Lý Dục An đã từng nhiều lần nghĩ tới vấn đề này, anh hiểu rõ hơn bất cứ ai: Đời người ngắn ngủi, tình yêu cũng vậy, thoáng chốc đã qua vài năm.
Nếu giữa họ có thể có một đoạn tình cảm bình thường, ở vào thời đại còn khao khát yêu đương ấy, cùng nhau có được thân thể cháy bỏng tuổi trẻ, linh hồn chân thành đan xen, cho dù cuối cùng chẳng thể đi đến đích, cùng lắm cũng chỉ là tương phùng rồi bật cười, nhiều nhất là lặng lẽ hoài niệm thanh xuân năm tháng. Nhưng vào lúc anh yếu mềm và không hề phòng bị nhất, La Ninh đã để lại trong anh một vết hằn sâu đến chóng mặt. Thời gian như từng viên sỏi nhỏ, ngày qua ngày cọ lên dấu vết ấy, từng chút từng chút một, khoét ra một khoảng trống không thể vá lại.
Anh vẫn luôn cố ý lãng quên khoảng trống này. Mấy năm nay, anh cứ để mặc cơn gió trong lòng gào thét, nhiều nhất cũng chỉ là lúc đêm khuya mộng mị bừng tỉnh, mơ hồ nghe thấy tiếng gió thổi sót lại đâu đó.
Không gặp thì không nghĩ đến, cũng xem như một hình thái bình tĩnh khác, chứ không như bây giờ. Nhìn cô, chỉ cần nhìn cô thôi, đôi khi anh thấy đủ, lại có những lúc cảm thấy vẫn chưa đủ.
Hai người quấn quýt thật lâu, cuối cùng Lý Dục An ôm eo La Ninh ngã xuống giường. Anh áp mặt dọc theo xương quai xanh cô mà lướt xuống, cuối cùng dừng lại ở một chỗ mềm mại và ấm áp nhất, áp sát không rời.
La Ninh luồn tay vào tóc anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa, sợi tóc còn ẩm ướt dính vào da tay, mang theo cảm giác lạnh và trơn.
Lúc hai người đang nửa mê nửa tỉnh, Lý Dục An bỗng khựng lại một chút, nắm lấy tay cô, rồi ngẩng đầu, mi mắt hé mở, vết mỏi mệt vì buồn ngủ hiện rõ nơi đáy mắt.
Anh khẽ nói:
“Chết rồi.”
La Ninh hơi nhổm người lên, không hề buồn ngủ:
“Sao vậy?”
“Mạch Mạch còn ở ban công, anh chưa cho nó ăn, quên béng đi mất.” Anh thở dài, giọng bất lực.
La Ninh dùng mu bàn tay che mặt, khẽ ngáp một cái.
Lý Dục An vỗ nhẹ tay cô:
“Vậy em ngủ trước đi.”
“Em đi với anh.” La Ninh vừa nói, vừa ngồi dậy.
Anh lấy tấm chăn quấn quanh người cô, cô cứ thế ôm chăn đi theo anh ra ban công, một tay siết lấy mép chăn, lặng lẽ nhìn Lý Dục An trộn rau củ vào thức ăn cho chim, sau đó bỏ vào chiếc bát nhỏ Mạch Mạch vẫn hay dùng.
“Ngày nào anh cũng phải cho nó ăn như vậy à?”
“Ừm, không ở nhà thì anh gửi nó ở tiệm chăm sóc vật nuôi,” Lý Dục An đuổi Mạch Mạch — con chim vẫn đang vỗ cánh trên ban công, vào lồng, xách về phòng khách. “Nuông chiều nó thành quen rồi, chỉ cho ăn mỗi hạt thì nó lại không chịu ăn.”
“Em không giỏi nuôi mấy con thú nhỏ như vậy, không con nào sống nổi.”
“Em đến chơi với nó là được,” anh đặt lồng chim xuống rồi quay sang nhìn cô, cười, “Chỉ là dạo này không có nhiều thời gian để ý tới nên nó mới cảm thấy cô đơn.”
La Ninh còn định nán lại nhìn một lúc thì đã bị Lý Dục An nhẹ đẩy vào phòng ngủ:
“Rảnh thì có thể mua thêm một con để nó có bạn.”
Những ngày sau đó cũng đều như vậy. Lý Dục An tan làm là đến tìm cô, hai người tiện đường ăn chút gì đó đơn giản.
“Ngày rằm em có muốn đi leo núi không?” Anh hỏi.
La Ninh đang nằm sấp trên giường nghịch điện thoại, nghe anh nói thì không ngẩng đầu lên, trả lời thờ ơ:
“Đi đâu cơ?”
Anh nói tên một địa điểm.
“Kiều Đồng cũng nhắn cho em,” lúc này La Ninh mới ngẩng mắt lên, “Là mọi người hẹn nhau cùng đi à?”
“Cũng chỉ mấy người vậy thôi,” anh ngoắc ngoắc ngón út với cô, “Còn có thể thả đèn trời nữa.”
Thấy cô không phản ứng, anh liền nhẹ nhàng đấm vào lưng cô, dần dần xuống đến bắp chân:
“Em đi không?”
Lý Dục An chọn lực tay và vị trí đều vừa phải nên khiến người ta thấy rất dễ chịu. La Ninh vùi đầu vào gối, một lúc sau mới khẽ nói:
“Em không đi đâu.”
Anh vẫn tiếp tục mát xa, giọng nói dường như không hề bận tâm:
“Ngày đó em có việc à?”
“Ăn cơm với ba mẹ em, cũng tính là có việc.”
Anh gật đầu, rồi nhận ra La Ninh không nhìn thấy được hành động ấy, nên nói thêm:
“Ừ, anh biết rồi.”
Càng là ngày lễ, trong nhà lại càng dễ có va chạm.
La Chấn Dương không phải kiểu người bỏ mặc hết mọi chuyện trong nhà, trái lại, ông rất cần mẫn, nấu ăn còn ngon hơn cả Tống Văn Tuệ. Thế nhưng, động tác và lời nói lại chẳng ăn khớp với nhau, tay thì bận rộn, miệng thì không ngừng cằn nhằn, lúc thì chê Tống Văn Tuệ đứng ở chỗ này, lúc lại ngại bà đứng ở chỗ khác.
Từ nhỏ đến lớn, cả trăm lần tranh cãi giữa họ đều bắt đầu từ những tình huống kiểu như thế này.
Mỗi câu nói giữa họ chẳng khác nào đạn lạc bay qua bay lại trong không khí. La Ninh biết một khi đã va chạm thì kiểu gì cũng nổ, nhưng cái cảm giác chờ đợi vụ nổ ấy mới là thứ khiến lòng cô cứ run lên từng chập, khó mà diễn tả.
Cô đứng dậy, kéo Tống Văn Tuệ ra khỏi bếp, tự mình vào thay.
Vừa mới chạm tay vào nồi niêu chưa được bao lâu, La Chấn Dương đã bảo cô đứng sang một bên làm phụ.
Rửa rau, nhặt rau, xếp lên thớt cắt thành từng đoạn nhỏ gọn. Tiếng ông đảo nồi xào đồ ăn xèo xèo vang lên, cũng không át nổi giọng nói đều đều.
“Người ta sống, mỗi giai đoạn đều có suy nghĩ riêng. Gặp được người không tệ thì con tiếp xúc thử một chút xem sao.”
Cô chỉ máy móc gật đầu.
“Con thấy sao?” Ông hỏi. “Cậu ấy hơn con ba tuổi, bác sĩ khoa ngoại, điều kiện các mặt đều ổn.”
La Ninh thất thần trả lời:
“Cũng là bác sĩ à.”
La Chấn Dương nghiêng đầu nhìn cô:
“Cũng… là có ý gì?”
“Không có gì,” La Ninh bỏ phần rau đã cắt vào rổ nước, “Đợi con ổn định công việc rồi tính sau.”
Không nhận được câu trả lời mong muốn, sắc mặt La Chấn Dương lập tức trở nên không vui. Trên bàn ăn, không khí cũng trầm xuống thấy rõ.
Món chè nguyên tiêu là do La Ninh nấu, cô mua loại nhân thập cẩm. Lúc ăn hơi lơ đãng, cô vô tình cắn phải lưỡi, tận đến khi về nhà vẫn còn cảm giác ê ẩm.
Cô không hay đăng bài lên vòng bạn bè nhưng lại thường xuyên lướt xem. Tin tức vụt qua nhanh như gió, nào là trạng thái, hình ảnh màu mè hoa hoè, cách một lớp màn hình vẫn cảm nhận được sự náo nhiệt ồn ào.
Kiều Đồng và Trịnh Hân Nghi cùng đăng bài, xếp liền kề nhau trên bảng tin. Hình như là cùng một buổi, góc quay khác nhau, vài người vây quanh nhau thả đèn trời. Ở cuối đoạn video, La Ninh thấy được một bóng dáng cao gầy, áo đen quần trắng, lướt qua màn hình như làn khói.
Cô cắm sạc điện thoại rồi lại mở cuốn sách tham khảo mới mua.
Sau Tết, rất nhiều cơ quan bắt đầu thông báo tuyển dụng biên chế, trong đó có không ít vị trí khiến cô cảm thấy hứng thú. La Ninh cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ, chọn cách “giăng lưới” rộng hơn, miễn sao cuối cùng có thể “lên bờ” là được.
Mùi mực in từ sách mới toả ra khiến cô hơi đau đầu. La Ninh úp mặt vào gối, định nghỉ ngơi một lát, nhưng chẳng bao lâu đã tỉnh dậy.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ. Cô bước xuống giường, chân trần đi tắt đèn rồi quay lại giường.
Rèm cửa không kéo kín, ánh đèn đường hắt nghiêng qua khe hở, rơi thẳng lên mí mắt. La Ninh xoay người mấy lần mà vẫn cảm thấy khó chịu. Cơn buồn ngủ dần tan, cô bất đắc dĩ lại ngồi dậy, xuống giường lần nữa.
Cô kéo rèm hai lần, tiện tay liếc xuống bên dưới. Khi định buông tay, ánh mắt khựng lại một chút, rồi ngay sau đó cô lại “xoạt” một tiếng, kéo hẳn rèm ra.
La Ninh khoác đại chiếc áo lông vũ ra ngoài áo ngủ, đi xuống lầu. Xung quanh im ắng, trong sân chỉ có một chiếc xe màu đen đậu lặng lẽ từ lúc nào.
Từ bên ngoài nhìn không rõ tình hình bên trong, cô cũng không mang theo điện thoại, đành phải gõ gõ lên cửa kính ghế lái.
Gõ ba lần, không có bất kỳ động tĩnh nào.
Ngay lúc La Ninh định vòng ra phía sau để xác nhận biển số xe, cửa kính mới từ từ hạ xuống.
Lý Dục An nhìn thấy cô cũng hơi sững người, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn về phía tầng ba:
“Em vừa mới tắt đèn mà?”
“Anh…” La Ninh nhất thời cũng không biết nên hỏi gì, cảm thấy bất đắc dĩ, “Anh làm gì ở đây? Không định lên nhà à?”
“Anh có nhắn cho em rồi, nghĩ là em không tiện xuống vì anh không thấy em trả lời, đèn trong phòng lại vẫn sáng.”
“Em không mang điện thoại theo,” La Ninh nói, “Vừa mới ngủ một lúc.”
Gương mặt anh giãn ra, như thể vừa buông lỏng điều gì đó. Lý Dục An xuống xe, vòng sang bên ghế phụ lấy ra một thứ gì đó, một cuộn trắng trắng, treo bằng dây thừng, có thêm một que gỗ nhỏ, rồi dúi vào tay La Ninh.
“Cái gì vậy?” Cô nghiêng đầu.
“Cho em cầm chơi.” Lý Dục An vừa nói, vừa lục trong túi áo tìm bật lửa, khom lưng nghịch nghịch một lát, “Này, xong rồi.”
Anh châm ngọn nến bên trong, đến lúc này La Ninh mới nhìn rõ: trong tay cô là một chiếc đèn lồng hình con thỏ làm bằng khung tre, bọc giấy bông trắng, ánh nến bên trong hắt lên mặt giấy một màu cam dịu nhẹ. Trông như là anh tự làm, khá vụng về nhưng rất có tâm.
Cô nhẹ nhàng nhấc que gỗ lên, giơ chiếc đèn lồng trước mặt ngắm kỹ, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh, giọng khẽ khàng:
“Anh tặng em cái này làm gì? Em đâu còn là con nít.”
Anh nghiêng người sang, cười:
“Anh nghĩ em sẽ thích.”
Giọng La Ninh chậm lại, dịu xuống:
“Thật sự em không nhìn điện thoại nên không biết anh đến.”
Lý Dục An khẽ chạm môi cô, cười khẽ:
“Không sao, giờ gặp rồi còn gì.”
Anh còn định cúi đầu hôn tiếp nhưng La Ninh bỗng đẩy vai anh ra, sắc mặt thoáng thay đổi:
“Anh uống rượu à?”
Cô nhíu mày, khẽ đánh một cái vào vai anh:
“Anh điên rồi sao?”
“Anh gọi người lái thay chạy xe đến dưới nhà em chứ không phải tự lái.”
Lý Dục An vội vàng nắm lấy tay cô.
“Chỉ uống có chút thôi.”
Anh tựa trán vào trán cô, giọng lí nhí:
“Em lo cho anh à?”
Anh đúng là có hơi không tỉnh táo thật.
La Ninh treo chiếc đèn thỏ lên gương chiếu hậu rồi bị Lý Dục An đẩy nhẹ vào ghế sau xe.
Cô kể lúc ăn cơm cắn phải đầu lưỡi, Lý Dục An liền nhéo cằm cô, cười khẽ:
“Vậy để anh thổi cho.”
Rõ ràng đã không còn tê nữa, nhưng bị anh hôn vài cái lại thấy ngưa ngứa như có luồng điện chạy qua. La Ninh vừa thở một hơi thật khẽ, vừa kéo cổ áo anh lại gần:
“Lên nhà em đi.”
Lý Dục An như thể bị cô câu đi mất hồn, cúi người xuống khoang chứa đồ phía trước, lôi ra một cái hộp nhỏ rồi còn cố tình trêu cô:
“Lên đâu cơ?”