Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 27

Đêm giao thừa, cả nhà La Ninh và La Nhiên Nhiên đều tụ họp ở nhà ông bà.

Buổi chiều, mọi người cùng nhau làm sủi cảo. La Ninh vừa nhồi bột xong đã ngắt một cục nhỏ ném cho La Nhiên Nhiên nghịch.

Thím thấy vậy thì trừng mắt nhìn La Nhiên Nhiên một cái, bực bội nói:

“Đến cái sủi cảo cũng không biết gói, sau này lấy chồng bị người ta chê thì đừng có than.”

“Mẹ mơ đi!” La Nhiên Nhiên nghẹn giọng cãi lại, “Con sẽ không lấy chồng đâu!”

“Tết nhất đừng nói mấy lời không hay,” thím liền giơ tay dính đầy bột định kéo tai cô nhưng cô bé nhanh nhẹn tránh được. “Con định đem xui rủi tới nhà hay gì?”

“Không học hỏi được gì từ chị con hả?” Vừa nói, thím vừa liếc sang La Ninh đang cán vỏ bánh, rồi thở dài:

“Ninh Ninh cán vỏ sủi cảo đẹp quá, miếng nào ra miếng nấy, vừa tròn trịa lại đều nhau.”

Nghe vậy, La Nhiên Nhiên chỉ “hừ” một tiếng rồi quay lại ghế sofa nằm chơi điện thoại.

Người ta khen La Ninh, mặt Tống Văn Tuệ không tỏ rõ gì nhưng trong lòng thì vui lắm, bèn dịu giọng nói:

“Nhiên Nhiên vẫn đang đi học, Tết nhất đừng làm con bé giận, nó còn con nít mà.”

“Không nói không được. Đi học thì lo yêu sớm, đến lúc cần nghiêm túc tìm người để lấy thì lại bảo mình theo chủ nghĩa độc thân.”

“Con theo chủ nghĩa không kết hôn, khác với chủ nghĩa độc thân chứ bộ.” Nhiên Nhiên từ sofa lên tiếng đính chính.

Thím quay sang hỏi:

“Còn Ninh Ninh, có bạn trai chưa con?”

La Ninh vừa xếp những miếng vỏ sủi cảo lên thớt, vừa rắc thêm chút bột áo lên mặt bàn rồi nói:

“Con chưa nghĩ đến chuyện đó.”

“Qua Tết lại thêm một tuổi rồi, không nghĩ cũng phải nghĩ thôi. Hồi bằng tuổi con bây giờ, mẹ con với thím đều đã có con rồi đó.”

La Ninh chỉ cười nhẹ mà không nói gì. Đúng lúc ấy, bà nội đang quấy nhân bánh trong bếp gọi vọng ra. Cô đáp lời, lau tay vào tạp dề rồi quay người đi vào trong.

Thím lại lắc đầu than thở:

“Giới trẻ bây giờ ai cũng vậy hết, chẳng ai chịu lo lắng mấy chuyện này cả.”

Nói xong, cô và Tống Văn Tuệ nhìn nhau một cái. Đợi La Ninh bước vào bếp, Tống Văn Tuệ mới hạ giọng:

“Nó là đứa có chính kiến, trong lòng cũng đã có tính toán sẵn mọi chuyện rồi.”

Người đối diện ngạc nhiên:

“Ninh Ninh nhìn hiền lành lắm mà.”

“Tôi với ba nó trước đây cũng nghĩ vậy,” Tống Văn Tuệ nhìn xuống đôi tay của mình: làn da khô sạm, từng đường gân xanh nổi rõ, tất cả như đang nhắc bà rằng thời gian không chờ ai, “Hồi nhỏ chúng tôi dạy nó rất nghiêm khắc, cũng từng đánh mắng qua, nhưng nó chẳng nói chẳng rằng, bị mắng cũng không khóc, ít nói lắm.”

Mãi đến khi làm hồ sơ thi đại học, họ mới nhận ra: đứa con gái tưởng như dịu dàng, ngoan ngoãn ấy thực ra giấu trong lòng một ý chí rất kiên cường. Chẳng ai lay chuyển được quyết định rời xa gia đình của cô. Từ đó về sau, suốt mấy năm liền, cô không hề quay về thăm nhà.

Người đối diện nhẹ giọng an ủi:

“Cha mẹ với con cái thì làm gì có chuyện giận nhau thật đâu. Hơn nữa con gái trưởng thành rồi, ra ở riêng cũng tốt.”

“Nó chịu về nhà làm việc, báo hiếu là vì biết tôi với ba nó đã già rồi. Còn giờ nó muốn dọn ra ngoài sống thì cứ để nó đi thôi. Không muốn yêu đương thì cũng chẳng ai ép được,” giọng Tống Văn Tuệ lặng đi, có chút bất lực, “Muốn lo cũng chẳng lo nổi nữa rồi…”

Trước bữa cơm tất niên, La Ninh mang một bát sủi cảo vào phòng ông nội.

Vào đến nơi, cô mới phát hiện ra bát sủi cảo ấy là thừa. Hai tuần rồi cô chưa về, tình trạng sức khỏe của ông càng lúc càng tệ. Giờ ông chỉ có thể ăn những thứ lỏng hoặc mềm như bánh mì ngâm sữa. Phần lớn thời gian trong ngày, ông đều trong trạng thái lơ mơ. Lúc này, bà nội gọi ông dậy để đút cháo. Ánh mắt ông lướt qua hai đứa cháu gái đang đứng cạnh giường. Dưới lớp chăn, thân người ông khẽ động đậy một chút. Khi bà đút thìa cháo vào miệng, một ít cháo liền tràn ra khóe môi.

La Nhiên Nhiên đưa khăn giấy cho chị, La Ninh cúi xuống lau sạch. Ông nội hình như muốn quay mặt đi, nhưng cơ thể đã không còn nghe theo ý muốn, chỉ có thể há miệng thở hổn hển vài nhịp.

Có thể thấy rõ khoang miệng của ông, trên lợi vẫn còn dấu vết của hàm răng đã bị tháo ra, không còn sót lại một chiếc răng thật nào.

“Không biết về sau khi già đi, mình cũng cần nguyên hàm răng giả như vậy không nữa,” La Nhiên Nhiên đứng một bên buột miệng cảm thán. “Bộ răng của em làm tốn biết bao nhiêu tiền, mà rồi tới già cũng rụng sạch thì tiếc thật.”

Nghe cô nói vậy, La Ninh chợt nhớ tới một chuyện từng đọc trong sách: có thể thông qua tình trạng răng miệng của một người để đoán tầng lớp xã hội và mức sống của họ. Cô luôn thấy điều đó có lý. Trời sinh ra một hàm răng đều, đẹp đã là hiếm, nếu muốn chỉnh sửa lại thì cũng như làm phẫu thuật thẩm mỹ vậy, đâu phải gia đình nào cũng có điều kiện để chi trả khoản chi phí đó.

Nhưng rồi, những tiêu chuẩn như thế, đến lúc tuổi già cũng trở nên vô nghĩa.

“Chị nhổ răng khôn xong rồi à?” La Nhiên Nhiên bất chợt hỏi.

La Ninh gật đầu, rồi cô chợt nghĩ đến Lý Dục An.

Từ sau khi anh đi công tác đến giờ, hai người gần như không ngày nào không liên lạc. Anh trở về ngay trước Tết, lúc xuống máy bay còn tranh thủ gửi tin nhắn cho cô, không quên cập nhật hành trình mỗi ngày theo nếp cũ. Anh nói sẽ ghé nhà ba mình trước khi về.

La Ninh đương nhiên cũng đồng ý.

Có lẽ vì bận, hai ngày nay, phía bên kia hoàn toàn không có tin nhắn hay động tĩnh gì gửi tới.

Từ trước đến giờ, trong những cuộc trò chuyện giữa hai người, bao giờ cũng là anh chủ động mở lời. Nếu anh không nói gì, La Ninh cũng không có thói quen tự liên lạc trước. Thế nhưng suốt hai ngày qua, cô vẫn theo phản xạ mà lén nhìn điện thoại, giống như thường lệ, thi thoảng lại liếc mắt nhìn màn hình một cái.

Trong lúc cả đại gia đình quây quần ăn bữa cơm tất niên, bầu không khí vẫn rất thân mật, vui vẻ. Ăn xong, mấy người lớn rủ nhau ra ngoài, chỉ còn lại La Ninh và La Nhiên Nhiên ở trong nhà. Như thường lệ, hai người ngồi trên ghế sofa, đối diện là chiếc tivi đang mở chương trình văn nghệ mừng xuân, trên màn hình rực rỡ muôn màu, không khí nhộn nhịp tưng bừng.

Dù náo nhiệt là thế, tiết mục trên TV cũng chẳng đủ hấp dẫn. Hai chị em mỗi người đều ôm lấy điện thoại của mình, cúi đầu bấm bấm.

Phương Tri Hứa gửi cho La Ninh bao lì xì hai ngàn đồng trên WeChat. La Ninh nhấn nhận, rồi gửi lại một ngàn tám, còn đùa rằng:

“Anh lì xì em, em lì xì lại anh, coi như lấy hên đầu năm.”

La Nhiên Nhiên thì mải mê tranh bao lì xì, còn La Ninh chỉ dừng ngón tay trên màn hình, ánh mắt lơ đãng.

Dáng vẻ thất thần của cô khiến La Nhiên Nhiên tò mò, liếc mắt nhìn sang điện thoại chị mình:

Không có tin nhắn lì xì, cũng không có lời chúc Tết nào. Dòng thời gian trò chuyện gần nhất hiển thị là từ hai ngày trước.

“Ai là Lý Dục An vậy?” La Nhiên Nhiên hỏi, “Tên nghe quen quen, hình như em gặp ở đâu rồi.”

Nghe hỏi đến, La Ninh lập tức thu điện thoại về, chắn trước tầm mắt cô em gái, giọng lười nhác:

“Chị mệt quá.”

“Tết mà chị cũng lười à?”

La Ninh khẽ gật đầu:

“Chẳng có hứng gì cả.”

“Mới chưa tới 11 giờ mà,” La Nhiên Nhiên liếc đồng hồ, rồi chớp chớp mắt tinh nghịch, “Hay hai chị em mình trốn ra ngoài làm điếu thuốc cho tỉnh người?”

Gần đây, tần suất hút thuốc của La Ninh giảm đi không ít, nhưng nghe La Nhiên Nhiên nói vậy, lòng cô khẽ động. Dù thế, cô vẫn lắc đầu:

“Lười lắm, chị tính đi ngủ.”

“Ừ, được thôi,” La Nhiên Nhiên bĩu môi, “Mai còn phải qua chúc Tết nữa, chị ngủ lại đây hay về nhà?”

“Chị về chỗ ở mới, mai đến chúc Tết cũng tiện hơn. Em đi cùng chị nhé?”

La Nhiên Nhiên đồng ý, xách túi theo La Ninh cùng trở về.

Trong nội thành cấm đốt pháo và pháo hoa, nhưng đôi khi trong giấc ngủ vẫn có thể nghe thấy tiếng nổ vang lên lách tách từ xa. La Ninh đi ngủ sớm nên sáng hôm sau cũng dậy sớm. Sau khi rửa mặt và dọn dẹp xong, cô mới gọi La Nhiên Nhiên rời khỏi giường.

Người kia hé tấm che mắt, vẫn còn ngái ngủ, vừa định cằn nhằn vài câu thì chớp mắt một cái, tinh thần bỗng tỉnh táo hẳn. Cô chăm chú nhìn bóng dáng đứng trước giường:

La Ninh hôm nay mặc một bộ sườn xám cách tân màu trắng, vải được đính thêm những sợi tua mềm rũ quanh viền áo. Vì là đặt may riêng, lớp lụa tơ tằm mềm mại ôm sát phần vai và cổ. Cằm và cổ cô trắng ngần, nổi bật bên dưới hàng khuy mã não căng bóng đỏ hồng.

Thấy La Nhiên Nhiên đã tỉnh, La Ninh xoay người ngồi xuống ghế trang điểm. Vạt sườn xám thướt tha phủ xuống nền nhà, phần đường cong trước ngực và eo vì thế cũng hiện lên rõ ràng.

La Nhiên Nhiên ôm chăn trêu:

“Chị, chị hợp với sườn xám quá chừng, đẹp đến mức em tỉnh ngủ luôn rồi nè.”

La Ninh vừa tô lông mày vừa nói:

“Dậy mau đi, còn sớm thì tranh thủ qua chúc Tết ông bà.”

La Nhiên Nhiên đứng dậy giúp chị chải tóc. Hôm qua ăn tất niên còn khá no nên sáng nay hai người chỉ ăn nhẹ một ít cháo trắng.

Vì cả hai vẫn chưa đi làm nên như thường lệ vẫn còn được nhận bao lì xì từ các bậc trưởng bối.

Sau 9 giờ, họ hàng thân thích bắt đầu lục đục kéo đến chúc Tết. Ghế sofa trong phòng khách nhanh chóng chật kín. Ban đầu La Ninh chỉ định đi một vòng chào hỏi, sau đó rút về phòng nhưng không thành, cô bị người nọ người kia giữ lại hỏi chuyện, phải ngồi nói mãi.

Cuối cùng, cô bắt đầu cảm thấy như ngồi trên đống lửa, không lúc nào được yên.

May mà La Nhiên Nhiên tới kịp, đưa điện thoại đặt trên bàn cho cô:

“Chị, điện thoại chị mới sáng lên, hình như có ai gọi tới.”

La Ninh như vớ được cái phao cứu sinh, chẳng cần biết thật hay giả, lập tức cầm điện thoại đi ra ban công. Trên màn hình hiện rõ một cuộc gọi nhỡ cách đó nửa phút. Là một dãy số quen thuộc. La Ninh bấm gọi lại. Bên kia gần như lập tức bắt máy. Giọng anh vang lên qua sóng điện thoại:

“La Ninh?”

Hôm nay trời không có gió, ánh nắng ngoài ban công lại rực rỡ. Mỗi hạt bụi li ti trong không khí đều có thể nhìn thấy rõ ràng, lơ lửng trôi nổi dưới ánh mặt trời. Anh nói:

“Em có tiện nói chuyện không?”

La Ninh khẽ “ừ” một tiếng.

Lý Dục An chúc Tết cô.

La Ninh không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn vào những hạt bụi lấp lánh trôi nổi trong ánh nắng, mắt dán chặt, như đang suy nghĩ gì đó rất xa xăm.

Sau một thoáng yên lặng, anh lại hỏi:

“Em đang ở nhà ba mẹ à?”

“Em đang ở nhà ông bà. Ba mẹ em cũng đang ở đây.”

“Ăn Tết cùng mọi người như vậy có vui không?”

“Năm nào cũng thế cả,” cô đáp.

Anh lại hỏi:

“Em không vui sao?”

La Ninh bảo không hẳn, chỉ là… không thích giao tiếp với họ hàng cho lắm.

Anh khẽ cười:

“Anh cũng vậy. Ở cùng những người mình không muốn gặp thì Tết cũng chẳng còn là Tết nữa.”

La Ninh hỏi lại:

“Anh vẫn đang ở nhà ba anh à?”

“Ừ, còn ở đây,” rồi anh lại hỏi, “Còn em, vẫn ở nội thành chứ?”

La Ninh đáp:

“Vẫn ở nội thành.”

Điện thoại im lặng một lúc. Cả hai đều có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của người kia. Anh lên tiếng:

“Anh vẫn khá tự tin vào bản thân mình.”

“Hử?” La Ninh khẽ nghiêng đầu, không hiểu.

“Dù mấy ngày nay bận thật, nhưng anh vẫn đang đợi em.”

“Đợi em gì cơ?”

Anh cười nhẹ:

“Đợi em chủ động nhắn tin cho anh.”

La Ninh không nói gì. Tim đập nhẹ một nhịp lệch khỏi bình thường.

“Đến lời chúc Tết cũng không có, làm anh hơi buồn đấy.”

Cái giọng dỗi hờn ấy bắt đầu dai dẳng theo kiểu quen thuộc. La Ninh bảo:

“Vậy anh muốn nghe gì, em nói bù cho.”

“Nếu nói giống người khác thì anh không cần.”

Cô bật cười:

“Tết nhất ai mà chẳng chúc mấy câu giống nhau.”

Anh lại nói:

“Nhưng với anh thì không giống. Hai ba ngày không có tin của em, Tết tự nhiên chẳng còn là Tết nữa.”

“Anh muốn gặp em,” Lý Dục An nói, “Chỉ cần được nhìn em một cái là đủ rồi.”

Bình Luận (0)
Comment