Sau kỳ thi đại học, La Ninh và Lý Dục An ở bên nhau mỗi ngày, hiai người lấy lý do phải chuẩn bị vào đại học để từ chối các buổi họp lớp.
La Chấn Dương và Tống Văn Tuệ tuy bất mãn nhưng nghĩ đến chuyện cô vừa vất vả kết thúc kỳ thi quan trọng nên rốt cuộc cũng không nói gì thêm.
Thời gian đó có khá nhiều dịp các bạn học hẹn nhau đi ăn uống nhưng La Ninh không đi, Lý Dục An cũng không. Hai người gần như chẳng rời khỏi phòng, đến bữa ăn cũng chỉ cơm hộp.
Tuổi trẻ luôn tràn đầy sức sống, lại càng dễ mải mê khám phá cơ thể và cảm giác của nhau.
Tóc Lý Dục An còn đọng nước, theo từng cử động mạnh mà nhỏ giọt giữa hai người. Là mồ hôi hay nước từ vòi sen, cô cũng chẳng phân biệt nổi, chỉ theo bản năng tựa lưng vào bức tường gạch men trắng trong phòng tắm.
Mi mắt La Ninh phủ một lớp hơi nước. Mỗi khi cô nhắm mắt, hơi nước ấy đọng lại thành giọt rồi rơi xuống, để lại từng vệt mảnh dài trên làn da trắng như sứ.
Lý Dục An đưa tay, nhanh chóng lau đi những vệt nước ấy. Anh nắm lấy cằm cô, muốn nhìn rõ biểu cảm của cô, chính là dáng vẻ như thể sắp khóc nhưng cố gắng không khóc, trong ánh mắt cũng có thứ cảm xúc rối ren không thể tan đi giống như anh.
Anh quá giỏi trong việc nhìn ra những manh mối từ ánh mắt người khác, chính vì thế lại luôn cảm thấy bất an.
“Em mở mắt ra nhìn anh đi.” Anh khẽ nói bên tai cô.
Đôi mắt La Ninh trong veo, khi nhìn anh chẳng khác gì lúc nhìn người khác. Đó là một đôi mắt có thể che giấu tất cả suy nghĩ.
Kỳ thi đại học giống như dây cung bị kéo căng suốt một thời gian dài, không cho họ nhiều thời gian để giảm xóc. Khi thi xong, dây cung ấy bất ngờ buông lỏng.
Không có cảm giác nhẹ nhõm hay sung sướng như tưởng tượng. Ngược lại, thứ đọng lại nhiều hơn là khoảng trống và một sự bình tĩnh đến khó hiểu.
Lý Dục An lại không muốn nhìn thấy sự bình tĩnh của La Ninh vào thời khắc như thế này.
Sau một nụ hôn sâu, sắc mặt La Ninh nhuộm đỏ. Anh đưa ngón tay luồn vào giữa môi lưỡi cô, bắt chước nhịp điệu bên dưới, lúc thì nhanh và sâu, lúc thì chậm rãi m*n tr*n, cho đến khi trong ánh mắt cô bắt đầu gợn sóng.
—————————————————
Hai người nằm trên giường, trò chuyện đứt quãng.
Lý Dục An nói rất nhiều về những dự định sau này, nhưng La Ninh gần như không đáp lại. Anh vỗ nhẹ vào vai cô, kể rằng Kiều Vũ rủ anh vài hôm nữa cùng đi du lịch nước ngoài, mà anh thì vẫn chưa quyết định có nên đi hay không.
“Sao lại không đi?” La Ninh dường như chẳng mấy để tâm, “Nếu là em, em sẽ rất háo hức.”
Lý Dục An tỉnh cả người, thậm chí còn ngồi dậy: “Vậy… em đi cùng anh nhé? Không đi chung với tụi nó, chỉ có hai đứa mình thôi.”
“Ông bà em chuẩn bị về quê tránh nóng,” La Ninh nói rất nhỏ, “Em có lẽ phải đi theo.”
Nghe vậy, Lý Dục An lại nằm xuống.
Một lát sau, anh hỏi cô đăng ký nguyện vọng trường nào. Không bàn đến những trường top toàn quốc, chỉ riêng trong tỉnh, nơi kinh tế cũng tương đối phát triển, đã có không ít đại học tốt.
La Ninh hỏi lại anh: “Còn anh thì sao?”
[Ζ.Ζ.Υ.Ψ.]
Lý Dục An nói, là trường y trọng điểm của tỉnh với hai ngành mũi nhọn là nha khoa và y học lâm sàng.
Lần này, cảm xúc của cô có phần bất thường, hỏi thêm vài câu:
“Bạn bè anh thì sao, cũng học trong tỉnh à?”
Lý Dục An vô thức áp sát lại gần cô, môi theo đường cổ trượt xuống bờ vai, hơi thở ấm nóng lướt qua da thịt:
“Ai cơ?”
“Thì… mấy người như Kiều Vũ chẳng hạn.”
Anh cắn nhẹ lên vai cô một cái.
La Ninh khẽ rụt lại vì đau, ngón tay bấu chặt lấy phần eo anh.
“Chắc là vậy,” anh nói, vẻ mặt như chẳng có gì đáng để để tâm. “Kiều Vũ chắc vào cùng trường với anh, Trịnh Hân Nghi cũng thế. Kiều Đồng thì có lẽ sẽ đi du học.”
La Ninh “ừm” một tiếng.
Cô không nói gì thêm, căn bản cha mẹ cũng không cho cô sự lựa chọn.
Lý Dục An thầm nghĩ đến mấy trường sư phạm trọng điểm trong tỉnh, khoảng cách so với trường anh cũng không xa mấy. Với điểm số của La Ninh, khả năng vào được cũng khá cao.
Nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm cô:
“Còn em thì sao?”
“Hử?”
“Em muốn học ở đâu? Không phải là ý của cha mẹ em, mà bản thân em nghĩ sao?”
Lý Dục An nhìn cô, hỏi thẳng.
La Ninh tránh ánh mắt anh:
“Cha mẹ em sẽ giúp em điền nguyện vọng.”
Lý Dục An lại đưa tay v**t v* sống lưng mịn màng của cô, giọng không mấy hứng thú:
“Lúc có điểm chắc anh còn đang ở nước ngoài.”
La Ninh nói:
“Chúng ta cũng nên đi đâu đó một chuyến.”
Lý Dục An ban đầu nghĩ họ sẽ đi đâu đó xa hơn, nhưng vì La Ninh không thể qua đêm bên ngoài nên họ chọn một nơi quen thuộc mà vẫn có chút đặc biệt: cùng nhau đi leo núi và viếng thăm một ngôi chùa trên đó.
Cô không dâng hương, cũng không cầu may mắn, chỉ ngồi cùng anh ăn một bữa cơm chay đơn giản.
Sau bữa ăn, hai người đi dạo bên ngoài. Trước chùa có một cây bạch quả to đến mức ba người ôm không xuể, trên thân cây buộc đầy những dải lụa đỏ, theo gió tháng bảy mà lay động, đỏ rực cả tán cây, nhìn từ xa vô cùng rực rỡ.
Bên cạnh cây bạch quả là một căn nhà tranh nhỏ. Trước hiên nhà, người ta bày la liệt những tấm lụa mới tinh. Nhiều người vây quanh, trả tiền để viết lời nguyện ước lên đó.
Lý Dục An ghé vào tủ lạnh nhỏ bên đường mua hai chai nước khoáng, giá đắt gấp đôi so với dưới chân núi.
Khi anh quay lại đã thấy La Ninh đang chăm chú nhìn cây bạch quả đến xuất thần.
Lý Dục An mím môi nhưng không nói gì. Anh chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng vặn nắp chai nước.
Đợi đến khi La Ninh hoàn hồn, anh đưa cho cô chai nước, khẽ hỏi: “
Muốn viết một điều ước không?”
La Ninh lắc đầu.
Lý Dục An liền nắm lấy tay La Ninh, mười ngón tay đan vào nhau, kéo cô cùng xuống núi.
Trên đường về, hai bên lối đi đầy những hàng quán nhỏ. Người bán rong ngồi xổm trên những chiếc ghế gấp thấp, phía trước bày đầy lồng sắt và rương giấy.
Trong lồng là những con thỏ con hoặc chim nhỏ; trong hộp giấy là mấy chú chó mới sinh còn chưa mở mắt. Có cả người bán rùa đen con, thả vào hộp nhựa trong suốt. Hai người vừa đi vừa nhìn. Lý Dục An bước được vài bước, bỗng thấy tay mình trống không. Anh ngoái lại nhìn thì không thấy La Ninh đâu. Trong lòng bất giác căng lên, anh vòng quanh một đoạn mới thấy cô đang ngồi xổm trước một sạp hàng.
Dường như cô đã nói chuyện với người bán khá lâu. Khi anh đến gần, La Ninh đang lấy tiền từ túi ra đưa cho người ta, rồi xách lên một chiếc lồng sắt nhỏ.
“Em mua vẹt à?”
Anh bước lại hỏi.
“Nó mới được mấy tháng tuổi thôi.” La Ninh đưa chiếc lồng cho anh, “Con này lớn lên chắc sẽ rất đẹp, lại nhìn rất ngoan, em đặt tên cho nó rồi, gọi là Mạch Mạch.”
Anh đón lấy chiếc lồng. Chú chim non ban nãy còn đứng yên trên thanh gỗ, giờ cảm thấy bị di chuyển thì hoảng loạn đập cánh loạn xạ, đầu đụng mạnh vào khung sắt, không biết có phải ngất không mà lăn một vòng xuống tận đáy lồng.
Lý Dục An nhìn mà cau mày:
“Nhìn nó không được thông minh cho lắm.”
“Nó nghe hiểu đấy.” La Ninh liếc anh một cái, “Vẹt rất có linh tính, tuổi thọ cũng dài nữa. Sau này anh có thể dạy nó nói chuyện.”
Lý Dục An nhướn mày:
“Anh dạy nó á?”
La Ninh không ngước nhìn anh, nói:
“Anh nuôi nó đi, sau này nó sẽ thành tri kỷ của anh đấy.”
Lý Dục An cũng không phản đối, mặc dù anh vẫn luôn cảm thấy con chim này không quá thông minh nhưng suốt đoạn đường trở về, anh luôn để tâm đến nó.
Lần này giữa họ dường như không còn khoảng cách, không còn sự xa cách như trước.
La Ninh cũng cẩn thận trả lại chiếc điện thoại đắt tiền kia cho anh. Lý Dục An trên mặt nở nụ cười kiêu ngạo, không duỗi tay nhận:
“Em cứ giữ đi.”
La Ninh nhẹ nhàng đặt điện thoại lên bàn.
Anh không nói thêm gì nữa, một tay cẩn thận xách lồng chim nhỏ ra ban công.
Lý Dục An vốn vẫn có chút tính cách thiếu gia, anh không nhận lại thứ đã tặng cho người khác, vì vậy không khí lúc này trở nên trầm lặng và lúng túng.
Con chim non trong lồng nhảy nhót, nhưng có vẻ cũng cảm nhận được chủ nhân không vui, dần dần im lặng không nhúc nhích nữa.
“Lý Dục An,” La Ninh nhẹ giọng gọi. “Em đi đây.”
Lý Dục An đang tưới nước cho cây nhỏ ở ban công, nghe vậy cũng không quay đầu, chỉ gật đầu đáp lại.
Anh cho ngón tay vào trêu chọc Mạch Mạch, bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa khẽ.
Mạch Mạch há miệng mổ tay anh, không đau, nhưng anh đột nhiên co rụt lại, cảm nhận một nỗi hoảng hốt chưa từng có.
La Ninh không đi thang máy, vừa xuống đến chỗ ngoặt tầng hai, bỗng nghe tiếng bước chân quen thuộc và gấp gáp vang lên phía sau.
Cô còn chưa kịp quay đầu lại, eo đã bị siết chặt, cả người bị xoay ngược về phía sau.
Anh đứng trên một bậc thang cao hơn, cúi đầu xuống tìm lấy môi cô bằng một nụ hôn sâu đầy cuồng nhiệt. Tay anh rất rộng, lực tay cũng rất mạnh, ôm chặt cô đến mức La Ninh phải nhón chân hết cỡ, cả người gần như bị treo lơ lửng giữa không trung. Cô vội níu lấy cổ áo anh, tay nắm chặt đến ướt đẫm.
Trong không gian tối bịt kín, từng tiếng th* d*c và âm thanh m*t vào đều như bị khuếch đại lên không ngừng. Lý Dục An bế bổng cô, đặt xuống bậc thang cùng chiều cao với anh.
Thân thể va chạm, phát ra tiếng vang rất rõ. Trong bóng đêm, ánh mắt anh loé sáng, mang theo một thứ không rõ là ghen tỵ hay khát khao:
“Em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Anh…” Cô vừa mới mở miệng, liền khẽ dừng lại, phải hắng giọng một cái. Giọng điệu ấy khiến anh bồn chồn.
Cô nghiêng mặt, cắn nhẹ môi dưới, rốt cuộc cũng mở miệng, giọng thoảng như gió:
“Chúc anh đi chơi vui vẻ.”
Anh hỏi:
“Không có gì muốn nói nữa sao?”
La Ninh đưa đầu ngón tay khẽ chạm lên lông mày anh, rồi lướt qua khóe môi, giọng nói nhẹ như gió đầu hè:
“Em hy vọng sau này, những người anh gặp đều thật lòng đối tốt với anh.”
Anh cắn nhẹ ngón tay cô rồi lại nhả ra, mím môi cười:
“Vậy em không phải người tốt à?”
“Em tất nhiên là người tốt chứ.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng thấp xuống, có chút như trêu đùa, mà cũng giống như thổ lộ điều gì đó khó nói:
“Nghe em nói cứ như chúng ta sẽ không gặp lại vậy. Được, anh cũng có lời muốn nói với em đây…”
La Ninh hơi giật mình rồi khẽ lùi một bước, rút tay ra khỏi tay anh:
“Em phải đi rồi. Không nói thêm nữa.”
Cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, không biết vì trời nóng hay vì đoạn gần gũi lúc trước. Lý Dục An không cam lòng buông tay, vẫn giữ lấy cô thật chặt.
“Vậy… chờ anh quay về rồi, anh sẽ nói cho em nghe, nhé?”
Lúc đó anh không nói gì thêm. Về sau cũng chẳng còn cơ hội để nói.
Lý Dục An thường xuyên mơ lại cảnh chia tay hôm đó.
Cô mặc áo sơ mi trắng mỏng, khi đứng gần nhau nói chuyện, mồ hôi làm vải áo ướt nhẹ, hiện lờ mờ hình dáng nội y bên trong.
Nhưng vì mơ đi mơ lại quá nhiều lần, anh đã dần biết rõ đó chỉ là mộng.
Trong giấc mơ, cô hỏi anh:
“Sao anh lại cứ mơ thấy em hoài vậy?”
Lý Dục An nắm lấy tay cô:
“Còn không phải tại em à.”
“Tại em gì chứ?”
“Vì em bỏ đi đúng lúc anh thích em nhất.”
Cô cười khẽ:
“Nhưng anh chưa từng nói là anh thích em.”
“Là tại em không muốn nghe!” Anh hơi giận. “Em sợ anh nói ra nên em bỏ chạy trước.”
Bóng La Ninh trong mơ bắt đầu nhạt dần.
“Dù em có ở lại hay không thì có vẻ anh cũng chẳng buồn mấy.”
Anh muốn nói không phải như vậy, nhưng lại vội vàng hỏi:
“Em có xem hết bộ phim đầu tiên mình cùng xem không?”
La Ninh không trả lời. Cô biến mất, như mọi giấc mộng khác, cứ thế mà rời đi, chỉ để lại một vệt lưng mờ nhoè.
———————————————————
La Ninh giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Cô vốn ngủ không sâu, nhất là khi bị bệnh, chỉ cần một cơn gió nhẹ hay tiếng động nhỏ cũng đủ khiến cô bừng tỉnh.
Lờ mờ cảm thấy bên cạnh giường trũng xuống, cô cố gắng mở mắt ra. Ngay sau đó, eo cô chùng xuống thêm một chút. Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ, La Ninh thấy một bàn tay đặt trên chăn. Cổ tay người đó vẫn còn đeo đồng hồ, không tháo ra, trong đêm yên tĩnh phát ra những tiếng tích tắc nhỏ nhẹ.
Tối qua, sau khi bị cô đẩy ra, Lý Dục An dù không lộ rõ cảm xúc nhưng vẻ hứng thú trong giọng nói đã giảm đi. Nói vài câu, anh liền quay về nghỉ ngơi ở phòng làm việc.
Lúc này, anh ôm cô qua lớp chăn, trán tựa lên vai cô, hơi thở sâu đều đặn.
La Ninh không tiện quay đầu lại, một lúc sau không nhịn được mới khẽ hỏi:
“Anh đang mộng du à?”
Nhưng cô không chờ được câu trả lời.
Ngay lúc La Ninh tưởng rằng anh đã ngủ, Lý Dục An lại khẽ mở miệng, giọng rất nhỏ:
“Anh vừa nằm mơ.”
Nghe thấy chất giọng không giấu được csuwj mất mát, cô hàm hồ an ủi:
“Mơ thôi mà, chỉ là mơ, đều không thật đâu.”
“Không phải không thật.” Vòng tay phía sau cô bất chợt siết lại, đầy căng thẳng. “Anh mơ thấy hồi trước… hồi còn học cấp ba.”
La Ninh xoay đầu lại, thấy anh vẫn nhắm chặt mắt, bèn thở dài:
“Ở đây không có chăn thừa đâu. Sao anh không về phòng bên kia ngủ?”
“Chờ một chút, đừng đi vội…” Anh rõ ràng chưa hoàn toàn tỉnh táo, lời nói kéo dài, như đang nói mớ giữa giấc mộng.
“Một lúc nữa thôi… em lại sẽ biến mất mất.”
La Ninh gọi anh thêm lần nữa, anh chỉ khẽ “ừm ừm” như trẻ con làm nũng, không chịu tỉnh.
Lý Dục An ngủ rất sâu. Cô khẽ đẩy anh nhưng anh cũng không có phản ứng gì.
La Ninh không còn cách nào, đành nhẹ nhàng rút tay anh ra rồi kéo chăn từ giữa hai người, chia cho anh một nửa. Cô quay lưng lại phía anh, nằm yên một lúc lâu mới có thể thiếp đi trở lại.