Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 4

La Ninh trở về nhà với một bên mặt sưng tấy.

Cha mẹ đều ở cơ quan chưa về, mà cô cũng không quá rành chuyện bếp núc, chỉ nấu được chút cháo loãng ăn cùng mấy cái bánh bao mềm xốp, từng miếng từng miếng nhỏ nhẩn nha nuốt xuống.

Tính ra cô đã về nhà hơn nửa năm, trong khoảng thời gian đó hầu như chẳng ra ngoài, tham gia không ít kỳ thi lớn nhỏ, phần lớn là kỳ tuyển dụng giáo viên công lập cấp hai và cấp ba. Kết quả đều không mấy khả quan, chẳng lần nào được vào vòng phỏng vấn, cũng có thể là do tâm trạng cô không ổn định. Mấy hôm trước, sở giáo dục thành phố cũng đăng thông báo tuyển dụng giáo viên. Dù chỉ là một suất dạy hợp đồng nhưng La Ninh vẫn hơi chùn bước, định đợi để thi đợt sau.

Thời gian cô ở nhà càng dài, sự kiên nhẫn của cha mẹ dần dần cạn kiệt. Hai người chỉ vì vài chuyện cỏn con mà cãi vã, lửa giận lan sang cả cô. La Ninh từ lâu đã có ý định dọn ra ngoài, mấy ngày trước còn đang dọn dẹp lại đống đồ cũ, việc học cũng bị chậm tiến độ, trong lòng càng thêm sốt ruột, bây giờ còn phải ôm một bên mặt đau nhức vùi đầu trước đống sách luyện thi.

Đến chiều, La Ninh bắt đầu cảm thấy mặt chữ trong sách như đang nhảy múa trước mắt, đo thân nhiệt thì thấy lên đến 38.5 độ mới nhận ra mình đang phát sốt.

Cô gấp sách lại, uống vài viên thuốc hạ sốt rồi rúc vào chăn mơ mơ màng màng ngủ đến tối.

Tống Văn Tuệ tan ca về nhà, tìm mãi không thấy ai, đến khi lật chăn lên mới phát hiện cô con gái đang nằm đó nửa sống nửa chết. Vừa sờ trán La Ninh, bà không nói không rằng kéo cô dậy.

“Nhổ hai cái răng mà không chịu chích kháng sinh chống viêm, con không phát sốt thì ai phát sốt?” Tống Văn Tuệ vừa lái xe đưa La Ninh tới bệnh viện vừa không ngừng càm ràm.

“Con không muốn chích.” La Ninh nằm ở ghế sau, nhỏ giọng đáp một câu.

“Con không muốn? Trên đời này có thứ gì con thật sự muốn không?” Tống Văn Tuệ như tìm được chỗ trút giận.

“Ngay cả chuyện đi làm ổn định con cũng không muốn, nhìn xem con bây giờ thành cái dạng gì rồi. Bệnh cũng không biết tự đi bệnh viện, ba mẹ làm sao yên tâm? Con cả ngày cứ nghĩ dọn ra ngoài ở riêng trong khi đến bản thân mình còn nuôi không nổi…”

La Ninh im lặng.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ốm đau cô đều bị mắng trước một trận, càng cãi thì lại càng bị lôi chuyện cũ ra nói tới sáng chưa hết.

Từ sau khi nghỉ việc về nhà ôn thi công chức, cô cứ như bị rút sạch năng lượng, mắc kẹt trong một vũng bùn không thể thoát ra. Cô cũng không có nhiều bạn bè để chia sẻ, cô muốn nuôi thú cưng nhưng La Chấn Dương và Tống Văn Tuệ đều cực lực phản đối, cho rằng nuôi động vật trong nhà sẽ phải mất công dọn dẹp.

Trước đó cô cũng từng mua vài chú cá vàng, nuôi trong một cái bể thuỷ tinh, dưới đáy rải cát sạch và một ít tảo. Chẳng tới hai tuần, mấy con cá lần lượt chết hết, nổi lên mặt nước. Sau đó cô chuyển sang mua vài chậu sen đá về đặt trước cửa sổ, xếp ngay ngắn như những chú lính nhỏ đứng gác trong truyện cổ tích. Nhưng một tháng sau, đa số đều đổi màu, rút cây lên thì phát hiện rễ đã mục nát, là do cô tưới quá nhiều nước.

Bệnh viện cô đến truyền dịch cách phòng khám nha khoa buổi sáng không xa. Lúc đi ngang qua, La Ninh lơ đãng liếc nhìn vào vài lần, thấy bên trong hình như cũng sắp tan ca.

Vừa mới truyền nước được một lát, La Chấn Dương đã gọi điện tới. Tống Văn Tuệ nói bà phải về nấu cơm, La Ninh bảo mẹ cứ về trước, lát nữa cô sẽ tự ngồi tàu điện ngầm về sau.

Truyền hai chai nước biển, tốc độ không nhanh không chậm. Mạch máu của La Ninh nhỏ hơn người bình thường, làn da lại vừa mỏng vừa hơi tái, vết kim nổi rõ dưới cánh tay. Cô nhẹ nhàng thả lỏng, tay giấu trong ống tay áo, cả người dựa vào ghế, nửa trên vùi trong chiếc áo lông vũ đen. Cái áo này đã theo cô suốt năm, sáu mùa đông, nhãn hiệu thể thao phổ thông, rộng rãi nhưng ấm áp. Mỗi lần khoác lên, cô lại có cảm giác như một con sóc chuẩn bị ngủ đông, trong lòng dâng lên một thứ cảm giác an toàn kỳ lạ.

Phòng truyền dịch không đông người nhưng cũng chẳng yên tĩnh. Có trẻ con khóc nháo, đối diện là một đôi vợ chồng già thi thoảng cãi nhau vài câu. Ghế ở đây là kiểu tựa lưng vào nhau, sau lưng là một cô gái tầm tuổi La Ninh, nghe giọng thì đoán chắc đang gọi điện cho bạn trai, vừa làm nũng vừa oán trách:

“Tan làm rồi thì ghé qua đây thăm em đi, gần lắm, mấy bước chân thôi mà. Lâu lắm rồi mình chưa ăn cơm cùng nhau, anh bận đến vậy sao?”

Giọng đối phương hình như khiến cô ấy không hài lòng, giọng điệu có phần bất mãn, cuối cùng đành thỏa hiệp:

“Thôi được rồi, anh mau đến nhé, em cũng sắp truyền xong chai cuối rồi.”

Thuốc theo mạch máu lan vào trong cơ thể, dù khoác thêm quần áo nhưng vẫn khiến cô cảm thấy ớn lạnh. Tống Văn Tuệ từ trước đến nay vốn không giỏi chăm sóc con cái, La Ninh cũng hơi trách bản thân không mang theo bình nước, giờ muốn uống ngụm nước ấm cũng không có cách.

Cố chịu đựng khoảng mười phút, chỗ răng mới nhổ vẫn còn bỏng rát, cổ họng vẫn mang theo vị máu tanh. Đôi vợ chồng già đối diện cãi nhau đến mức khô miệng, một trong hai người đành chịu thua, cầm bình giữ nhiệt đi lấy nước ấm về.

Bên ngoài chắc chắn có máy lọc nước, hay là ra hỏi y tá xin cái ly dùng một lần. La Ninh nghĩ bụng, liền định đứng dậy, dùng tay trái chưa tiêm nâng chai dịch lên.

Một giọng nói vang lên từ phía sau:

“Cảm thấy thế nào rồi?”

Một giọng nam dịu dàng vang lên phía sau khiến La Ninh lập tức dừng mọi động tác.

Giọng nói đó rất dễ nghe, những người đàn ông có giọng nói dễ nghe như vậy, La Ninh chẳng quen biết được mấy ai, mà người sáng nay vô tình chạm mặt chính là một trong số đó.

La Ninh rút tay trái vừa đưa ra được một nửa trở về, lưng như bất giác căng chặt. Bởi chỉ trong khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra cô gái ngồi sau lưng mình là ai.

Trịnh Hân Nghi lắc lắc bàn tay đang được băng lại trước mặt Lý Dục An:

“Viêm amidan, chỉ cần truyền hôm nay thôi. Em tan ca ở nhà hát là chạy qua đây liền.”

Chỉ nghe thấy Lý Dục An “ừ” một tiếng.

Phía sau lưng La Ninh truyền đến âm thanh sột soạt, hình như là có người đang mặc áo khoác chuẩn bị rời đi. Cô lại lần nữa rúc người vào áo lông vũ, cúi thấp đầu.

Trịnh Hân Nghi nói:

“Em không lái xe, cũng chưa ăn gì. Hay là mình đi ăn cùng nhau nhé?”

Không trách sao lúc nãy La Ninh không nhận ra giọng cô ấy, Trịnh Hân Nghi bị khàn giọng, dù vẫn nhẹ nhàng mềm mỏng nhưng đã chẳng còn hương vị dịu dàng như nước khi xưa.

“Anh đưa em về nhà ba mẹ em.” Người kia trả lời hoàn toàn lệch khỏi câu hỏi ban đầu.

“Vậy… anh về ăn cơm cùng cả nhà em đi.”

“Nhớ cầm theo tú xách.”

Lý Dục An nhắc nhở cô ta.

“Đừng lo cho anh, anh ăn rồi.”

“Mới tan làm đã ăn luôn rồi à?” Trịnh Hân Nghi buột miệng hỏi xong mới hối hận, biết mình lại giống như mấy cô gái phiền phức hay đeo bám nên vội vã chữa lại:

“Vậy thôi, lần sau em sẽ đến tìm anh.”

Bên kia, hai vợ chồng già lại bắt đầu cãi nhau:

“Ui da, vết kim chảy máu rồi kìa!”

La Ninh nhíu mày, chỉ cảm thấy trước sau đều ồn ào khiến đầu óc cô rối bời.

“Cô gái, đừng ngủ quên chứ.”

Bà lão phía trước đột nhiên đưa tay ra trước mặt cô.

“Kim của cô bị trào ngược máu rồi kìa.”

La Ninh vốn không hề ngủ, chỉ là không muốn nhìn mặt hai người kia nên cúi thấp đầu, giấu nửa khuôn mặt trong cổ áo. Nghe vậy, cô cúi xuống nhìn mu bàn tay, thấy nơi kim truyền đang dán một lớp băng dính trong suốt, ống dây đã nhuộm đầy máu đỏ, dòng máu còn đang chậm rãi lan ra. Ngẩng đầu nhìn lên, bình truyền dịch đã cạn từ lúc nào.

“Ngẩn người cái gì vậy, bóp ống lại đừng để máu chảy ngược nữa.”

Cặp vợ chồng già đối diện còn sốt ruột hơn cô.

“Mau gọi y tá đến rút kim đi!”

“Cháu… cháu còn một chai nữa.”

La Ninh lúng túng nắm lấy cái ròng rọc, động tác mạnh đến nỗi nghiêng người sang bên, liếc mắt nhìn sang dãy ghế sau, lại phát hiện nơi đó đã trống trơn, hai người lúc nãy không biết rời đi từ bao giờ.

Khi y tá đến thay chai truyền cho La Ninh, cô đang nói lời cảm ơn với cặp vợ chồng già đối diện. Đợi y tá rời đi rồi cô mới sực nhớ ra: lẽ ra vừa rồi nên xin luôn cái ly nước dùng một lần.

Thôi vậy, dù gì cũng gần truyền xong rồi, La Ninh thầm nghĩ.

Ra khỏi bệnh viện, cô liếc nhìn điện thoại, còn ba phút nữa là tám rưỡi. Bụng rỗng tuếch, cả người lạnh ngắt, gió đêm mùa đông thổi qua khiến hai chân cô như nhũn ra.

Đối diện phòng khám răng là một cửa hàng tiện lợi 24 giờ. La Ninh đi chầm chậm sang đó, vừa đẩy cửa ra liền ngửi thấy mùi lẩu Oden nóng hổi xộc thẳng vào mũi. Cô đưa tay sờ sờ má mình rồi đi tới quầy giữ nhiệt tìm một vòng, toàn là sữa đậu nành và cà phê nóng các loại.

La Ninh hỏi:

‘Có nước khoáng đun nóng không ạ?’

Người bán hàng liếc cô một cái, ánh mắt có chút kỳ quái:

“Không có, chỉ có nước lạnh, nhưng phía sau kho có nước để ở nhiệt độ thường.”

“Vậy phiền chị lấy cho em một chai ạ.”

La Ninh nói.

Nhiệt độ ngoài trời vẫn rất thấp. Sau khi quét mã thanh toán xong, La Ninh cầm chai nước khoáng trong tay, lập tức cảm thấy từng cơn lạnh buốt truyền vào lòng bàn tay. Cô vặn nắp chai ra, chậm rãi uống hai ngụm, nhưng khi nước chạm vào vết thương trong khoang miệng, cảm giác mát lạnh hòa với đau nhức khiến lòng cô lan ra cảm giác chua chát.

Mọi chuyện đều không thuận lợi, cô cáu kỉnh đóng nắp chai lại, bước ra khỏi cửa hàng, tiện tay nhét chai nước vào túi. Ngón tay vô tình chạm phải một chiếc hộp cứng bằng giấy.

Là bao thuốc lá.

Mấy hôm trước La Nhiên Nhiên đã tiện tay cầm mất một hộp của cô. Sau đó cô lái xe ra tiệm thuốc mua mấy bao nữa, để sẵn trong áo khoác một hộp, phần còn lại giấu trên ngăn cao nhất trong tủ quần áo.

Ngay khi chạm tay vào hộp thuốc lá, La Ninh lập tức thấy ngứa ngáy trong lòng. Cô theo bản năng rút ra một điếu, đưa lên mũi hít hà. Vừa định bỏ lại thì bỗng nghe thấy bên đường có tiếng xe dừng lại, đèn pha nhấp nháy mấy cái rồi vang lên hai tiếng còi nhẹ.

Một chiếc Lexus đen bóng.

La Ninh bất giác liếc nhìn thêm vài lần.

Cô còn đang định quay đi thì cánh cửa ghế lái bỗng bật mở. Lý Dục An mặc chiếc áo khoác gió màu đen từ trong xe nghiêng người bước ra. Ánh đèn LED từ biển quảng cáo cửa hàng tiện lợi chiếu lên người anh khiến làn da vốn đã trắng càng thêm nổi bật như bạch ngọc, nhưng vẻ mặt anh lúc này lại vô cùng trầm tĩnh, ánh mắt sắc bén như đang nhìn trúng con mồi, khóa chặt cô không rời.

La Ninh xoay người định đi.

“La Ninh!”

Lý Dục An bước nhanh tới mấy bước đã chắn ngay trước mặt, cắt đứt đường đi của cô.

La Ninh vốn cũng không thấp, cao gần 1m70, chỉ cần ngẩng đầu là thấy rõ đường nét xương hàm đang căng lên của anh. Cổ áo khoác dựng đứng lên trong gió, lộ ra bên trong là một chiếc hoodie mỏng màu xám tro.

Cô cau mày nhìn anh: mặc ít như vậy, anh không thấy lạnh à?

“Em chạy trốn cái gì vậy? Ma đuổi à?”

Anh cúi đầu nhìn cô, thấy cô đứng yên không nói gì, giọng nói cũng dịu đi đôi chút:

“Thật sự không muốn nhận anh nữa à?”

Bình Luận (0)
Comment