“Dạo này anh ấy có vẻ không còn muốn gặp tôi nữa,” Trịnh Hân Nghi nhìn sang La Ninh, giọng mang chút mỉa mai, giống như đang đùa giỡn. “Tôi đoán chắc là vì có bạn gái rồi nên muốn giữ khoảng cách với tôi.”
“Bạn thân lớn lên cùng nhau thì có gì phải tránh né?” La Ninh vừa nói vừa lục túi áo. “Làm gì có ai cư xử như vậy.”
Trên mặt Trịnh Hân Nghi vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ như không:
“Thật à?”
La Ninh mò một lúc, chỉ tìm được tai nghe Bluetooth với một gói khăn giấy.
“Buổi tối hai người có hẹn không?” Trịnh Hân Nghi hỏi cô.
“Vẫn chưa tính,” La Ninh đáp.
“Vậy sao không vào trong chờ?”
“Anh ấy nói sẽ tan làm trễ một chút.”
“Vậy nếu giờ tôi muốn gặp anh ấy có chút việc trước thì có để ý không?”
“Câu này tôi không trả lời được,” La Ninh hiếm khi nhoẻn cười, “Anh ấy tự do, cậu muốn tìm thì cứ tìm thôi.”
Trịnh Hân Nghi hơi nhướng mày:
“Cậu đang làm ra vẻ hay thật sự không để tâm?”
La Ninh cúi đầu bấm khoá xe, bên cạnh đèn xe lập tức “bíp” lên một tiếng, loé sáng trong chớp mắt.
Cô mở cửa xe lần nữa:
“Không cần phải nói vòng vo như vậy để thử tôi. Có gì thì cứ hỏi thẳng.”
“Cũng chẳng có gì đặc biệt,” Trịnh Hân Nghi nói, giọng nhẹ như gió, “Chỉ là thấy tò mò.”
Lúc cô ta nói, trong mắt ánh lên một tia sáng mà La Ninh không xa lạ gì. Là thứ ánh nhìn lấp lánh giữa những cô gái từng quen thân, không hoàn toàn công khai, nhưng trong lòng đều ngầm hiểu.
Trong thế giới con gái, luôn có một kiểu im lặng như thế. Ai đó sẽ trở thành cái đích dễ bị săm soi, bị xét nét đủ điều, lý do có thể rõ ràng hoặc mơ hồ, có thể vì quá nổi bật hoặc quá bình thường, có thể vì được ưu ái quá mức, hoặc chỉ đơn giản vì ánh mắt đầu tiên đã không vừa ý nhau.
Ánh mắt kia mãnh liệt như dòng nước ngầm cuộn dưới lòng sông. La Ninh từng bị cuốn vào, cũng từng lạnh lùng đứng bên quan sát trò chơi ấy, chứng kiến từng người lần lượt trở thành kẻ “khác loài” trong mắt số đông.
Giờ đây, cô thấy mệt mỏi và ghê tởm với những thứ như vậy, nhưng Trịnh Hân Nghi vẫn không chịu buông.
“Nhiều năm như vậy rồi…” La Ninh cúi người lục trong xe, cuối cùng cũng lôi được hộp thuốc lá và bật lửa của Lý Dục An. Khi cánh cửa xe khép lại, tiếng vang dội phát ra đầy nặng nề. “Sao cậu chẳng tiến bộ được chút nào hết.”
Cô rút ra một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn Trịnh Hân Nghi.
Sắc mặt đối phương không mấy tốt, nhưng vẫn chưa có ý định rời đi.
La Ninh hỏi thẳng:
“Tôi hút thuốc được không?”
“Tôi không thích mùi khói thuốc.” Trịnh Hân Nghi đáp nhanh gọn, không chút do dự.
La Ninh thả điếu thuốc trở lại hộp, nhìn về phía quán cà phê cách đó chừng mười bước chân, rồi gật đầu về phía ấy:
“Vào quán nói chuyện đi?”
Chuyến đi lần này, Trịnh Hân Nghi cũng chẳng có kế hoạch gì cụ thể, chỉ là phút bốc đồng.
Hôm qua cô ta và Lý Dục An chạm mặt nhau rất nhanh. Ăn cơm ở một quán dưới chân núi xong thì Lý Dục An đã phải rời đi.
Kiều Vũ tỏ ra không vui:
“Bên cạnh có nhà dân cho thuê mà, ngủ lại một đêm cũng đâu sao. Còn có thể ngâm suối nước nóng nữa.”
“Bạn gái có mặt thì đương nhiên không vội,” Kiều Đồng liền tiếp lời, “Chứ có người chỉ mong được về sớm.”
Trịnh Hân Nghi ngồi đối diện, nghe vậy khẽ quay đầu lại nhìn.
Kiều Vũ hạ giọng:
“Sao lại đi một mình vậy? La Ninh đâu?”
Lý Dục An lúc ấy đã có men rượu trong người, sắc mặt hơi đỏ. Anh ngừng một chút rồi chỉ khẽ cười, không đáp.
“Nhìn cậu kìa, vẻ đắc ý không giấu nổi rồi.” Kiều Vũ ở bàn dưới đá nhẹ chân Lý Dục An, nói mát:
“Vậy coi như xong hả?”
“Không.” Lý Dục An với tay lấy áo khoác, giọng lười biếng:
“Đường còn xa mà gánh thì nặng.”
Kiều Đồng không kiêng nể gì, cười cợt:
“Ý là cần tôi quạt gió thêm củi cho anh à?”
Anh nghiêm túc nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Vậy thì phiền cô nói giúp tôi mấy câu.”
————————————————————-
Trịnh Hân Nghi bật cười, nhấc cái muỗng nhỏ trong tay, quấy nhẹ ly trà đường rồi hất cằm hỏi:
“Kiều Đồng chịu nói tốt cho Lý Dục An á? Hai người chẳng phải chỉ chờ dịp làm bẽ mặt tôi thôi đúng không?”
La Ninh chỉ khẽ nói:
“Cậu quá coi trọng mặt mũi của mình rồi.”
“Đừng tự cho là hiểu tôi lắm.” Trịnh Hân Nghi liếc qua, giọng không vui. “Cậu chẳng phải cũng chỉ giả vờ thanh cao đó sao?”
Gương mặt vẫn đang mỉm cười ôn hoà nhưng lời nói ra vẫn chẳng nể nang gì:
“Ngày nào cũng treo Lý Dục An lửng lơ, bắt anh ấy xoay vòng quanh mình, chẳng phải cậu thấy vui lắm à?”
La Ninh hơi nhíu mày nhưng rất nhanh lại giãn ra, khéo léo lái sang chuyện khác:
“Tết năm nay tôi có đến thăm cô giáo dạy Ngữ văn hồi năm lớp 11. Không biết cậu còn nhớ không.”
“Dĩ nhiên là nhớ.”
“Cô còn nhắc đến cậu đấy.” La Ninh nói chậm rãi. “Cô bảo hồi đó cậu làm đại diện môn Ngữ văn cho lớp.”
“Sau đó thì đổi thành cậu.” Chuyện này Trịnh Hân Nghi vẫn nhớ rất rõ.
Lần đó vừa khai giảng học kỳ mới lớp 11, ngay buổi họp đầu tiên, giáo viên chủ nhiệm đã công bố danh sách ban cán sự mới. Phần lớn các chức vụ giữ nguyên như cũ, chỉ riêng vị trí đại diện môn Ngữ văn là không còn tên cô ta nữa.
Trịnh Hân Nghi thật ra rất sẵn lòng bỏ công sức giữ “quan hệ” với mấy bạn nữ trong lớp. Cô ta để tâm ánh mắt người khác, thích cảm giác kiểm soát mọi thứ bằng cách mở rộng các mối quan hệ. Khi tin cô ta không còn làm đại diện môn Ngữ văn lan ra, mấy bạn nữ còn chạy lại hỏi han, thấy cô ta tỏ vẻ bình thản thì cũng tưởng là cô ta tự nguyện nhường chức.
Dù sau đó cô ta vẫn làm ủy viên văn nghệ, chuyện lần ấy vẫn trở thành một trong số ít kỷ niệm khiến cô ta thấy hơi xấu hổ hồi còn đi học.
“Cậu học giỏi, lại xinh đẹp.” La Ninh nhìn xuống mu bàn tay mình, lời nói tưởng chừng chẳng liên quan khiến Trịnh Hân Nghi khựng lại. “Tôi từng rất thích mấy bài văn cậu viết.”
Trịnh Hân Nghi hơi há miệng, định đáp lại, nhưng La Ninh nói tiếp, không để cô ta ngắt lời:
“Lý Dục An, cậu, rồi cả Kiều Đồng và Kiều Vũ, ai cũng nổi bật. Đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt người khác. Có lẽ mấy cậu đã có nhiều ký ức đẹp thời học trò.” Giọng cô chậm rãi, nhưng chắc chắn. “Nhưng tôi thì không. Hồi cấp ba, tôi không hoà nhập được với các cậu, cũng không muốn cố gắng hoà nhập với mọi người. Việc duy nhất tôi nghĩ đến mỗi ngày là cố gắng thi một trường đại học nào đó thật xa để rời khỏi nhà càng sớm càng tốt.”
Cô nhìn thẳng vào Trịnh Hân Nghi:
“Tôi không quan tâm mấy chuyện ân oán giữa các cậu, cũng chẳng muốn dính líu vào.”
Trịnh Hân Nghi phản bác:
“Nhưng cậu thân với Kiều Đồng hơn cả tôi. Cũng vì vậy mới quen Lý Dục An chứ gì?”
“Những chuyện đó chỉ là mấy tình huống ngoài lề. Không phải điều tôi muốn nhắc đến.” La Ninh dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Cậu từng nói đã đọc mấy bức thư tình kia và nhận ra nét chữ của tôi.”
Trịnh Hân Nghi hơi khựng lại, vẻ mặt có chút bối rối.
La Ninh thở nhẹ ra:
“Sao cậu lại quên được nhỉ?”
Không có cuộc gặp gỡ nào là ngẫu nhiên, dù lý do ban đầu có ngây thơ hay ngốc nghếch đến đâu.
Vài bức thư tình ký tên mơ hồ không khiến La Ninh bối rối, nhưng điều xảy ra sau đó lại vượt quá dự đoán của cô.
Cậu nam sinh luôn được chú ý ấy không ngờ lại chủ động muốn làm bạn với cô. Dù trong trường anh luôn bị bao vây bởi bạn bè và tiếng cười, nhưng hình ảnh anh sống một mình, tự nấu ăn, vẫn khiến người ta cảm thấy anh như một con sói cô độc.
La Ninh từng tặng anh vài con cá cảnh. Không ngờ, anh lại nắm lấy tay cô.
Cô luôn ghét cảm giác mất kiểm soát. Một khi nhận thấy có điều gì không thể kiểm soát được, lựa chọn đầu tiên của cô luôn là “cắt đứt.”
Thế là cuối tuần ấy, cô quay về lớp học thêm, giả vờ như chưa từng quen biết Lý Dục An.
Nhưng mỗi buổi tan học, khi quay đầu lại, ánh mắt anh vẫn luôn lặng lẽ dõi theo cô, vừa như muốn hiểu, vừa như trách móc điều gì đó.
Thỉnh thoảng, La Ninh và Kiều Đồng sẽ ra sân thể dục tản bộ vào giờ tự học buổi tối. Gần như lần nào cũng tình cờ gặp Lý Dục An. Anh nói chuyện với Kiều Đồng rất tự nhiên, thường đi cùng hai người họ hơn nửa vòng sân. Không ít lần, anh quay sang bắt chuyện với La Ninh nhưng cô chỉ khẽ gật đầu hoặc lặng lẽ bước nhanh về phía trước.
Thái độ lạnh nhạt của cô dần khiến Lý Dục An trở lại vẻ thờ ơ vốn có. Chỉ là từ sau đó, cảm giác về sự hiện diện của anh trong lớp dường như trở nên rõ nét hơn, đến mức La Ninh cảm thấy chỗ trống bên cạnh Trịnh Hân Nghi có vẻ như đang hấp dẫn ánh mắt cô một cách quá mức.
Cuối buổi chiều hôm đó, trong tiết tự học cuối cùng, Kiều Đồng nói vu vơ:
“Hình như hôm nay cậu ấy xin nghỉ. Nghe bảo bị bệnh.”
La Ninh quay đầu hỏi:
“Không định đi xem sao?”
“Hả?” Kiều Đồng ngẩng lên nhìn cô. “Ai đi?”
“Cậu, với cả anh cậu.”
“Bọn tớ có biết nhà cậu ấy đâu. Nhưng có nhắn tin rồi, chắc không sao đâu.”
La Ninh chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Đúng lúc đó, một bạn học khẽ vỗ vai cô:
“Giáo viên bảo cậu lên văn phòng một chút.”
“Thầy dạy Văn à?”
“Chủ nhiệm lớp bảo tớ gọi cậu.”
Làm lớp phó môn Văn, việc La Ninh lên văn phòng để nộp bài hay nhận đề là chuyện xảy ra như cơm bữa. Nhưng chủ nhiệm lớp trực tiếp gọi thì lại hiếm thấy.
Cô đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.
Bàn làm việc của thầy chủ nhiệm ngay cạnh cô dạy Văn. Khi La Ninh bước vào, cô giáo còn hỏi:
“Có việc gì vậy em?”
Chưa kịp trả lời, cô đã thấy thầy chủ nhiệm gõ nhẹ lên bàn, ý bảo cô đến đứng trước mặt thầy.
Cô bước tới một cách thận trọng, khép chặt mũi chân, đứng nghiêm trang, hơi cúi đầu.
Trước mặt thầy, La Ninh vốn có chút ngượng ngùng và e dè, ánh mắt không dám nhìn thẳng. Cô không rõ sắc mặt chủ nhiệm lớp lúc này ra sao, chỉ thấy thầy đi vòng quanh, trên áo khoác là phù hiệu màu xanh lam, rồi lại quay về bàn làm việc.
Chiếc bàn trong phòng là ghép từ hai tấm gỗ lớn, phủ trên một lớp nhung xanh, được bảo vệ bởi tấm kính cường lực trong suốt. Trên bàn có khá nhiều giấy tờ lộn xộn, vài xấp bài tập, cùng một chiếc tách pha lê đựng trà.
Hầu hết giáo viên đều có chiếc cốc pha lê hai lớp để giữ nhiệt. Trên cốc in dòng chữ “Trung học Gia Dụ”. Thầy dạy Văn thường đậy miệng cốc bằng một chiếc khăn nhỏ, còn chủ nhiệm lớp thì hay đặt một chiếc lá trà khô lên trên.
Chủ nhiệm lớp dạy Lịch sử, giọng nói nhanh và dứt khoát. Mỗi khi giảng đến lúc khát nước, thầy sẽ vặn nắp cốc ra, uống vài ngụm.
Trong ly trà màu vàng cam rất đẹp mắt, thầy chỉ cần ngửa đầu, cắn nhẹ vành ly, chưa đầy vài giây đã uống cạn một chén nhỏ rồi thổi nhẹ vào miệng ly như để thổi bay những giọt trà còn sót lại.
Lần này, thầy lại làm như vậy, từ tốn và nhẹ nhàng, rồi đặt ly trà vào góc bàn, không đậy nắp mà rót thêm nước nóng vào, đặt lại bên tay phải.
Thầy súc đế ly qua nước nóng rồi để tấm giấy viết thư trên bàn cũng thấm ướt một chút.
Ánh mắt La Ninh dừng lại trên tờ giấy viết thư, im lặng không nói gì.