống như đang thật lòng thương lượng:
“Hay để anh đưa em về nhà bố mẹ, được không?”
La Ninh nghe anh nói mà cảm giác hơi bối rối.
Bằng tuổi nhau nhưng đôi khi anh lại khiến cô có cảm giác như mình nhỏ bé hơn hẳn. Trong trí nhớ, cậu thiếu niên xưa kia dịu dàng, có phần ngốc nghếch dường như không hoàn toàn giống với dáng vẻ người đàn ông điềm tĩnh đang ngồi sau tay lái lúc này. Thời gian tựa như một trò ghép hình, mà các mảnh ký ức đã bị đổi chỗ.
Cô cụp mắt:
“Em không muốn về nhà.”
Lý Dục An liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu trong xe.
“Sao vậy?”
“Mỗi lần em ốm, bố mẹ lại càm ràm một trận.” Cô nói, giọng rất nhỏ.
“Em sẽ thấy rất khó chịu.” Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, “Vốn dĩ họ cũng không thích việc em ra ngoài sống riêng, giờ mà biết em bệnh thế này, thể nào cũng bắt em dọn về.”
Phía trước là đèn đỏ, thời gian chờ dài đến một phút.
Lý Dục An xoay tay lái, cho xe rẽ một vòng lớn.
Giọng anh trầm trầm vang lên:
“Vậy mấy ngày này để anh chăm em, được không?”
La Ninh quay đầu nhìn anh.
Trên đường về, xe dừng trước một siêu thị. Anh bảo cô ngồi chờ trong xe một lát.
Lần này anh vào khá lâu, lúc trở ra tay xách một túi nilon lớn, gần như căng tràn.
Về tới nhà, cô theo anh bước vào, thay giày xong thì ngẩng đầu nhìn quanh căn phòng. Cách bài trí đơn giản nhưng lại có cảm giác quen thuộc lạ lùng, như thể họ đã từng sống qua vài kiếp cùng nhau ở nơi này.
Trừ một vài món đồ mới và cách bài trí được thay đổi đôi chút, căn phòng nhìn chung không có thay đổi lớn. Chiếc bể cá pha lê vẫn nằm đó, chiếm một góc phòng khách. Nhưng đừng nói đến cá, đến cả một giọt nước trong đó cũng không còn.
“Anh ngủ ở phòng làm việc, em cứ nghỉ ngơi trong phòng ngủ.” Lý Dục An đưa túi nilon cho cô. “Trước hết em đi rửa mặt cho tỉnh táo đi.”
Lúc này La Ninh mới cúi đầu nhìn rõ thứ trong túi. Cô lục ra từng món, đủ thứ linh tinh, nào là áo ngủ, bàn chải đánh răng, thậm chí còn có cả nội y dùng một lần cho nữ.
Thật ra mấy món này cũng không cần thiết đến mức phải mua vì nhà cô cách đây không xa lắm, nhưng La Ninh không nói gì, chỉ chọn vài món cần thiết rồi cầm vào nhà tắm.
“Ngủ sớm một chút, nếu thấy người mệt quá thì gọi anh.” Anh lại dặn dò.
La Ninh từ nhà tắm đi ra thì thấy Lý Dục An đang đứng ngoài ban công cho chim ăn. Cô chậm rãi bước đến, đầu ngón tay còn chưa chạm vào tay nắm cửa, Lý Dục An đã nhìn thấy cô qua lớp kính trong suốt.
Anh mở cửa lùa ởban công, bước vào trong phòng, một tay còn đang nâng con chim nhỏ, là Mạch Mạch.
Anh dùng ngón trỏ khẽ giữ cổ nó, nhẹ nhàng nhưng đủ để không cho nó bay loạn. Mạch Mạch nghiêng đầu nhìn về phía La Ninh, hai con mắt nhỏ chớp chớp, như đang đánh giá vị “khách lạ” mới xuất hiện trong nhà.
Lý Dục An chỉ vào La Ninh, nghiêm túc nói với nó:
“Còn nhớ cô ấy không?”
La Ninh muốn đưa tay ra chạm vào nó nhưng lại có chút ngập ngừng.
Mạch Mạch giãy giụa vỗ cánh mấy cái, Lý Dục An liền thả nó ra. Nó nhảy lên lòng bàn tay anh, rồi dùng đầu cọ cọ vào tay áo.
“Đang thẹn thùng đấy.” Anh nói.
Nói xong liền nhẹ nhàng đẩy vai La Ninh.
“Vào phòng nằm đi, ở gần ban công lạnh lắm.”
La Ninh bị anh nhẹ nhàng đẩy vào phòng.
Anh theo sau kéo chăn đắp cho cô, rồi nhét một cái nhiệt kế vào lòng cô.
Cuối cùng, Lý Dục An gác một tay lên mép giường, một chân khụy xuống tấm thảm dưới đất, rồi thả Mạch Mạch lên giường.
“Giao cho mày một nhiệm vụ.” Anh nghiêm túc nói với Mạch Mạch, vừa nói vừa đưa tay nhẹ nhàng đẩy nó về phía La Ninh. “Nhanh, đi dỗ cô ấy ngủ.”
Mạch Mạch bị đẩy một cái thì loạng choạng, móng vuốt cào lên chăn nhung mềm lấy thăng bằng, để lại vài vết trắng nhỏ như dấu bông tuyết.
La Ninh nằm trên giường, trong lòng dâng lên một cảm giác yên bình hiếm có. Mạch Mạch bay nhảy vài cái rồi lăn mình xuống đầu giường, lông chim mềm mại cọ nhẹ lên má cô, vừa ấm vừa tơi xốp.
Cô ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, giống như mùi cháo bắp ngọt dịu, lại có chút giống mùi của những con vật nhỏ lông xù được phơi nắng.
La Ninh nghiêng đầu hít hít, hình như là mùi từ người Mạch Mạch, con vật nhỏ này có mùi dễ chịu thật.
Cô định đưa tay ra sờ nó, nhưng phát hiện không duỗi được tay, thì ra cánh tay của Lý Dục An đang chắn ngang chăn, giữ thật chặt, không cho cô động đậy.
Phải đợi một lúc sau anh mới buông ra, lấy nhiệt kế từ trong chăn ra xem.
“Vẫn còn hơi sốt.” Anh khẽ nói.
Anh giơ tay tắt đèn trần trong phòng, vặn đèn tường bên mép giường, rồi cúi đầu nhìn cô. La Ninh khi cúi mặt xuống, khuôn mặt toát ra một vẻ đẹp yên tĩnh, nhẹ nhàng. Làn da cô vốn đã trắng trong, giờ vì đang bệnh mà sắc mặt như phủ thêm một lớp sương mỏng khiến anh liên tưởng đến sắc hoa sơn trà trong ánh ban mai.
“Muốn uống nước không? Anh thấy môi em hơi khô.” Anh hỏi cô.
La Ninh khẽ gật đầu.
Lý Dục An rót nửa ly nước lọc mang đến, La Ninh nâng nửa người lên, nhận lấy từ tay anh. Khi cô nuốt xuống, giọng nói vẫn khản đặc và đau rát, uống được hai ngụm liền muốn đưa lại cho anh nhưng anh không nhận, chỉ lấy thêm cái gối lót sau lưng cô: “Uống thêm chút nữa đi.”
La Ninh cau mày, cố uống hết nửa ly, lúc đó anh mới nhận lại.
Anh đặt ly lên tủ đầu giường, tiếng va chạm giữa đế pha lê và mặt bàn vang lên trong trẻo, suýt chút nữa làm Mạch Mạch đang lượn quanh đầu giường té xuống.
Lý Dục An lúc này không để ý đến nó, anh dùng mu bàn tay lau đi vệt nước còn sót lại nơi cằm cô. Anh từ từ ngồi xuống, đầu ngón tay khẽ chạm vào khóe môi ướt của cô, hầu kết lăn nhẹ:
“Anh cũng khát.”
La Ninh giữ tay anh lại, ngăn động tác của anh, giọng nói chậm rãi:
“Tự anh đi lấy nước mà uống.”
Lúc bệnh, giọng cô trầm hơn bình thường mấy phần, mềm mại lại khàn khàn, chỉ nghe thôi cũng khiến trong lòng anh ngứa ngáy như bị lông chim cọ qua.
Anh khẽ gảy hai cái trong lòng bàn tay cô, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt cô. Chưa đến năm giây nhìn chăm chú, La Ninh đã không chịu nổi mà lông mi khẽ run. Anh cúi người xuống, vải áo và chăn đệm ma sát phát ra tiếng sột soạt, anh từ từ nghiêng đầu về phía cô.
Ngay lúc hai người chỉ còn cách nhau một khoảng ngắn, cô đột nhiên buông tay anh ra, hơi nghiêng mặt sang một bên:
“Em còn đang sốt, lỡ như là cảm cúm thì sẽ lây cho anh.”
Anh dừng lại, sau một lúc mới bật cười:
“Em là vì sốt đến mơ màng mới chịu về nhà anh đúng không?”
La Ninh siết chặt chăn:
“Em cũng đâu muốn bị bệnh.”
“Người bệnh thì cần được chăm sóc,” anh dừng một nhịp, “Hồi trung học… là em nói như vậy với anh, đúng không?”
Chạm vào đề tài nhạy cảm, La Ninh im lặng, không đáp.
“Thật ra cũng tốt.” Anh kéo chăn lên lại cho cô.
“Cái gì tốt?” La Ninh hỏi.
“Anh nói bị bệnh,” giọng anh bình thản, nghe không ra cảm xúc, “Ít nhất lúc này, em đang ở ngay trước mắt anh. Em cứ lạnh rồi lại nóng, nếu không phải vì ốm, chắc vừa xong lễ cưới là em biến mất không thấy tăm hơi, anh có làm gì cũng không giữ được em.”
La Ninh nhìn anh, suy nghĩ rời rạc.
“Em biết lòng anh mà,” Lý Dục An đưa tay che mắt cô lại, “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.”
Cô xưa giờ không giỏi hiểu ánh mắt người khác mang ý gì, cũng không rõ bản thân trong mắt người khác trông thế nào. Hoặc có lẽ, cô hiểu, cũng biết, chỉ là không để tâm.
Lý Dục An từ đầu đã hiểu rõ điều đó.
Trước kia, trong giờ thể dục cấp ba, sau khi đánh bóng rổ với bạn học, mấy người thường vừa đập bóng vừa đi về lớp.
Có người hỏi anh:
“Tan học vẫn còn đánh thêm được mười phút, sao Dục An lại về lớp sớm vậy?”
“Tan học đông người lắm.” Lý Dục An nhàn nhạt đáp.
Mấy người phía sau cười ồ lên:
“Vừa tan học là con gái các lớp khác lại tới đưa nước, không chạy nhanh làm sao chịu nổi?”
“Lần sau đừng chạy, để tôi nhận giúp cậu cho.”
“Cậu ấy còn có Trịnh Hân Nghi, thanh mai trúc mã đấy, chỉ một mình cô ấy chặn lại biết bao nhiêu bình nước rồi.”
Lý Dục An đẩy cửa lớp ra, phía sau mấy bạn học bắt đầu cười đùa, tiếng vang quanh quẩn trong lớp học trống trải.
Anh đỡ cửa, ánh mắt thoáng lướt ra phía sau, rồi hơi ngẩn người, quay lại ra hiệu mọi người im lặng.
Mấy người phía sau bị động tác đó của anh làm giật mình:
“Sao vậy?”
Lý Dục An khẽ ho nhẹ:
“Tôi thấy có người đang ngủ trong lớp.”
Đám nam sinh cảm thán:
“Giờ tan học rồi, cũng chẳng yên tĩnh được bao lâu nữa đâu.”
Quả nhiên, lời còn chưa dứt, chuông tan học đã vang lên, tiếng bước chân và âm thanh ồn ào nhanh chóng tràn khắp hành lang, các bạn trong lớp cũng lần lượt quay về chỗ ngồi.
“Đi vệ sinh không?” Có người khoác vai Lý Dục An.
Anh đi theo người đó ra ngoài, suốt dọc đường bàn tán về trận bóng lúc nãy. Khi rửa tay, Lý Dục An như vô tình hỏi: \
“Bạn nữ ngồi cuối lớp mình là ai vậy? Trông lạ quá.”
“Ai cơ?”
“Ngồi một mình ở phía sau ấy.”
“À,” người kia vẩy nước trên tay, “Tuần trước mới chuyển từ lớp thường lên, tên gì ấy nhỉ… Ài, quên mất rồi. Sao thế?”
Lý Dục An mím môi: “Không có gì.”
Lý Dục An có một thời gian thực sự không hiểu nổi, vì sao có người tan học rồi vẫn ngồi lì một chỗ. Như Kiều Vũ chẳng hạn, dù thầy có dạy lố mười phút nên chỉ còn thừa ba phút giờ nghỉ thì cậu ta cũng sẽ từ lớp bên cạnh lao qua tìm anh chơi. Phần lớn thời gian, hai người họ đứng trên hành lang hóng gió, nói dăm ba câu tán gẫu, nói chuyện game, nói xem nghỉ đông hay nghỉ hè sẽ đi đâu du lịch, nói những thứ vụn vặt mà cả hai đều yêu thích như nhiếp ảnh hay nhạc indie chẳng hạn.
Nhưng cũng có nhiều khi, Kiều Vũ chủ yếu chỉ kể lể những bất mãn về giáo viên chủ nhiệm của mình, bởi vì hai người họ vốn không ưa gì nhau.
“Tan học rồi bao nhiêu người chơi điện thoại, ông ta chỉ nhìn đúng mình tôi, nhất quyết bắt tôi viết bản kiểm điểm 2000 chữ, tức điên mà chẳng nói được gì…”
Kiều Vũ vừa than thở vừa hướng về phía anh, mong bạn thân đồng cảm chia sẻ nỗi bực dọc.
Nói một hồi đến mức khô cả miệng, người bên cạnh vẫn dửng dưng không đáp lại.
Cậu ta lấy khuỷu tay huých huých anh:
“Đại ca, tôi đang kể với cậu đấy, cậu nhìn ai mà nhập tâm thế?”
Kiều Vũ dõi theo ánh mắt bất động của Lý Dục An nhìn vào trong lớp, thấy rõ người anh đang nhìn thì ngẩn ra, đầy khó hiểu:
“Trịnh Hân Nghi à? Cô ấy có chuyện gì vậy?”