Sáng hôm sau, La Ninh ngủ đến tận chín rưỡi mới lục đục rời giường. Trong phòng, ngoài cô ra thì chỉ còn lại Mạch Mạch đang cuộn tròn ở đầu giường, lặng lẽ ngủ say.
Cô rửa mặt sơ qua, vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng. Không nằm ngoài dự đoán, Lý Dục An đang ở trong bếp.
La Ninh đứng tựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn anh.
Anh đeo tạp dề, đứng bên nồi lẩu điện bốc hơi lờ mờ, vừa cúi đầu khuấy cháo vừa tranh thủ gõ chữ trên điện thoại. Mùi cháo hải sản thoảng qua, béo ngậy, ngòn ngọt. Bên trong thùng rác là vỏ cua và tôm đã bóc , gọn gàng như được chuẩn bị từ rất sớm.
Dáng người anh cao, vai rộng nhưng lại săn chắc, đứng trong gian bếp vốn cũng không hẹp, thế mà lại khiến không gian như thu lại đôi phần.
Cảnh tượng ấy làm La Ninh bất giác nhớ đến một cụm từ bình dị mà đẹp đẽ – năm tháng tĩnh hảo. (Ngày tháng yên bình)
Trong một thoáng ngắn ngủi, cô có cảm giác như chính mình đã đi lạc vào một nhánh thời gian song song nào đó. Theo phản xạ, cô lùi lại một bước, như sợ làm xáo trộn khoảnh khắc không rõ thật hay mơ ấy.
Nhưng Lý Dục An dường như đã sớm phát hiện cô đang đứng đó. Anh ngẩng đầu lên, cất điện thoại vào túi, hỏi:
“Em còn thấy khó chịu không?”
La Ninh cũng không chắc. Trừ đôi chân vẫn hơi mỏi, trong người cô chỉ còn lại là cảm giác tim đập dồn dập, vừa hồi hộp, vừa đầy sức sống.
“Sáng nay anh có đo nhiệt độ rồi, không còn sốt nữa.”
Nói rồi, anh tháo tạp dề khỏi cổ, treo lên móc tường.
“Cháo nấu xong rồi, em ra ăn đi.”
La Ninh bước lại muốn phụ một tay nhưng anh ngại nồi cháo nặng và còn nóng nên chỉ đưa cho cô hai cái chén và muỗng.
Trên bàn đã bày sẵn vài món ăn nhẹ, đều là đồ thanh đạm. Lý Dục An múc cho cô một bát cháo đầy, mùi thơm nghi ngút.
Anh nấu ăn rất khá. Cháo đặc, sánh, tôm đã bóc vỏ quyện cùng từng hạt ngô mềm ngọt, thêm nửa con cua lớn được anh cẩn thận tách đôi cho vào chén của cô.
La Ninh ăn không hết, liền lặng lẽ san bớt một nửa sang bát của anh.
Muỗng thỉnh thoảng khẽ chạm vào thành chén, La Ninh ăn đến cuối cùng mồ hôi túa ra lấm tấm.
“Hồi đại học, em rất thích ra biển chơi.” Cô kể, “Có nhiều hàng quán khuya bán cháo ngon lắm.”
“Trường đại học là em tự chọn à?” Lý Dục An hỏi.
La Ninh ngước mắt nhìn anh, thấy thần sắc anh bình thản, chỉ đang cúi xuống dùng đũa gắp vài miếng rau cuộn vào bánh tráng rồi tiện tay đưa cho cô.
“Ừ,” cô nhận lấy, “ba mẹ chọn trường khác nhưng sau đó em tự đến trường dùng máy tính sửa lại.”
Lý Dục An khẽ miết muỗng quanh thành chén:
“Vậy ba mẹ em có giận không?”
“Giận cũng vô ích thôi, thuyền đã ra khơi rồi.” La Ninh cười khẽ. “Giáo viên Ngữ văn trước kia cũng có giúp em nói đỡ vài câu.”
Lý Dục An chăm chú lắng nghe. Thấy khóe mắt đuôi mày cô treo nụ cười nhè nhẹ, ánh mắt sáng, thần sắc sinh động lạ thường, anh khẽ nén những cảm xúc đang cuộn lên trong lòng, rồi cũng bật cười theo.
“Em thực sự rất thích thành phố nơi em học đại học,” cô nói, tay dính chút gạo. “Gần biển nên buổi tối bọn em hay ra ngoài ăn khuya. Cháo hải sản vừa ngon vừa rẻ.”
Lý Dục An đưa cho cô một tờ khăn giấy:
“So với mấy chỗ đó, cháo anh nấu thế nào?”
Cô cắn muỗng, liếc anh một cái:
“Anh muốn nghe em khen à?”
“Vậy vẫn chưa đủ.”
“Hửm?”
“Giả sử anh nói, chỉ khen thôi vẫn chưa đủ thì sao?”
Anh vừa thu dọn chén đũa vừa nhìn cô cười.
“Anh còn muốn được thưởng, em có định cho không?”
Khi Lý Dục An mềm giọng như vậy, so với lúc anh giữ mặt lạnh còn nguy hiểm hơn. Khóe môi khẽ cong lên, nụ cười hiện rõ nét nghịch ngợm khiến người đối diện dễ lỡ nhịp tim.
La Ninh đột nhiên thấy lúng túng, đành vội đứng dậy muốn giúp dọn, lại bị anh nhẹ nhàng ấn trở lại ghế:
“Cứ nghỉ ngơi đi.”
Cô quay lại phòng khách, nằm lên sofa ôm điện thoại làm bài. Mạch Mạch cũng từ phòng ngủ ra ngoài, nhảy lên ghế.
La Ninh làm bài thi gần xong thì anh bưng một ly nước bước tới, bàn tay vươn ra trước mặt cô, trong lòng bàn tay là viên thuốc cảm sốt.
Vì thời gian làm bài có giới hạn nên cô không quay sang nhìn, chỉ liếc sơ qua tay anh rồi nhón lấy viên thuốc bỏ vào miệng. Cô uống một ngụm nước, nhanh chóng thả hai viên thuốc vào miệng rồi nuốt vội. Trong lồng ngực lan ra cảm giác mát lạnh.
Lý Dục An giật mình:
“Em nuốt luôn như thế à?”
La Ninh “ừm” một tiếng, vẫn chăm chú làm bài tiếp.
Anh bất đắc dĩ, đưa ly nước đến sát môi cô. La Ninh không ngẩng đầu, chỉ cầm tay anh uống vài ngụm, anh thấy vậy mới yên tâm rút tay về.
Làm xong bài, La Ninh ngẩng đầu thấy Lý Dục An đang ngồi bên cạnh. Một tay anh vuốt nhẹ lông Mạch Mạch, tay kia vẫn cầm điện thoại gõ chữ.
“Khi nào anh đi làm lại?” Cô hỏi.
Lý Dục An nghiêng đầu nhìn cô:
“Sao thế?”
“Em cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.” La Ninh do dự, không biết nên nói tiếp thế nào.
Nhưng anh chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Cứ ở lại đây nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi.”
“Nhưng mà ở đây lâu như vậy, em sợ làm phiền sinh hoạt bình thường của anh… Em thấy cũng không tiện cho lắm.”
Lý Dục An không đáp ngay. Một lúc sau, anh mới chậm rãi mở miệng:
“Vừa rồi em nói là… ’em cảm thấy, em cho rằng.’ ”
Anh đặt điện thoại xuống sofa, tựa người ra sau, mắt nhìn trần nhà:
“La Ninh, nếu em muốn rời đi, cứ nói thẳng với anh.”
La Ninh không ngờ anh lại phản ứng như vậy, vội vàng lên tiếng giải thích:
“Không phải ý đó đâu.”
Anh vẫn không nhìn cô, khuôn mặt bị bàn tay che khuất, chẳng thể đọc ra được biểu cảm.
La Ninh đành nghiêng người, khẽ kéo vạt áo anh, dịu giọng:
“Anh đừng giận mà…”
Vừa mới chạm nhẹ vào vạt áo anh, cổ tay La Ninh đã bị anh nắm lấy. Cô hoàn toàn không phòng bị, bị anh kéo nghiêng người qua, lảo đảo ngã vào lồng ngực anh.
Lý Dục An cụp mắt xuống, không thể nhìn ra nét mặt anh là vui hay giận. Một tay anh vòng ra sau lưng cô, tay còn lại khẽ vuốt dọc sống lưng, nhẹ nhàng mà thong thả:
“Em nói đi, anh nghe đây.”
La Ninh hai tay chống vào ngực anh, trong lòng có chút rối rắm. Trước giờ cô chưa từng thấy anh như vậy, lúc thì dịu dàng, lúc lại ngang ngạnh. Trước kia cô nào cảm thấy anh là người biết giả vờ đâu?
Nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy, rồi nhìn lại tư thế hiện tại. Đẩy ra thì ngại, mà để yên thì cũng quá gần, cái kiểu “giận dỗi giả vờ” của anh lại vô tình xoay chuyển mọi thứ, biến sự gần gũi này thành điều cô chủ động.
“Tối qua chắc là anh không ngủ đủ,” La Ninh khẽ đưa tay chạm vào ngực anh, đầu ngón tay khảy nhẹ hình thêu trên áo. Ở nhà, anh ăn mặc rất tùy ý. Cái áo hôm nay anh mặc có màu giống hệt cái cô từng thấy khi mới gặp anh lần đầu, nhưng chắc không phải cái đó.
“Nồi cháo lúc nãy anh nấu hơn hai tiếng mới xong, còn chưa kể thời gian đi mua đồ với chuẩn bị.”
Động tác tay của Lý Dục An ở bên hông cô dừng lại, như đang chờ cô nói tiếp.
“Nếu vì em mà anh phải bận rộn trăm công nghìn việc thì em thấy mình ở lại đây thật sự không nên.” Cô nói rất chân thành.
Lý Dục An cụp mắt, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, anh mới kết luận:
“Vì anh đối xử tốt với em nên em thấy có gánh nặng?”
Anh buông tay, đỡ cô ngồi dậy. Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lại bình tĩnh như gió thoảng, còn vươn tay xoa nhẹ mái tóc cô:
“Chỉ là nghỉ lễ ba ngày. Ngày kia anh phải đi công tác rồi, coi như mấy hôm nay em ở lại bầu bạn với anh một chút đi.”
La Ninh đột nhiên không biết nên nói gì nữa. Nghĩ một lát, cô ngước lên nhìn anh, hỏi:
“Anh làm bác sĩ mà cũng phải đi công tác à?”
“Đi bồi dưỡng với dự hội thảo.” Anh khẽ nói, không nhịn được đưa tay chạm nhẹ vào má cô. “Phòng khám nha khoa là anh tự mở, anh không đi thì ai đi?”
“Nếu nói như vậy,” La Ninh thấy nhột, muốn nghiêng đầu nhưng lại vẫn không tránh, “Anh đâu phải bác sĩ, anh là thương nhân rồi.”
“Thương nhân thì coi trọng lợi ích, lại rất vô tình.” Lý Dục An nghiêng người lại gần, chóp mũi gần như chạm vào cô, “Anh có giống vậy không?”
La Ninh lảng tránh ánh mắt anh, giọng nhỏ đi:
“Ai biết anh có giống hay không…”
Cô bị anh ôm sát vào lòng, gần như là ép buộc, hai người cứ thế dựa sát nhau trò chuyện trên sofa.
Ánh mắt Lý Dục An nhìn cô rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại đầy khách sáo như thể cố tình giữ khoảng cách. Còn La Ninh, khoác áo ngủ lông mềm mới thay, cơ thể vẫn còn mỏi mệt vì sốt nhẹ.
Tay anh siết nhẹ eo cô, đầu ngón tay luồn vào trong lớp áo, dọc theo sống lưng trần mà nhẹ nhàng v**t v* từng chút một. Cơ thể La Ninh sau cơn bệnh trở nên nhạy cảm lạ thường, khẽ run lên rồi đẩy anh ra một chút.
Lý Dục An làm bộ vô tội, hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng anh không nhịn được nghiêng đầu bật cười.
Đến cùng anh cũng chỉ nhẹ nhàng hôn lên má cô, rồi buông ra để cô tiếp tục học bài:
“Không trêu em nữa.”
La Ninh vốn có kỳ sinh lý thất thường, gần đây còn thường xuyên sinh bệnh, sức đề kháng kém đi, cũng xem như một hồi chuông cảnh tỉnh. Nhưng may mắn là mọi chuyện vẫn chưa nghiêm trọng đến mức phải nhập viện. Cô không mang theo đồ dùng vệ sinh cá nhân, chỉ đành vào WC tạm lót mấy tờ giấy.
Khi bước ra, đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng.
Khu vực này có không ít cửa hàng tiện lợi mở 24/24. Cô rất hiếm khi bị đau bụng kinh nhưng lần này cơn đau lại ập đến, còn may mắn là không quá nghiêm trọng.
Chiếc áo lông vũ vẫn treo ở lối vào nhà. Cô bật đèn phòng khách, thấy cửa phòng làm việc không đóng kín, ánh đèn hắt ra từ khe cửa, trong bóng tối tạo thành một đường ranh giới mờ nhạt.
Lý Dục An giờ này chắc đã ngủ say. Cô không muốn quấy rầy anh nên tiện tay khép kín cánh cửa phòng.
Lười thay quần áo, vì vậy cô cứ thế khoác thẳng áo lông vũ bên ngoài áo ngủ, tiện tay cầm chìa khoá nhét vào túi. Vừa định thay giày, bụng dưới chợt quặn lên một cơn đau khiến cô không thể không ngồi thụp xuống sàn nhà để dịu lại.
Cơn đau không kéo dài nhưng đủ để khiến cô không thể đứng dậy ngay lập tức. Trong lúc đầu óc choáng váng, hoa mắt chóng mặt, La Ninh bỗng nghe thấy có người gọi tên mình.
Âm thanh kia rất gần, vừa lo lắng vừa trầm thấp, là giọng của Lý Dục An.
“La Ninh?”
Lý Dục An xuất hiện như một cơn gió, La Ninh còn chưa kịp nhìn rõ anh từ đâu bước ra, đã thấy anh ngồi xổm ngay trước mặt mình, cau mày hỏi:
“Em làm sao vậy?”
La Ninh biết sắc mặt mình lúc này chắc chắn rất tệ nhưng không ngờ gương mặt anh cũng tái nhợt, cơn ngái ngủ vẫn chưa tan hết, hàng lông mày còn mang theo nét lo lắng rõ ràng.
Cô không thấy xấu hổ, chỉ đỡ lấy tay anh đứng dậy sau khi đã dịu lại:
“Em đến đây mà không mang theo đồ dùng cá nhân…”
Lý Dục An nửa bế nửa dìu cô vào phòng ngủ. La Ninh cởi áo khoác, đưa cả chùm chìa khóa cho anh. Anh nhìn cô như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng, chỉ rót cho cô một ly nước ấm, dặn cô ở nhà chờ, rồi tự mình ra ngoài.
Khi trở về, tay anh ôm theo một túi lớn đầy đồ, chẳng những có đồ dùng khẩn cấp mà còn cả quần ngủ, thuốc giảm đau, băng vệ sinh dạng ống, đầy đủ và vô cùng chu đáo.
La Ninh chọn lấy thứ mình cần rồi mang theo vào phòng tắm. Khi trở ra, Lý Dục An mang tới một ly nước gừng đường đỏ, hơi ấm vẫn còn bốc lên lờ mờ.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt mang theo một tia phức tạp, im lặng cầm ly, không uống ngay, chỉ lặng lẽ quan sát anh mấy lần.
Lý Dục An khẽ cong ngón tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo má cô:
“Em đang nghĩ gì đấy?”
Cô để môi chạm vào thành chén, hơi nước bốc lên làm ướt bờ môi, giọng điệu nhẹ tênh như nước chảy:
“Không nghĩ gì cả, chỉ thấy… anh thật biết cách chăm sóc người khác.”
Anh ngồi xuống cạnh cô, thần sắc không còn nặng nề như lúc mới ra ngoài, ngược lại khẽ cười, ánh mắt hờ hững nhưng mang chút trêu chọc:
“Đó là lời khen sao?”
“Không phải sao?” Cô hỏi lại.
“Nghe không giống lắm.”
“Là do giọng em nghe không chân thành chăng,” La Ninh uống một ngụm nước gừng, ngực nóng lên một tầng ấm áp, “Có lẽ do cơ thể không khoẻ, chứ trước giờ em ít khi bị đau bụng kinh như vầy.”
Lý Dục An nói:
“Tại anh. Cua có tính hàn, mà anh lại không biết em đang đến ngày.”
La Ninh khẽ gật đầu:
“Không hoàn toàn là do anh.”
“Trà này thế nào?” Anh hỏi.
“Hơi ngọt gắt.”
Lý Dục An nghiêng người rót thêm chút nước ấm vào ly, nói:
“Lần đầu không có kinh nghiệm, lần sau anh sẽ bỏ ít đường hơn.”
La Ninh liếc anh:
“Lần sau?”
“Chứ sao,” anh cười, tâm trạng có vẻ khá tốt, “Mấy món đồ vệ sinh là anh hỏi nhân viên cửa hàng rồi mua hết cho chắc. Nước gừng này cũng là lên Baidu học cách nấu.”