Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 40

Nếu Kiều Vũ đã nói như vậy, Phương Tri Hứa chỉ đành gật đầu rồi cùng La Ninh lên xe rời đi.

La Ninh nhắn tin cho Kiều Đồng, đối phương nhanh chóng gửi lại định vị cụ thể.

Đoạn đường không xa, lái xe cũng chỉ mất chừng hai mươi phút. Tới nơi rồi mới phát hiện, hai vợ chồng Kiều Đồng đang ngồi câu cá bên hồ nước trong khu nghỉ dưỡng trên núi.

Kiều Đồng không câu cá, chỉ ngồi bên cạnh ôm khay trái cây, vừa chơi điện thoại vừa nhàm chán cắn hạt dưa.

Thấy hai người đang đi tới, Kiều Đồng liền vẫy tay chào từ đằng xa.

“Cũng khéo thật,” cô ấy đứng dậy, “Leo núi mà cũng gặp được nhau.”

La Ninh giới thiệu sơ qua với bọn họ về Phương Tri Hứa.

“Anh trai tôi bảo tôi giữ hai người lại ăn một bữa,” Kiều Đồng giơ giơ điện thoại, “Ảnh xử lý xong công việc sẽ qua ngay.”

La Ninh liếc sang nhìn Phương Tri Hứa như để hỏi ý, anh ấy mỉm cười đáp lại.

Anh ấy cũng thích câu cá, trò chuyện với La Ninh vài câu rồi bước sang xem người khác câu như thế nào, chồng của Kiều Đồng còn đưa anh ấy một bộ cần câu.

Kiều Đồng nhân lúc này kéo La Ninh sang một bên:

“Hỏi cậu chuyện này chút.”

“Cậu nói đi.” Trong lòng La Ninh đã mơ hồ đoán được, nhưng sắc mặt vẫn bình thản.

Kiều Đồng ghé sát tai cô, hạ giọng:

“Dạo này cậu với Lý Dục An đang giận nhau à?”

La Ninh liếc cô một cái:

 “Cậu nghe ai nói?”

“Cũng không phải nghe,” Kiều Đồng tỏ ra vô tội, “Chỉ là gần đây thấy có gì đó không đúng.”

“Tôi đang bận ôn thi.”

“Chuyện này tôi biết, nhưng trước kia bận mấy thì hai cậu cũng đâu có lạnh nhạt với nhau như vậy.”

La Ninh không nói gì thêm.

“Không sao cả,” Kiều Đồng an ủi, “Chỉ cần đừng vì giận dỗi mà l*m t*nh cảm cả hai bị tổn thương là được.”

“Cậu nghĩ đi đâu vậy.”

“Leo núi cũng không rủ anh ấy, còn dám đi với người khác, tôi còn tưởng hai người cạch mặt nhau luôn rồi.”

“Sao cậu không nghĩ là anh ấy chán tôi rồi,” La Ninh nói, “Với lại khó lắm đàn anh của tôi mới ghé thăm một chuyến.”

“Kiểu suy diễn này tôi chỉ áp dụng cho ông anh tôi thôi.”

Không nhịn được, hai người cùng bật cười khiến bạn gái Kiều Vũ tò mò quay đầu lại nhìn.

Ba người phụ nữ thấy câu cá buồn chán quá, bèn rủ nhau lên sườn dốc tìm ghế nằm tắm nắng. Khoảng chừng một tiếng sau, Kiều Đồng liếc điện thoại, chỉ ra phía xa:

“Cuối cùng cũng tới rồi.”

La Ninh cũng nhìn theo.

Một chiếc Land Rover việt dã chạy vào, từ từ dừng lại ở bãi đậu xe cách đó không xa. Kiều Vũ là người đầu tiên nhảy xuống từ ghế phụ, vừa xoay người liền thấy họ, anh ta lập tức giơ tay vẫy chào.

Giữa trưa, ánh mặt trời sáng rực và gay gắt hơn mọi khi, La Ninh khẽ híp mắt vì chói.

Khi nhìn kỹ lại lần nữa, cô thấy cửa ghế lái cũng mở ra, có người từ trong xe bước xuống, thân hình bị cánh cửa che khuất. Từ góc của cô chỉ thấy một đôi chân dài, mặc quần túi hộp màu đen, ống quần hơi trùng xuống phủ lên đôi giày boots nhạt màu.

Chủ nhân của đôi chân ấy cùng Kiều Vũ sóng bước, chậm rãi đi về phía họ.

“Ổn không?” Kiều Đồng hỏi.

“Còn bị hành hạ nữa, bị cần cẩu kéo đi luôn đấy.” Kiều Vũ bước đến bên bạn gái, hai người có vẻ đã làm hòa, tay trong tay khá thân mật. “Ăn xong bọn tôi tính đi nhờ xe anh Dục An về.”

“Đồ ăn đồng quê ở đây cũng ổn mà.” Anh ta hỏi thêm, “Đặt phòng chưa?”

“Chưa vào đâu, còn hai người bên kia đang ngồi câu cá.”

Kiều Vũ quay sang gọi:

 “Anh Dục An, qua chào một tiếng chứ?”

Từ lúc xuống xe đến giờ, Lý Dục An vẫn im lặng. Nghe vậy, anh chỉ khẽ gật đầu.

La Ninh đi sau, thấy Lý Dục An tiến lại bắt tay Phương Tri Hứa. Hai người nói mấy câu gì đó, giọng nhỏ quá nên cô không nghe rõ. Buông tay ra rồi, Phương Tri Hứa liếc sang phía cô, Lý Dục An cũng nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt ấy.

Bên cạnh, Kiều Đồng bất ngờ huých nhẹ cô một cái:

“Này, không đùa đâu nhé, đàn anh của cậu với anh Dục An nhìn nghiêng có chút giống nhau thật.”

La Ninh kéo cô ấy sang một bên:

“Đi ăn trước đi.”

Họ đặt một phòng riêng hạng trung, Kiều Vũ đi trước kéo ghế:

“Không cần phân chủ khách gì đâu, ai thích ngồi đâu thì ngồi.”

Phương Tri Hứa kéo ghế cho cô, La Ninh ngồi giữa anh và Kiều Đồng. Vừa ngồi xuống, cô liếc qua thấy đối diện là Lý Dục An. Anh không nhìn cô, chỉ lơ đãng xoay vòng ngón tay trên mép thực đơn.

Mấy cô phục vụ xinh xắn lần lượt bước vào rót trà. Một người còn khom lưng, nghiêng người giới thiệu món cho Lý Dục An.

Phương Tri Hứa đang trò chuyện với chồng Kiều Đồng, không khí nhìn chung khá thân thiện.

La Ninh hơi kéo ghế sát vào bàn, lúc nghiêng người vô tình làm rơi đôi đũa xuống đất, phát ra tiếng “cạch” khẽ. Cô vừa định cúi xuống nhặt, Phương Tri Hứa đã đưa tay giữ nhẹ vai cô lại.

Anh chống một tay lên bàn, cúi người lượm chiếc đũa lên.

“Cảm ơn anh,” La Ninh nhỏ giọng nói.

“Anh chưa đụng tới,” Phương Tri Hứa vừa nói vừa cầm lấy ấm trà bên cạnh, “Nghiêng đôi đũa anh rửa lại là dùng được.”

La Ninh thấy hơi phiền phức:

“Hỏi mượn luôn một đôi mới thôi.”

Vừa dứt lời, một đôi đũa chưa bóc từ phía đối diện trượt tớingay trước mặt cô.

La Ninh ngẩng đầu, thấy Lý Dục An đang cụp mắt, vẫn chăm chú nghe cô phục vụ giới thiệu món, chỉ tiện miệng thêm một câu:

“Phiền cô lấy cho tôi một đôi đũa.”

Phương Tri Hứa đặt đôi đũa vừa nhặt vào cốc, đang định nghiêng bình rót nước thì bị La Ninh ngăn lại.

“Không cần đâu,” cô nói nhỏ với Phương Tri Hứa, “Em có đôi mới rồi.”

Chờ mọi người ổn định chỗ ngồi xong, Kiều Vũ mở lời:

“Các cô chọn trước đi. Tôi có ăn thử món thỏ nướng xé tay ở đây rồi, cũng được lắm.”

Kiều Đồng lấy thực đơn từ tay anh, đưa cho La Ninh:

“Cậu chọn trước đi.”

Lý Dục An vẫy tay với phục vụ, đưa quyển thực đơn khác sang cho cô.

La Ninh theo phản xạ đưa tay đón lấy, nhưng thực đơn kia lại chẳng nhúc nhích gì. Cô ngẩng lên nhìn, phát hiện tay Lý Dục An vẫn còn nắm chặt mép bên kia.

Từ lúc xuống xe tới giờ, đây là lần đầu tiên hai người chạm mắt nhau.

Hơn nửa tháng không gặp mặt, đến bây giờ La Ninh lại cảm thấy anh có phần xa lạ. +Cô là người rời mắt trước, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, vừa chua xót vừa ê ẩm.

Lý Dục An rất nhanh cũng buông tay, giống như hành động vừa rồi chưa từng tồn tại, chỉ là lướt qua một cách vô tình.

Sau đó, cô viết vài món đơn giản rồi đưa thực đơn cho Phương Tri Hứa.

Anh ấy liếc nhìn rồi nói:

“Em gọi mấy món vậy là đủ rồi.”

Thực đơn lại được chuyển sang chỗ Kiều Vũ. Anh ta cầm thực đơn mở ra, hơi ngạc nhiên nhướng mày:

“Sao toàn là món chay vậy?”

Kiều Đồng nhìn sang La Ninh:

“Cậu không thích ăn thịt rừng à?”

La Ninh xua tay:

“Mình ăn gì cũng được, mọi người cứ gọi thoải mái.”

“Cô ấy ăn gì cũng được, nhưng vì dạ dày tôi không tốt nên phần lớn đều chỉ ăn được món chay,” Phương Tri Hứa đù, “Không phải không thích ăn, mà là muốn ăn nhưng cơ thể từ chối.”

Kiều Vũ có vẻ đồng cảm:

“Ăn uống là chuyện vui của đời người, sống với anh chẳng khác nào đi tu, còn gì là thú vị.”

“Quen rồi thì cũng ổn,” anh cười, “Nhìn mọi người ăn cũng thấy vui rồi.”

Ăn trưa xong còn phải lái xe về nên mọi người chỉ gọi thêm vài món tráng miệng và nước uống, không ai dùng rượu.

Đồ ăn quả thật có phong vị riêng, rất dễ ăn. Đến gần cuối bữa, Kiều Vũ lấy ra hộp thuốc lá, hỏi bạn gái và La Ninh:

“Hai người có ngại khói thuốc không?”

Cả hai cùng lắc đầu, chỉ có Kiều Đồng đứng dậy mở cửa sổ.

Kiều Vũ lấy thuốc mời từng người đàn ông trong bàn.

La Ninh biết Phương Tri Hứa không hút thuốc, nhưng khi được mời, anh cũng không từ chối, chỉ kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, khẽ xoay nhẹ.

Cô đứng dậy, đi tới gần cửa sổ trò chuyện cùng Kiều Đồng.

“Tôi nhìn ra rồi,” Kiều Đồng hạ thấp giọng, “Anh tôi rõ ràng đang muốn theo dõi tình hình ‘chiến sự.’ ”

La Ninh nghiêng mặt, nhìn thấy Lý Dục An đang cúi đầu nghe Kiều Vũ nói chuyện.

Gương mặt anh khi đó rất bình tĩnh, ánh lửa đỏ ở đầu ngón tay càng thêm nổi bật. Anh kẹp điếu thuốc, khuỷu tay tựa trên bàn, như có linh cảm mà ngẩng mặt về phía cô một chút.

Làn khói trắng mong manh lan trong không khí, qua làn khói mờ, thần sắc của anh cũng trở nên mơ hồ. Rất khó để miêu tả ánh nhìn ấy.

La Ninh bỗng nhớ đến ánh mắt bất cần khi họ gặp nhau trong dịp Tết, khi anh đứng ở phía xa, ngông nghênh mà không chút kiêng dè.

Khuôn viên rất rộng, ăn xong cơm trưa, mọi người đề nghị cùng đi dạo một vòng rồi mới trở về.

La Ninh thật ra muốn về trước, nhưng vừa mới ăn cơm chung, không tiện chủ động tách ra, bèn quay sang hỏi ý kiến Phương Tri Hứa. Anh nói anh cũng chưa từng đến chỗ này, coi như nhân cơ hội đi dạo một chút.

Thế là hai người chạm chạp đi phía sau mấy người còn lại.

Phương Tri Hứa nghiêng đầu nhìn La Ninh:

“Đàn chị của anh cũng đang làm việc ở thành phố này, nếu em muốn, anh có thể liên hệ giúp.”

Không phải lần đầu tiên anh nhắc đến chuyện này. Trước đó, khi hai người từng hợp tác trong vài dự án nghiên cứu, sau khi xong việc, chính La Ninh là người chủ động liên lạc với anh.

“Anh nói rồi, em chỉ là cộng sự,” anh từng gõ nhẹ lên mặt bàn, khóe mắt khẽ cong cười, “Hơn nữa, lúc hợp tác với em anh thấy rất vui.”

Hôm đó bên ngoài trời còn đang mưa, cô chỉ mang theo một cây dù đen, trên người vẫn còn vương chút hơi ẩm của màn đêm.

La Ninh khi đó đã chần chừ một giây:

“Em có thể trả phí.”

Anh ấy yên lặng nhìn cô:

“Anh có thể giới thiệu cho em chỗ tốt hơn.”

“Nếu không phải anh chủ động tới tìm em,” cô nói chậm rãi, “Anh cũng biết em rất khó mở miệng để đi tìm người ta nhờ giúp đỡ.”

“Em có thể kể phiền não cho anh nghe, anh sẽ lắng nghe như một người bạn, có thể cho em một vài lời khuyên,” Phương Tri Hứa nói, “Nhưng anh không thể làm cố vấn tâm lý của em.”

“Tại sao?”

“Em thật sự không hiểu à?” Phương Tri Hứa nhìn cô, “Một người làm nghề tư vấn tâm lý đủ tư cách sẽ không bao giờ để mình nảy sinh tình cảm với chính thân chủ.”

Câu nói ấy từng khiến La Ninh dập tắt ý nghĩ ban đầu, dù sau này giữa hai người vẫn giữ liên lạc.

Lúc này Phương Tri Hứa một lần nữa nhắc lại chủ đề đó, chỉ là thử thăm dò, có đồng ý hay không vẫn là tùy vào ý muốn của La Ninh.

La Ninh nhìn về phía trước, ánh mắt dừng lại nơi dáng người cao gầy, lưng thẳng tắp của ai kia.

*Người từng một mình bước qua cả sinh mệnh, bị vấy bẩn, gánh chịu tội lỗi, uống rượu thay cơm, khổ sở tìm kiếm lối thoát.*

[ Một câu từng xuất hiện trong Tất Đạt Đa của tác giả Hermann Hesse. ]

Cuối cùng cô chỉ nói một câu:

“Được”

Khoảng bốn giờ chiều, cả nhóm cuối cùng cũng chuẩn bị quay về.

Kiều Vũ thò người từ ghế lái hỏi La Ninh:

“Hai người ngồi chung xe à?”

“Ừ,” cô mở cửa xe, “Tôi còn phải đưa đàn anh về trước.”

Kiều Vũ “ừm” một tiếng rồi lại thu người về chỗ.

Ngay khi La Ninh chuẩn bị khởi động xe thì có người bước tới gõ nhẹ lên cửa sổ. Dù là qua lớp phim cách nhiệt tối màu, cô vẫn nhìn ra được những ngón tay thon dài kia, nơi cổ tay áo khẽ xắn lên để lộ chiếc đồng hồ quen thuộc.

Bình Luận (0)
Comment