Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 28

La Ninh gửi định vị cho Lý Dục An.

Căn hộ cô ở nằm trong tiểu khu Đệ Nhất Bài. Từ ban công nhìn xuống có thể thấy rõ con đường trải nhựa đen phía dưới.

Sáng mồng Một Tết, đường phố gần như vắng lặng. Những quán ăn đối diện đều kéo cửa cuốn xuống, bậc thềm vẫn còn vương giấy vụn pháo hoa từ đêm qua. Thỉnh thoảng có một chiếc xe lướt qua, gió từ đó cuốn theo mảnh pháo đỏ rải khắp lề đường.

Chừng nửa tiếng sau, La Ninh thấy một chiếc Lexus đen trờ tới. So với những chiếc xe khác vội vã lướt qua, xe này chạy chậm hơn hẳn, đi được một đoạn thì dừng lại sát bên đường.

La Ninh đứng trên ban công, không nhìn rõ tình hình bên trong xe nên xoay người đi ra ngoài.

Băng qua phòng khách còn lờ mờ hương hương trầm, cô lấy áo khoác, động tác ấy lọt vào mắt La Chấn Dương.

Ông hỏi:

“Con định đi đâu đấy?”

“Con ra ngoài có chút việc ạ.”

“Người thân còn đang ở đây, đừng chạy lung tung. Lát nữa về ăn cơm trưa với cả nhà.”

La Ninh sợ ông không vui, vội vã gật đầu đồng ý.

Hôm nay trời thật sự không lạnh. Khi bước ra ngoài, cô cảm nhận rõ điều đó. Ngoài chiếc sườn xám, cô khoác thêm một chiếc áo dệt màu kaki, không mặc quần tất. Mỗi bước đi làm làn da nơi cổ chân và dưới vạt áo lộ ra trong không khí lạnh.

Ra khỏi cổng tiểu khu, rẽ phải, đi được vài bước cô đã nhìn thấy Lý Dục An.

Anh đã xuống xe từ lúc nào, đang đứng tựa vào cửa xe, không biết đang nghĩ gì. Từ xa chỉ thấy anh cúi đầu, để lộ cổ áo cao màu đen, trông như đang đắm chìm trong suy tưởng. Dường như cảm nhận được điều gì, anh nghiêng đầu, ánh mắt lập tức dừng lại trên người cô.

Anh mặc cũng không quá dày, bên ngoài khoác áo măng tô dài màu đen, bên trong là sơ mi sáng màu, vạt áo một bên sơ vin, một bên buông thả theo dáng người. Cách ăn mặc có phần tùy ý nhưng lại càng tôn vóc dáng anh.

Từ lúc quay đầu lại, anh chỉ đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt chăm chú nhìn cô không rời. Trong ánh mắt ấy chứa đựng những điều thuộc về đàn ông, rõ ràng đến mức không cần che giấu: sự thưởng thức và cả h*m m**n.

La Ninh dừng lại cách Lý Dục An chừng hai bước, cảm thấy ánh mắt anh mang theo sức xâm lược mạnh mẽ đến mức khiến lòng bàn chân như giẫm lên mây, đi không vững. Cô khẽ kéo lại quần áo trên người, né tránh ánh mắt của anh.

Lý Dục An mở cửa xe, hai người cùng ngồi vào trong.

Câu đầu tiên anh nói là:

“Trong nhà đang có khách, chắc em khó lắm mới trốn ra ngoài được hả?”

“Cũng không đến nỗi.” La Ninh nhìn chăm chú vào cần gạt nước trên cửa kính xe, “Ăn trưa xong là có thể về rồi.”

“Mấy giờ thì ăn?”

“Chắc khoảng mười hai rưỡi hoặc một giờ,” La Ninh nhướng mắt lên, “Anh cắt tóc à?”

Ngồi trong xe rồi cô mới nhìn rõ, anh có vẻ gầy hơn, đường nét quai hàm sắc hơn, tóc hai bên cũng được cắt ngắn gọn gàng.

Từ đầu đến giờ ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cô:

“Em nhìn ra rồi à? Tưởng em không thèm chú ý chứ.”

“Nhìn kỹ mới thấy.” La Ninh hơi nghiêng người về phía anh, giơ tay lên nhưng không chạm vào, khẽ chỉ vào hai bên thái dương anh, “Chỗ này, với cả chỗ này nữa.”

Lý Dục An cũng nghiêng người lại gần. Khi cô giơ tay lên, anh thuận thế nghiêng đầu, đầu ngón tay cô khẽ chạm vào tóc anh. La Ninh hơi khựng lại, vừa định rút tay về thì bàn tay ấm áp của anh đã đặt lên mu bàn tay cô, kéo nhẹ, dẫn tay cô lần đến thái dương mình.

Tóc vừa cắt xong, cảm giác khá ráp tay. Cô để mặc tay mình lướt nhẹ theo chỉ dẫn của anh, đầu ngón tay chạm vào tóc, cảm giác tê tê nơi da thịt truyền đến.

Anh có vẻ rất thích cái chạm nhẹ ấy, lại dẫn tay cô chạm lên gò má mình, cuối cùng còn ngẩng cằm, khẽ cọ hai lần lên đầu ngón tay cô.

Khoảng cách giữa ghế lái và ghế phụ chưa tới ba mươi phân, nhưng hai người ngồi gần đến mức hơi thở quyện vào nhau. Lý Dục An kéo tay cô lại, cụp mắt xuống, môi chạm khẽ vào đầu ngón trỏ của cô.

La Ninh có cảm giác giây tiếp theo anh sẽ cắn nhẹ, theo bản năng hơi cong ngón tay lại.

“La Ninh.”

Anh gọi tên cô, lật nhẹ tay cô lại rồi cúi đầu, môi khẽ chạm lên từng ngón, từ ngón giữa đến ngón áp út, nhẹ nhàng lưu luyến như một nghi thức trang nghiêm.

“Mới mười giờ, mình tìm chỗ nào nói chuyện một lát nhé?”

Ánh mắt La Ninh dịu đi, nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh:

“Anh nói là chỉ đến nhìn em một chút thôi mà.”

Anh bật cười, hơi thở nóng hổi phả lên mu bàn tay cô:

“Lúc đầu đúng là chỉ định nhìn một cái rồi đi nhưng bây giờ trong lòng lại thấy như vậy là chưa đủ.”

“Giờ này không có tiệm nào mở hết, anh định nói chuyện ở đâu?”

Lý Dục An cúi người giúp cô thắt dây an toàn, gật đầu nói:

“Em nhắc mới nhớ. Mình đi quán trà ngồi một chút.”

Anh đưa cô đến một nơi không xa, gọi là quán trà, nhưng trông giống một tiệm rượu nhỏ phong cách Trung Hoa hiện đại. Hiếm có nơi nào sáng mùng Một Tết còn mở cửa như vậy.

Vừa bước vào đã thấy một kệ trưng bày rượu cực lớn đặt sát tường, phía trước quầy pha chế chỉ có một cậu thanh niên ăn mặc thời thượng đang đứng phía sau.

“Chủ tiệm đâu rồi?” Lý Dục An hỏi.

“Về quê ăn Tết rồi,” cậu thanh niên liếc nhìn La Ninh đang đi theo sau anh, “Hai người thôi hả anh?”

Anh gật đầu:

“Không uống rượu. Pha cho bọn anh ấm trà là được.”

Anh dẫn La Ninh lên lầu hai. Đang bước lên bậc thang, anh bỗng quay đầu lại, chìa tay ra với cô, ngón tay đung đưa ra hiệu.

La Ninh dùng một tay giữ vạt áo sườn xám, còn chưa kịp đưa tay ra thì Lý Dục An đã nghiêng người xuống, nắm lấy bàn tay còn lại buông bên người cô. Anh nắm lấy tay cô, dẫn cô đi lên lầu. Trên tầng hai là những căn phòng nhỏ làm bằng gỗ. Sau khi vào trong, La Ninh cởi áo khoác, anh liền đưa tay nhận lấy, giúp cô treo lên móc áo.

Cậu thanh niên lúc nãy mang lên một bếp lò bằng đất nung, bên trong có sẵn than hồng. Cậu đặt một vỉ sắt lên trên để họ nấu nước pha trà rồi rời đi.

Trên bàn đã chuẩn bị sẵn một hộp gỗ chín ngăn đựng đủ loại điểm tâm và trái cây. Lý Dục An chọn vài món: khoai mật, hạt dẻ, và vài khúc mía, đặt lên vỉ nướng.

La Ninh ngồi nghiêng đối diện Lý Dục An, hai người trò chuyện không đầu không cuối. Mùi trà thơm và vị ngọt thoang thoảng từ đồ nướng như hòa vào không khí, vây lấy khuôn mặt cả hai.

Anh bóc lớp vỏ ngoài của hạt dẻ, lấy khăn giấy bọc lại rồi đưa cho cô:

“Cẩn thận nóng đấy.”

Ấm trà mới chỉ uống được vài ngụm, Lý Dục An đã thò tay vào túi áo, lục lọi một chút rồi lấy ra một phong bao lì xì. Anh đặt nó lên mặt bàn, đẩy về phía La Ninh.

Cô hơi ngạc nhiên:

“Tiền mừng tuổi à?”

Anh nhướng mày:

“Mở ra xem đi.”

Vừa cầm lên, La Ninh đã cảm thấy độ dày có vẻ không giống bình thường. Cô lắc nhẹ phong bì, nhận ra bên trong có gì đó cộm cộm. Khi đổ ra lòng bàn tay, cô mới thấy đó là một chiếc vòng tay vàng đính ngọc trai.

Lý Dục An cầm lại chiếc vòng từ tay cô, luồn vào tay mình một chút như để đo thử, rồi nhẹ nhàng đặt cổ tay cô lên bàn. Lòng bàn tay anh đặt lên mu bàn tay cô, ngón cái khéo léo kéo chuỗi ngọc trượt xuống, chiếc vòng nhanh chóng được anh đeo vào cổ tay cô.

Anh còn nhẹ nhàng cào lòng bàn tay cô hai cái.

Viền tay áo của La Ninh phủ một lớp lông trắng mịn, khi cô rụt tay lại, tay áo vừa khéo che đi chiếc vòng, nhưng chỉ cần cô hơi cử động, hạt ngọc trong suốt ấy liền lấp ló hiện ra.

Vẻ mặt cô lộ rõ vẻ yêu thích. Lý Dục An cũng thấy vui lây:

“Rất hợp với sườn xám em đang mặc.”

Cô khẽ hỏi:

“Anh mua khi nào vậy?”

“Lúc đi công tác có ghé qua một tiệm trang sức nhỏ, ban đầu định mua cho em một đôi bông tai.”

Ánh mắt anh lướt đến vành tai cô.

“Nhưng nghĩ lại, em đâu có xỏ lỗ tai.”

Nghe vậy, La Ninh khẽ vén tóc bên tai.

Gần đến 12 giờ trưa, Lý Dục An lại lái xe quay trở về nơi đón cô lúc sáng nhưng lần này chọn chỗ dừng xe kín đáo hơn một chút.

Trong xe thoáng chốc im lặng, tiếng “cạch” khi anh tháo dây an toàn nghe đặc biệt rõ ràng.

La Ninh như có linh cảm, vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tay khẽ kéo nhẹ nút thắt của dây an toàn trước ngực.

Lý Dục An nghiêng người lại gần, cánh tay vòng từ phía sau cô duỗi tới, khuỷu tay tựa lên hộp tì tay giữa hai ghế, ngón tay dừng lại ở khoảng cách chỉ cách gò má cô vài centimet. Rõ ràng chưa chạm vào, La Ninh lại thấy má mình như bị gió lùa, có chút ngứa ngáy.

Cô đón lấy ánh mắt dò xét từng chút một của anh.

Ngón tay anh khẽ lệch đi một chút, giúp cô vén mái tóc bên tai, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận như sợ làm đau cô.

Trong không gian kín bưng của xe, không khí như tan chảy giữa ánh mắt và đầu ngón tay anh. Khoảng cách gần đến nghẹt thở nhưng vẫn không chạm vào, chỉ là nhìn, là miêu tả, là treo cô lửng lơ giữa cảm giác khao khát nhưng chưa được chạm tới.

La Ninh muốn phá vỡ cái cảm giác bị anh khống chế ấy, hay ít nhất là làm tan đi sự ngột ngạt mơ hồ đang bao phủ lấy cô, liền khẽ hỏi:

“Anh về thẳng nhà à?”

Anh lắc đầu, chậm rãi nghiêng người sát lại, hơi thở nóng hổi phả vào cổ cô:

“Về nhà ông nội. Vẫn còn mùng, còn chưa chúc tuổi người lớn.”

Cô theo phản xạ ngả nhẹ về sau, cảm thấy như có thứ gì đó vừa rời khỏi người mình, thì ra là anh giúp cô tháo dây an toàn. Tay cô không biết đặt vào đâu vì anh ở quá gần.

Cô khẽ nói:

“Qua lại cũng mất hai tiếng, sao anh lại…”

Câu nói còn chưa dứt, La Ninh đã khép mắt lại. Bởi vì Lý Dục An đã cắt ngang lời cô bằng cách chạm môi.

Chỉ là hai, ba giây nhẹ nhàng, môi chạm vào nhau khẽ khàng rồi rời đi, như có như không.

La Ninh mở mắt ra, thấy trong mắt anh toàn là ý cười. Anh hơi lùi lại, giữ một chút khoảng cách rồi nói:

“Không lỗ đâu.”

“Chỉ là,” anh lại nghiêng người tới gần, “Vẫn thấy chưa đủ.”

Lý Dục An siết lấy vai cô, cúi đầu xuống, môi khẽ cắn nhẹ nơi quai hàm cô, như muốn cẩn thận nhấm nháp từng tấc da thịt.

La Ninh bám lấy tay áo vest của anh, nửa người cũng nghiêng về phía anh. Vạt áo khoác trượt xuống, chất vải mỏng manh lướt qua làn da mang theo hơi ấm rõ ràng từ người đối diện.

Nhưng giây tiếp theo, hơi ấm ấy đột nhiên rời đi.

La Ninh mở mắt trong cơn mơ hồ, chỉ thấy bàn tay ấm áp của anh đang nhẹ nhàng v**t v* gò má mình. Anh lại lần nữa cúi sát. Cô tưởng anh muốn hôn, nên chủ động nhắm mắt, ngẩng nhẹ cằm, khẽ hé môi, cả người nghiêng về phía anh theo một quán tính tự nhiên.

Thế nhưng, không có nụ hôn nào rơi xuống, chỉ có một tiếng cười khẽ vang lên bên tai.

La Ninh lập tức mở mắt, thấy anh vẫn còn ở nguyên vị trí cũ, trong mắt là ý cười trêu chọc, môi khẽ cong lên như cố ý.

Cô đỏ bừng cả vành tai, giận dỗi rụt về, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích, tay anh đã đặt sau gáy, giữ cô lại.

Lần này, không còn là do dự hay thử chạm. Anh nghiêng người hôn cô thật sâu. Nụ hôn kéo dài, nồng nàn và mãnh liệt, mang theo cả hơi thở dồn dập. Anh không ngừng tìm kiếm, l**m m*t, thậm chí nuốt lấy cả tiếng thở khe khẽ trong cổ họng cô.

Chóp mũi anh cọ nhẹ bên má cô, hô hấp nặng nề, cô bị anh hôn đến mức cả người run rẩy, đôi môi ướt át.

Khi cần một chút không khí, anh buông ra, cười khẽ bên tai cô:

“Anh có phải đang được chiều nên sinh hư phải không?”

Môi La Ninh đỏ bừng, ánh mắt hoen ướt, đầu lưỡi còn đang tê dại, chỉ có thể th* d*c, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Lý Dục An nắm lấy tay cô, chạm vào vùng cổ đang lấm tấm mồ hôi, khẽ nói:

“Em đổ cả mồ hôi rồi.”

Cô muốn điều chỉnh lại hơi thở nhưng lớp vải ôm sát khiến thân hình cô càng rõ rệt dưới ánh mắt anh.

Anh cởi áo khoác ngoài của cô, ngón tay nhẹ lướt dọc vai, khẽ gẩy chiếc khuy mã não đỏ nơi cổ áo.

La Ninh nắm lấy tay anh, ánh mắt lay động như vừa muốn ngăn lại, vừa không nỡ từ chối. Dáng vẻ ấy, dù cố che giấu, lại càng lộ ra sự yếu mềm trong phút chốc.

Anh nhìn cô, thì thầm:

“Hay là… ngồi lên người anh đi, được không? Thêm một chút nữa thôi.”

Bình Luận (0)
Comment