La Ninh dĩ nhiên là bảo anh lên lầu, nhưng Lý Dục An lại không theo khuôn phép thường tình, để cô ngồi xuống trên đùi mình. Lưng cô khẽ cong, đỉnh đầu lắc nhẹ, đụng vào trần xe. Anh đưa tay lên che đầu cô.
Lý Dục An phát hiện, mỗi khi cô thấy thoải mái là lại vô thức siết cổ áo anh, nhắm nghiền mắt, gò má dán bên má anh, khe khẽ thở ra từng hơi, nhưng lần này anh cố tình không để cô dễ chịu như mọi khi. Trong đôi mắt đọng ánh nước mơ màng, cô ngước lên nhìn anh, sự không hài lòng viết rõ trên nét mặt.
Anh cúi xuống hôn cô, cô lại nghiêng mặt tránh đi.
Lý Dục An hơi bực:
“Không cho hôn luôn à?”
La Ninh đưa ngón tay lên môi anh, như ra hiệu anh nên nhỏ giọng. Anh còn hơi men trong người, có lẽ không tự kiểm soát được mức độ. Anh cắn nhẹ đầu ngón tay cô, ánh mắt trong bóng tối sáng lên như có lửa âm ỉ chực bùng cháy.
Động tác của cô lại trở nên mạnh mẽ hơn một chút, làm chính anh hơi ngửa đầu về sau. Trong phút chốc, La Ninh khựng lại, dường như không kịp thích ứng, hơi thở dồn dập.
“Vậy giờ vừa ý chưa?” Giọng anh khản đặc, vừa hỏi xong đã lại cúi đầu hôn cô, lần này không để cô có cơ hội trốn nữa. Môi anh giữ lấy môi dưới cô, chậm rãi cuốn lấy hơi thở La Ninh.
Thân xe khẽ rung động theo tiết tấu không ổn định. La Ninh tuy đang chìm trong d*c v*ng nhưng đột nhiên lại phân tâm: không biết chiếc đèn lồng thỏ treo trên kính chiếu hậu có bị rung đến rơi xuống hay không.
“Em…” Cô khó khăn mới tìm được một khoảng để nói, “Em thở không nổi nữa…”
Anh nghe vậy thì lại càng siết chặt lấy cô hơn, vai và lưng bị móng tay cô bấu đến mức tê rần qua lớp áo. kh*** c*m như dòng điện dọc sống lưng trườn lên, La Ninh tưởng đã đến ranh giới tận cùng thì Lý Dục An lại đột ngột dừng lại. Anh nhìn cô, ánh mắt vừa nóng rực vừa đầy khẩn thiết.
“Anh có làm em ‘dễ chịu’ không?”
La Ninh chỉ gật đầu, không đủ sức nói thêm, hai mắt khép hờ, má cọ nhẹ vào gò má anh nhưng dường như với anh, như thế vẫn chưa đủ. Bàn tay anh áp nhẹ vào lưng cô, đẩy cô ra một chút, giữ lấy ánh nhìn của cô:
“Chỉ vậy thôi sao?”
La Ninh không rõ anh đang tìm một lời xác nhận hay một điều gì sâu xa hơn. Giống như anh muốn được khẳng định, không chỉ là thân thể, mà là vị trí của anh trong cô.
Lý Dục An cúi đầu, từ cằm hôn dọc xuống từng khoảng da thịt, mỗi nơi anh chạm qua đều như để lại một dấu vết không nhìn thấy, mềm mại nhưng khiến lòng người run rẩy.
“Ở đây thì sao?” Anh khẽ hỏi, môi lướt đến ngực cô, giọng trầm như từ trong xương vọng ra, “Em có cảm nhận được anh không?”
Có hơi rượu, nhưng nhiều hơn là những điều anh thường kìm nén, một phần ngang bướng, một phần khát cầu, lại có sự tổn thương không tên.
Không gian trong xe nhỏ hẹp, không còn nơi nào để trốn tránh. Cuối cùng, La Ninh kiệt sức, chỉ còn biết tựa lên vai anh, hơi thở rối loạn hoà lẫn những tiếng nức nở khe khẽ.
Lý Dục An ôm lấy cô như dỗ một đứa trẻ, tay vỗ nhẹ lưng cô, thì thầm vài lời mơ hồ trong men say.
Tờ mờ sáng, chưa đến năm giờ, Lý Dục An tỉnh giấc vì tiếng chuông báo thức. Anh vươn tay tắt điện thoại rồi nghiêng đầu sang.
La Ninh vẫn đang ngủ, hơi thở đều đặn trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm. Cô xoay người, bàn tay mơ màng đưa lên trán như chưa tỉnh mộng.
Tối qua anh uống rượu nên giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo để lái xe.
Anh nhẹ nhàng vén chăn, lặng lẽ rời khỏi giường. Khi ngồi ở mép giường, Lý Dục An lại cúi xuống nắm lấy cổ tay cô, môi khẽ chạm qua như lời chào buổi sáng. Sau đó, anh dịu dàng đặt tay cô trở lại dưới lớp chăn ấm.
Vừa mới kéo chăn lại cho cô xong, La Ninh đã trở mình, vai và cánh tay trần lộ ra khỏi lớp chăn. Cô giữ lấy tay anh chưa buông, giọng nói còn ngái ngủ, mềm mại xen lẫn chút mơ hồ:
“Giờ anh phải đi à…”
Anh khẽ “ừm” một tiếng, định đứng dậy lấy quần áo thì tay lại bị cô giữ chặt. Lòng mềm nhũn, anh khẽ bóp tay cô, đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc rối, rồi hôn lên má cô mấy cái liên tiếp, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
La Ninh thuận tay vòng ôm cổ anh, khẽ chạm môi lên khóe miệng anh, từng chút một đáp lại.
Cô vẫn đang mơ màng, chỉ trong lúc nửa tỉnh nửa mê mới chủ động như thế, nhưng chính sự chủ động mong manh ấy lại châm lên ngọn lửa trong anh.
Lý Dục An không kiềm được, ôm cô quay trở lại giường.
Chương 35
La Ninh dĩ nhiên là bảo anh lên lầu, nhưng Lý Dục An lại không theo khuôn phép thường tình, để cô ngồi xuống trên đùi mình. Lưng cô khẽ cong, đỉnh đầu lắc nhẹ, đụng vào trần xe. Anh đưa tay lên che đầu cô.
Lý Dục An phát hiện, mỗi khi cô thấy thoải mái là lại vô thức siết cổ áo anh, nhắm nghiền mắt, gò má dán bên má anh, khe khẽ thở ra từng hơi, nhưng lần này anh cố tình không để cô dễ chịu như mọi khi. Trong đôi mắt đọng ánh nước mơ màng, cô ngước lên nhìn anh, sự không hài lòng viết rõ trên nét mặt.
Anh cúi xuống hôn cô, cô lại nghiêng mặt tránh đi.
Lý Dục An hơi bực:
“Không cho hôn luôn à?”
La Ninh đưa ngón tay lên môi anh, như ra hiệu anh nên nhỏ giọng. Anh còn hơi men trong người, có lẽ không tự kiểm soát được mức độ. Anh cắn nhẹ đầu ngón tay cô, ánh mắt trong bóng tối sáng lên như có lửa âm ỉ chực bùng cháy.
Động tác của cô lại trở nên mạnh mẽ hơn một chút, làm chính anh hơi ngửa đầu về sau. Trong phút chốc, La Ninh khựng lại, dường như không kịp thích ứng, hơi thở dồn dập.
“Vậy giờ vừa ý chưa?” Giọng anh khản đặc, vừa hỏi xong đã lại cúi đầu hôn cô, lần này không để cô có cơ hội trốn nữa. Môi anh giữ lấy môi dưới cô, chậm rãi cuốn lấy hơi thở La Ninh.
Thân xe khẽ rung động theo tiết tấu không ổn định. La Ninh tuy đang chìm trong d*c v*ng nhưng đột nhiên lại phân tâm: không biết chiếc đèn lồng thỏ treo trên kính chiếu hậu có bị rung đến rơi xuống hay không.
“Em…” Cô khó khăn mới tìm được một khoảng để nói, “Em thở không nổi nữa…”
Anh nghe vậy thì lại càng siết chặt lấy cô hơn, vai và lưng bị móng tay cô bấu đến mức tê rần qua lớp áo. kh*** c*m như dòng điện dọc sống lưng trườn lên, La Ninh tưởng đã đến ranh giới tận cùng thì Lý Dục An lại đột ngột dừng lại. Anh nhìn cô, ánh mắt vừa nóng rực vừa đầy khẩn thiết.
“Anh có làm em ‘dễ chịu’ không?”
La Ninh chỉ gật đầu, không đủ sức nói thêm, hai mắt khép hờ, má cọ nhẹ vào gò má anh nhưng dường như với anh, như thế vẫn chưa đủ. Bàn tay anh áp nhẹ vào lưng cô, đẩy cô ra một chút, giữ lấy ánh nhìn của cô:
“Chỉ vậy thôi sao?”
La Ninh không rõ anh đang tìm một lời xác nhận hay một điều gì sâu xa hơn. Giống như anh muốn được khẳng định, không chỉ là thân thể, mà là vị trí của anh trong cô.
Lý Dục An cúi đầu, từ cằm hôn dọc xuống từng khoảng da thịt, mỗi nơi anh chạm qua đều như để lại một dấu vết không nhìn thấy, mềm mại nhưng khiến lòng người run rẩy.
“Ở đây thì sao?” Anh khẽ hỏi, môi lướt đến ngực cô, giọng trầm như từ trong xương vọng ra, “Em có cảm nhận được anh không?”
Có hơi rượu, nhưng nhiều hơn là những điều anh thường kìm nén, một phần ngang bướng, một phần khát cầu, lại có sự tổn thương không tên.
Không gian trong xe nhỏ hẹp, không còn nơi nào để trốn tránh. Cuối cùng, La Ninh kiệt sức, chỉ còn biết tựa lên vai anh, hơi thở rối loạn hoà lẫn những tiếng nức nở khe khẽ.
Lý Dục An ôm lấy cô như dỗ một đứa trẻ, tay vỗ nhẹ lưng cô, thì thầm vài lời mơ hồ trong men say.
Tờ mờ sáng, chưa đến năm giờ, Lý Dục An tỉnh giấc vì tiếng chuông báo thức. Anh vươn tay tắt điện thoại rồi nghiêng đầu sang.
La Ninh vẫn đang ngủ, hơi thở đều đặn trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm. Cô xoay người, bàn tay mơ màng đưa lên trán như chưa tỉnh mộng.
Tối qua anh uống rượu nên giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo để lái xe.
Anh nhẹ nhàng vén chăn, lặng lẽ rời khỏi giường. Khi ngồi ở mép giường, Lý Dục An lại cúi xuống nắm lấy cổ tay cô, môi khẽ chạm qua như lời chào buổi sáng. Sau đó, anh dịu dàng đặt tay cô trở lại dưới lớp chăn ấm.
Vừa mới kéo chăn lại cho cô xong, La Ninh đã trở mình, vai và cánh tay trần lộ ra khỏi lớp chăn. Cô giữ lấy tay anh chưa buông, giọng nói còn ngái ngủ, mềm mại xen lẫn chút mơ hồ:
“Giờ anh phải đi à…”
Anh khẽ “ừm” một tiếng, định đứng dậy lấy quần áo thì tay lại bị cô giữ chặt. Lòng mềm nhũn, anh khẽ bóp tay cô, đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc rối, rồi hôn lên má cô mấy cái liên tiếp, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.
La Ninh thuận tay vòng ôm cổ anh, khẽ chạm môi lên khóe miệng anh, từng chút một đáp lại.
Cô vẫn đang mơ màng, chỉ trong lúc nửa tỉnh nửa mê mới chủ động như thế, nhưng chính sự chủ động mong manh ấy lại châm lên ngọn lửa trong anh.
Lý Dục An không kiềm được, ôm cô quay trở lại giường.
Thời gian không nhiều, hai người chỉ kịp quấn quýt vội vàng một lần nữa. Đợi đến khi anh lưu luyến rời đi, La Ninh nương theo chút mệt mỏi còn lại, thả lỏng người, tiếp tục ngủ thêm một lát.
Không đuợc bao lâu, bị chuông cửa dồn dập đánh thức, cô từ phòng ngủ vội vàng bước ra, chân đá vào dép lê loạng choạng đi tới, mơ màng đoán liệu có phải anh quên gì đó quan trọng hay không.
Cô nghiêng người nhìn ra ngoài qua mắt mèo, liếc một cái liền thấy chiếc áo khoác lông màu đen quen thuộc.
Là chiếc áo Tống Văn Tuệ hay mặc.
La Ninh đứng khựng lại, tay đang định mở cửa cũng dừng giữa chừng, phần buồn ngủ còn sót lại lập tức tan biến sạch.
Chuông cửa vẫn tiếp tục vang lên từng tiếng dồn dập. Cô vội gom lại quần áo cho chỉnh tề rồi mang theo sự chột dạ đi ra mở cửa.
Tống Văn Tuệ đứng ngoài cửa, tay xách một túi bánh bao còn ấm và một bình cháo giữ nhiệt. Giọng bà không mấy dễ chịu:
“Định đến xem con sống thế nào, nhắn tin thì không trả lời, gọi điện thoại cũng không bắt máy.”
“Gì mà đứng đơ ra vậy?” Tống Văn Tuệ nhìn thấy La Ninh vẫn cúi đầu vịn tay vào khung cửa, vẻ mặt mệt mỏi và ỉu xìu thì lập tức cau mày, “Giờ này rồi còn chưa dậy? Hôm qua con lại thức đêm hả?”
La Ninh vội vàng nhận lấy đồ ăn, nhanh chân chạy vào bếp lấy chén đũa, xếp hết mọi thứ lên bàn.
Lợi dụng lúc Tống Văn Tuệ vẫn còn ở phòng khách, cô chạy về phòng ngủ. Sáng sớm nay hai người lăn lộn một hồi, dấu vết để lại rõ ràng đến mức không thể không xử lý.
Trước tiên cô cất hết mấy món đồ riêng tư của hai người, để chắc ăn còn buộc chặt túi rác thải. Xong xuôi cô sửa lại giường đệm gọn gàng, cuối cùng mới mở cửa sổ cho thông gió.
Tống Văn Tuệ từ ngoài gọi với vào, La Ninh vừa ôm quần áo sạch và khăn tắm đi ra liền nghe thấy:
“Không ăn sáng à?”
“Mẹ ăn trước đi,” cô đi thẳng vào phòng tắm, “Con đi tắm một chút.”
“Mới sáng sớm đã tắm, lỡ cảm lạnh thì sao?”
La Ninh đứng sau cánh cửa phòng tắm, vừa c** q**n áo vừa đáp:
“Người con dính dấp khó chịu lắm.”
Cô liếc nhìn mình trong gương. Ngoài đôi mắt còn hơi ửng đỏ, từ xương quai xanh đổ xuống vẫn còn những dấu vết lấm tấm. Những vệt đỏ rải rác trên làn da trắng mịn, đủ khiến cô nhớ lại đêm qua hai người”điên” cỡ nào.
Không ăn sáng mà đã tắm, hơi nước mờ mịt bốc lên khiến La Ninh bắt đầu choáng váng. Tay vịn vào bức tường sứ trắng, cô lại nghĩ đến Lý Dục An.
Anh thích thì thầm bên tai cô, hỏi cô có “sướng” không.
Gặp lại chưa bao lâu, người này đã mạnh mẽ chiếm lấy toàn bộ đời sống của cô. Cô không phải không hiểu, tất cả đều liên quan đến sự dung túng và thỏa hiệp của chính mình. Khi rơi vào h*m m**n x*c th*t quả thật là không nghĩ được gì khác.
Giữa trưa, La Ninh đi cùng Tống Văn Tuệ đến trung tâm thương mại, chiều về còn chút thời gian, cô ngoan ngoãn ngồi vào bàn ôn tập.
Chìa khóa xe của Lý Dục An vẫn còn ở đây nên cô nhắn tin cho anh. Một lúc sau anh mới trả lời:
“Có muốn lái xe tới đón anh không?”
Tin nhắn còn kèm theo một biểu tượng chim cánh cụt quay vòng vòng.
La Ninh cũng gửi lại một biểu tượng tương tự: chú chim cánh cụt trắng đen nhảy múa qua lại.
Anh nói hôm nay có thể tan làm hơi trễ nên cô đậu xe bên ngoài cửa khu khám bệnh rồi ngồi trong xe chờ. Khi cô đang cúi đầu nghịch điện thoại bỗng có người gõ nhẹ lên cửa kính.
Cô hạ kính xe xuống, nhìn thấy một người quen lâu rồi không gặp.
Vì thấy người ngồi ghế lái là cô, nụ cười trên mặt đối phương khựng giữa chừng.
La Ninh tháo dây an toàn, xuống xe, đứng đối diện người kia.
Trịnh Hân Nghi đi giày cao gót, vừa vặn ngang tầm mắt La Ninh. Dù lớp trang điểm tinh xảo đã che đi phần nào biểu cảm, nhưng vẻ sững sờ trên gương mặt cô ta vẫn không giấu được.
La Ninh giữ vẻ mặt tự nhiên, khẽ gật đầu chào cô ta.
Trịnh Hân Nghi cười nhạt:
“Thì ra là cậu.”
Lúc này, Lý Dục An đang trám răng cho bệnh nhân. Giọng gọi từ quầy lễ tân vang lên qua hệ thống truyền âm:
“Bác sĩ Lý, có người đang đợi anh ở quầy lễ tân.”
Tay anh vẫn không ngừng thao tác, chỉ bình thản nói lại:
“Phiền chị dẫn cô ấy vào phòng làm việc, bảo cô ấy đợi một lát. Tôi sắp xong rồi.”
Người trợ lý đứng cạnh anh là một thực tập sinh nam, còn chưa tốt nghiệp, cái gì cũng tò mò, liền thuận miệng hỏi:
“Anh, ai tìm anh vậy?”
Lý Dục An không nhìn lên, chỉ nói:
“Giúp anh xem mấy giờ rồi.”
“6 giờ 13 phút.”
“Nhanh tay lên chút,” anh bảo, “Tranh thủ tan làm sớm.”
Cậu kia cười cợt: “Anh vội vã như vậy chắc là bạn gái tới tìm à?”
Lý Dục An cũng bật cười:
“Nhiều chuyện.”
“Anh dạo này đúng là giống đang yêu thật đó,” cậu ta vừa nghiêm túc đưa dụng cụ vừa cười, “Mặt mày hớn hở rõ ràng luôn.”
Lý Dục An chỉ khẽ cong môi, không đáp lại, cẩn thận đặt đèn chiếu vào miệng bệnh nhân.
Sau khi trám xong, anh vỗ nhẹ vai trợ lý:
“Thu dọn giúp anh nhé.”
Nói xong liền nhanh chóng rảo bước về phía văn phòng. Lúc vào phòng, anh khép cửa lại, giọng mang theo ý cười:
“Hôm nay sao lại chịu đến tìm anh?”
Anh xoay người, tựa lưng vào cánh cửa, vừa cởi cúc áo khoác vừa nói chuyện. Không nghe thấy ai đáp lại, anh khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn sang thì lập tức sững người.
“Sao lại là em?”
Trịnh Hân Nghi ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn làm việc của anh, nghiêng đầu nhìn sang, dáng vẻ thảnh thơi như đang thưởng thức sự thay đổi từng chút trên gương mặt anh.
Thần sắc của anh, phản ứng của anh chẳng phải đều là diều cô ta dự đoán hay sao?
Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng Trịnh Hân Nghi thoáng một tia tự giễu. Cô ta biết rõ, mình đã đi quá xa.
“Không phải em thì còn ai nữa,” cô vuốt nhẹ lọn tóc trước ngực, rồi đứng dậy, nở nụ cười dịu dàng. “Là La Ninh đúng không?”
Lý Dục An lập tức ngẩng lên:
“Em gặp cô ấy rồi à?”
“Gặp rồi.” Cô lại khẽ vuốt tóc, điềm nhiên nói, “Cũng biết được chút chuyện.”
“Cô ấy đâu?”
Cô nghiêng đầu, ra chiều ngạc nhiên:
“Anh làm gì mà căng thẳng dữ vậy?”
Trong lòng anh bỗng dâng lên một cơn bực bội khó tả.
“Dạo gần đây người ta đồn anh có bạn gái,” cô ta nói tiếp, “Em thấy tò mò nên mới tới xem thử.”
“Em hỏi La Ninh có biết chuyện này không,” cô ta mỉm cười, “Cô ấy bảo cũng không rõ lắm.”
Sắc mặt Lý Dục An lập tức trầm xuống. Anh tháo phăng chiếc áo blouse trắng đang mặc, tiện tay ném qua một bên.
“Dục An!”
Trịnh Hân Nghi gọi với theo:
“Ngồi xuống nói chuyện với em chút đi.”
Anh không để ý, bước nhanh về phía cửa, đưa tay vặn chốt.
“Cô ấy đi rồi.” Trịnh Hân Nghi nâng cổ tay lên, đầu ngón tay móc lấy một vật nhỏ lắc lư, “Còn nhờ em đưa cái này cho anh.”
Là chìa khóa xe, thứ anh để lại nhà La Ninh tối qua.
“Bọn em cũng nói chuyện kha khá,” cô ta nhẹ nhàng nói tiếp, “Giờ anh định đi tìm cô ấy…”
Trịnh Hân Nghi từng làm trong đoàn kịch, giọng nói vốn trong trẻo và mềm mại, giờ thốt ra từng chữ lại càng rõ ràng, như rót thẳng vào tai anh:
“Nhưng có lẽ… cô ấy không muốn gặp anh đâu.”