Thấy Lý Dục An tiến lại gần, La Ninh liền lập tức lùi về sau mấy bước, nào ngờ anh không chút do dự bước theo, cánh tay hơi nhấc lên, đưa tay về phía cô.
La Ninh cảnh giác nghiêng người tránh sang một bên, trừng mắt nhìn anh:
“Làm gì đấy?”
Lý Dục An có vẻ không vui vì phản ứng của cô:
“Làm gì là làm gì?”
Anh hơi hếch cằm, ra hiệu:
“Trong tay em đang cầm cái gì kia?”
La Ninh vội nhét hộp thuốc vào lại trong túi, không ngờ Lý Dục An ra tay nhanh hơn, xuyên qua lớp áo khoác dày, nắm chặt cổ tay cô. Cô giật mình, bản năng muốn giật tay ra, nhưng do động tác quá mạnh, hộp thuốc cứ thế rơi vào tay anh.
Lý Dục An cúi nhìn một chút, ngón tay xoay xoay bao thuốc, cười khẽ:
“Truyền nước xong rồi thì tạm thời đừng hút thuốc. Dễ làm vỡ mấy cục máu đông ở miệng vết thương lắm.”
La Ninh vốn cũng không định hút, chỉ muốn ngửi chút mùi cho đỡ thèm, nhưng nghĩ lại anh nói cũng là vì tốt cho mình, cô miễn cưỡng đáp:
“Biết rồi.”
“Anh tưởng nói một lần là em phải nhớ luôn chứ.”
Lý Dục An vừa nói vừa rút một điếu thuốc từ hộp ra, nhẹ nhàng búng lên bằng đầu ngón tay, cúi đầu ngậm lấy, sau đó nhét hộp thuốc trở lại túi áo La Ninh.
La Ninh để ý thấy anh rút thuốc rất điêu luyện, động tác gọn gàng đẹp mắt. Cô không để tâm lời anh nói, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dừng lại trên bờ môi hơi mím của Lý Dục An:
“Anh vừa nói gì?”
“Anh nói mấy điều cần chú ý lúc nãy đấy.”
Anh thò tay vào túi tìm bật lửa, lục cả hai túi mà không thấy, ánh mắt lại nhìn về phía cô.
“Có vẻ như em không hứng thú nghe cho lắm.”
So với những điều nhạt nhẽo đó, La Ninh lại càng muốn biết vì sao sau khi đưa Trịnh Hân Nghi về xong, bây giờ anh lại xuất hiện trước cửa bệnh viện. Cô tiện tay ném bật lửa của mình cho anh. Lý Dục An bật hai lần không cháy, bỏ thuốc xuống, nhàn nhạt nói:
“Gió lớn quá.”
“Vậy thì xoay người lại.”
La Ninh nói, giọng hơi cáu kỉnh.
Anh liếc cô một cái, mắt khẽ nheo lại rồi cúi người, che gió bằng một bàn tay rồi châm thuốc. Một hơi khói trắng đặc kéo dài, cuộn theo gió lạnh đêm đông, tựa như sương mù lan tỏa.
Hương bạc hà quen thuộc theo làn gió phảng phất tới, La Ninh hít hít mũi.
“Em truyền mấy chai?”
“Hai chai.”
Cô trả lời.
“Khi anh đến bệnh viện, chắc em vừa truyền xong chai đầu nhỉ.”
La Ninh nghiêng đầu liếc nhìn anh. Trong làn gió đêm lạnh thấu xương, ánh mắt cô dừng lại trên người anh, dáng hình mờ ảo như sương khói. Trên người cô cũng mang theo mùi thuốc lá nhè nhẹ, Lý Dục An hít sâu một hơi, khói thuốc xộc vào phổi, để lại một cảm giác tê dại khó tả.
“Trên xe anh có bình giữ nhiệt không?” La Ninh bỗng hỏi. “Em khát quá.”
Lý Dục An không nói gì, dụi tắt điếu thuốc còn dang dở rồi quay đầu bước về phía xe. Chốc lát sau, anh lấy ra một chiếc bình giữ nhiệt màu đen, không nói không rằng liền nhét vào lòng cô:
“Cầm lấy trước đã.”
Dứt lời, anh xoay người vào cửa hàng tiện lợi.
Rất nhanh sau đó, anh đi ra với một túi ly giấy dùng một lần. Mở túi ra, anh lồng hai chiếc ly lại với nhau, vặn nắp bình giữ nhiệt trong tay La Ninh, ý bảo cô rót nước vào.
“Đừng uống nước nóng quá.” Anh dặn dò, sau đó lại rút từ trong túi cô một chai nước suối, cẩn thận đổ vào bình cho nguội bớt. Thấy cô ngửa đầu uống cạn một ly, anh lại rót thêm cho cô nửa ly nữa.
Cảm giác như được sống lại. La Ninh siết lấy chiếc ly giấy, ngẩng đầu nhìn anh:
“Cảm ơn.”
Ánh mắt anh lướt qua khóe môi cô, nghe vậy chỉ khẽ gật đầu. La Ninh giơ tay lau đi chút nước còn đọng lại bên môi, nói:
“Anh về đi, lạnh lắm, em phải về nhà rồi.”
Lý Dục An không nhúc nhích. Anh liếc mắt nhìn về phía chiếc xe của mình rồi đáp:
“Anh còn chưa ăn cơm.”
Chỉ nửa tiếng trước, câu trả lời của anh hoàn toàn khác hẳn.
La Ninh im lặng mất hai giây rồi mới nói:
“Ừm.”
Lý Dục An vẫn kiên nhẫn. Anh dùng khuỷu tay giữ lấy túi ly giấy, cẩn thận gấp miệng túi lại rồi chờ đợi lời tiếp theo của cô.
“Vậy anh về nhà ăn cơm đi.”
La Ninh vo ly giấy lại thành một cục, đảo mắt tìm thùng rác đang bị anh che khuất. Lý Dục An đưa tay lấy cục giấy trong tay cô, ném vào thùng rác phía sau mình:
“Anh đưa em về.”
Nói rồi móc chìa khóa xe ra ấn một cái, chiếc Lexus màu đen cách đó không xa bật sáng đèn, đáp lại tín hiệu.
La Ninh cũng không từ chối. Trạm tàu điện ngầm vẫn còn cách đây năm phút đi bộ, vì vậy cô yên lặng đi theo anh về phía xe. Lý Dục An mở cửa ghế phụ cho cô, còn mình thì vòng qua bên kia lên ghế lái.
“Anh có sở thích là đưa con gái về nhà à?”
Cô vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
“Cũng tùy tình huống.”
Lý Dục An nghiêng người sang, vai áo khoác lướt qua lớp áo phao của cô phát ra tiếng sột soạt. Ngón tay anh nhanh hơn một nhịp, kéo dây an toàn rồi giúp cô cài lại:
“Có lúc là vì phép lịch sự, không đưa không được. Cũng có khi là tự nguyện, mong đối phương nể mặt nhận lời.”
Anh nói với vẻ cợt nhả, ánh mắt sâu không lường được, dường như còn cố tình thử dò một chút phản ứng của cô. La Ninh thoáng ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt còn sót lại trên người anh.
“Nếu lát nữa thấy nóng thì cứ cởi áo khoác ra,” anh vừa khởi động xe vừa bật chế độ sưởi. Khi xe nhập vào làn đường chính, anh liếc nhìn cô, ngập ngừng một chút rồi hỏi:
“Đang nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?”
La Ninh trong lòng lập tức hiểu ra, trong mắt cũng lộ ra chút cảm xúc khó tả. Nghe anh hỏi, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đọc địa chỉ nhà.
Bên trong xe lặng ngắt như tờ, không khí có phần nặng nề. Lý Dục An là người phá vỡ sự im lặng trước:
“Hiện tại em đang làm gì? Có đi làm chưa?”
“Mới tốt nghiệp cao học, đang chờ thi công chức.” La Ninh trả lời nghiêm túc.
“Trước đó học ở đâu? Ở thành phố này à?”
La Ninh đọc tên một thành phố khác. Ngón tay Lý Dục An gõ nhẹ trên vô-lăng, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm:
“Xa thật đấy.”
Anh không đi theo chỉ dẫn mà cô đưa ra, lái xe thêm một đoạn rồi dừng bên lề. Qua cửa kính, La Ninh nhìn ra ngoài: con phố nhỏ bắt đầu nhộn nhịp về đêm. Trước đây cô từng đến vài lần, chỗ này tập trung nhiều quán ăn và nhiều tụ điểm giải trí náo nhiệt. Cô yên lặng nhìn sang anh. Lý Dục An tháo dây an toàn, vừa làm vừa nói:
“Anh đi lấy ít đồ, chờ anh một lát.”
La Ninh ngồi yên trong xe, tựa nhẹ vào lưng ghế, mắt dõi theo bóng anh dần khuất sau dòng người. Đúng lúc đó, trong túi vang lên tiếng rung bần bật. Cô lấy điện thoại ra, màn hình hiện lên ba chữ rõ ràng: “Phương Tri Hứa.”
Cô nhận máy, giọng hơi khàn:
“Alo?”
Đầu dây bên kia tín hiệu không tốt, xen lẫn tiếng cười nhỏ và lạo xạo nhiễu sóng:
“Đang làm gì thế?”
La Ninh hắng giọng:
“Hôm nay đi nhổ răng, mới vừa truyền dịch xong.”
“Khổ chưa, cậu còn là đứa sợ đau nhất thế gian nữa chứ.”
“Cũng không đến nỗi nào,” cô ngập ngừng. “Bác sĩ tay nghề giỏi lắm, không đau mấy.”
“Dạo này tôi có chương trình khảo sát, địa điểm gần nhà cậu lắm.” Phương Tri Hứa cũng hắng giọng, rồi hỏi tiếp. “Cần gì ở bên này không? Tôi mua rồi mang qua cho.”
Lý Dục An trở lại rất nhanh. Từ xa đã có thể thấy bóng anh đang tiến về phía xe. La Ninh hạ cửa kính xuống một nửa, gió đêm luồn qua, thổi tung vài sợi tóc dài của cô bay lất phất. Gương mặt cô lúc này mềm mại hơn bất kỳ lúc nào.
Cô che tai lại, vẫn tiếp tục cuộc gọi nhưng vừa thấy anh đến gần liền nói vài câu qua loa vào điện thoại rồi nhanh chóng ngắt máy.
Sau khi anh lên xe, cô mới thấy trong tay Lý Dục An xách theo một chiếc túi giấy. Trước khi khởi động xe, anh không nói gì, cách một khoảng không đưa túi đặt lên đầu gối cô.
Khá nặng, còn mang theo hơi ấm.
La Ninh cầm cũng không xong, mà không cầm thì cũng ngại, ngồi lặng im một lúc rồi mới lên tiếng:
“Không phải anh cũng chưa ăn sao?”
“Giờ mới quan tâm tới dạ dày của anh à?” Lý Dục An cong môi cười. “Anh ga lăng là bởi vì em đang bệnh, chứ không phải ai cũng có đãi ngộ này đâu.”
La Ninh không thích kiểu nói chuyện nửa đùa nửa thật của anh, kéo cửa kính xe lên, cụp mắt im lặng.
“Em không thích ở một mình với anh.” Anh vừa xoay vô-lăng vừa nói, khu nhà của La Ninh cũng sắp hiện ra trước mắt.
“Thái độ đối với anh rất cảnh giác, nhìn thấy như gặp kẻ thù, vì sao vậy?”
“Bạn học cũ, thích hay không thích gì ở đây,” cô lảng đi, giọng nước đôi, nửa thật nửa giả khiến người ta không sao đoán được.
Lý Dục An từ tốn dừng xe, từng chữ rõ ràng:
“Hồi trước trên giường em chủ động dụ anh, lúc đó em không lạnh nhạt như bây giờ.”
Không gian trong xe chật hẹp, cơn giận của La Ninh cũng dường như bị bóp nghẹt không tiếng động. Cô khẽ cười, đè xuống tất cả xúc cảm đang cuộn trào, thậm chí còn cố tình khiêu khích giới hạn của anh:
“Sao, giận rồi à?”
“Không đến mức,” anh đáp. “Chỉ muốn nhắc nhở em một chút thôi.”
“Cũng nhờ anh nhắc, không thì em thật sự quên mất rồi.” La Ninh túm lấy dây an toàn, lúng túng không biết không tháo ra nổi.
“Không sao,” Lý Dục An thấy cô càng lúc càng vụng về, liền chậm rãi nghiêng người lại gần, vừa giúp cô tháo dây an toàn, vừa ghé sát tai cô thấp giọng nói.
“Em trí nhớ kém, còn anh thì nhớ rất rõ.”
Hơi thở của anh phả bên tai, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vành tai trắng như ngọc của cô đang dần dần nhuộm sắc đỏ.
Hai người tạm biệt nhau, không khí nặng nề hơn lúc mới gặp. Suốt dọc đường về, La Ninh chỉ im lặng. Về tới nhà, đang thay giày ở cửa thì La Chấn Dương đến mở cửa cho cô, vừa thấy liền hỏi:
“Con ôm cái gì đấy?”
La Ninh ngẩn ra, lúc này mới chợt nhớ mình vẫn còn cầm túi đồ ăn Lý Dục An đưa. Cô tiện tay đưa cho ba mình:
“Đồ ăn, con nhổ răng rồi, về chỉ uống chút canh thôi, phần còn lại ba mẹ ăn giúp ạ.”
“Nhà có để phần cơm cho con rồi, khỏi cần mua ngoài, ăn ngoài không tốt đâu,” Tống Văn Tuệ từ tay La Chấn Dương nhận lấy túi giấy, vừa mở ra vừa cằn nhằn. Nhưng khi nhìn kỹ bên trong, bà lại hỏi:
“Cái này là con tự mua à? Vẫn còn nóng đấy.”
La Ninh bước lại gần, nhìn thoáng qua. Ba chiếc hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo, xếp ngay ngắn trong túi giấy: một phần trứng chưng cà chua, một chén cháo cá ba sa và khoai tây nghiền trộn bơ. Ngoài ra còn có một bình thủy tinh đựng canh rau củ ấm nóng vừa nấu.
Toàn là những món mềm, mịn, dễ nuốt, rất hợp với người vừa mới nhổ răng.
Cùng lúc đó, Lý Dục An trở về với khoảng không tĩnh mịch của chính mình.
Anh đứng lặng ở lối vào, ngón tay khẽ lướt qua lớp giấy dán tường, lần đến công tắc đèn. Chỉ một chút lực ở đốt ngón tay, “cạch” một tiếng, ánh đèn ấm màu vàng cam lập tức chiếu rọi nửa bên khuôn mặt anh. Ánh sáng và bóng tối cắt nhau, hằn lên sống mũi cao và đường chân mày sắc như đao khắc.
Anh giữ nguyên tư thế, không hề nhúc nhích. Rồi anh lại hạ tay, “cạch” một lần nữa, căn phòng tối đen trở lại. Như thể bị ám ảnh, anh cứ lặp đi lặp lại động tác đó, bật rồi tắt, tắt rồi bật trong yên lặng, như một thói quen kỳ quặc để xua đi khoảng trống không lời.
Trên ban công, Mạch Mạch đột nhiên phành phạch vỗ cánh, như thể không chịu nổi nữa, muốn lên tiếng tuyên bố sự tồn tại của mình.
Mạch Mạch là một con chim anh vũ giống đực, bảy tuổi, không giống chim anh vũ thường gặp mang bộ lông màu xanh mướt mà bộ lông của nó đen tuyền như mực, đôi mắt nhỏ, sáng, đảo qua đảo lại theo từng bước chân chủ nhân đang đến gần.
Lý Dục An đổ thức ăn cho nó. Mạch Mạch cúi đầu, cái đầu bé nhỏ cụng hai lần vào đồ ăn như thể chào hỏi, sau đó thoắt cái nhảy phóc lên mu bàn tay anh. Hai bên má nó có hai vệt lông đỏ ửng, nhẹ nhàng cọ cọ vào da anh, vừa ngây ngô vừa đáng yêu một cách kỳ lạ.
“Hoan nghênh về nhà.” Lý Dục An nói khẽ.
Mạch Mạch lập tức bắt chước:
“Hoan nghênh về nhà! Hoan nghênh về nhà!”
“Con chim ngốc.” Anh bật cười nhẹ nhưng giọng trầm trầm như đang che giấu rất nhiều tâm sự trong lòng.
Mạch Mạch nghiêng đầu nhìn anh, như thể không hiểu vì sao lại bị mắng. Từ vựng của nó không nhiều, “con chim ngốc” rõ ràng vượt ngoài phạm vi nó có thể lặp lại. Nó đập cánh mấy cái rồi líu lo hô lên một cái tên khác, cái tên mà nó từng được dạy, cũng là cái tên mà anh nhiều lần nhắc với nó.
“Đừng gọi nữa.” Lý Dục An dùng ngón cái khẽ v**t v* đỉnh đầu nó, giọng nói như khàn đi:
“Hôm nay gặp lại rồi.”