La Ninh từ từ hạ cửa kính xe xuống.
Ánh mắt Lý Dục An dừng lại trên gương mặt cô.
Thông thường, giữa đám đông, anh luôn mang dáng vẻ tự tin, thậm chí có phần kiêu ngạo, đôi mắt bình tĩnh, gương mặt tuấn tú mà nhu hòa.
La Ninh không biết người khác đối mặt với anh sẽ có thái độ ra sao, nhưng riêng cô, rất ít khi cô chủ động nhìn thẳng vào anh.
Mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, luôn có một cảm giác mơ hồ khó diễn tả, giống như lúc này, cô bị cuốn vào trong ánh nhìn vừa sắc bén vừa ẩn chứa sự mê đắm ấy.
Hai người vẫn chưa nói lời nào.
“Em về thẳng nội thành à?” Lý Dục An là người mở lời trước, giọng không nhanh không chậm.
La Ninh gật đầu:
“Ừ.”
“Không nán lại chơi thêm chút sao?”
“Không được. Cả hai bọn em đều còn việc.”
“Vậy à…” Lý Dục An hơi nhúc nhích ngón tay, ánh mắt khẽ đảo qua giữa Phương Tri Hứa và La Ninh, “Hai người đi chung?”
“Em còn phải chuẩn bị bài thi,” cô kiên nhẫn đáp, “Đàn anh thì ngày mai rời thành phố nên em muốn đưa anh ấy về nơi ở trước.”
“Thế… tiện cho thêm một người đi cùng không?”
“Người nào?”
“Anh.”
Phương Tri Hứa đang ngồi ghế phụ lúc này cảm thấy có gì đó không ổn. Anh ấy liếc nhìn chiếc xe SUV to lớn bên ngoài, với kiểu xe đó, chở bảy tám người cũng không thành vấn đề.
“Xe kia là của anh à?”
Đối phương gật đầu.
Không đợi Phương Tri Hứa hỏi tiếp, Lý Dục An đã lên tiếng trước:
“Tôi tính về thẳng nhà nên không tiện đi cùng nhóm kia.”
“Ờ,” Phương Tri Hứa gật gù, quay sang La Ninh, “Vậy em có cần mở bản đồ dẫn đường không? Tính xem đường đi thế nào cho tiện.”
Chưa kịp để La Ninh trả lời, Lý Dục An đã chen vào:
“Cứ đưa anh về trước là được. Cô ấy quen đường tới nhà tôi rồi.”
Phương Tri Hứa khẽ sững người, theo bản năng quay sang nhìn La Ninh. Cô đang nghiêng đầu ngó ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, dường như hoàn toàn không để ý đến cuộc đối thoại giữa hai người họ.
Anh ấy cười cười:
“Vậy thì cảm ơn.”
Lý Dục An lịch sự gật đầu, rồi cũng nhìn sang La Ninh:
“Sáng nay em lái xe rồi, vậy giờ để anh lái về, em nghỉ ngơi một chút đi.”
La Ninh quay mặt lại:
“Anh biết đường không?”
Lý Dục An nhướng mày, giọng nhàn nhạt:
“Em ngồi ghế phụ, chỉ đường cho anh là được.”
Phương Tri Hứa gần đây vẫn ở khách sạn. Sau khi xuống xe, La Ninh hạ kính cửa ghế phụ, nói lời tạm biệt với anh ấy.
Tay cô đặt lên mép cửa kính hạ một nửa:
“Hành trình vẫn giữ nguyên chứ? Sáng sớm mai anh đi phải không?”
Anh ấy chỉnh lại tay áo, đáp:
“Ừ, đúng như lịch trình”
“Vậy thì đi đường cẩn thận.”
“Trước khi đi sẽ nhắn cho em.”
Chỉ là vài câu xã giao bình thường, nhưng ngay lúc này, Phương Tri Hứa không thể không chú ý đến người đàn ông ngồi trong xe. Trên ghế lái, Lý Dục An đang gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, im lặng nhìn họ chào tạm biệt.
Phương Tri Hứa vốn còn định nói thêm điều gì đó với La Ninh nhưng ánh mắt kia khiến anh ấy hơi chần chừ.
Lý Dục An là người lịch thiệp, lần đầu gặp mặt cũng rất nhã nhặn, đến mức khiến Phương Tri Hứa từng cho rằng mối quan hệ giữa anh và La Ninh chỉ là bạn học bình thường, hoặc cùng lắm là quen xã giao.
Nhưng có vài thứ không cần phải nói rõ…
Khi anh ấy tự giới thiệu và nhắc đến La Ninh, biểu cảm thoáng qua trên gương mặt Lý Dục An khiến anh ấy nhận ra điều gì đó không rõ ràng, chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt, nhưng đủ để ghi nhớ.
Lạ ở chỗ, suốt cả quá trình, họ gần như không nói chuyện gì với nhau, điều này càng khiến Phương Tri Hứa khó đoán ra chân tướng. Thế nhưng, dù không trao đổi lời nào, giữa hai người ấy vẫn tồn tại một cảm giác kỳ lạ, vừa xa cách vừa thân quen, vừa kìm nén lại vừa mơ hồ.
Cảm giác ấy khiến một người ngoài cuộc thấy bản thân trở nên dư thừa và lạc lõng.
Cuối cùng, anh ấy chỉ khẽ cúi đầu cười, gom hết những điều muốn nói thành một lời từ biệt đơn giản:
“Dù không ăn được món chay mình mong đợi nhưng khung cảnh ngôi chùa cũng không tệ, hoạt động leo núi cũng rất vui.”
Nói xong, anh ấy cũng không quên quay sang Lý Dục An, chào:
“Cảm ơn đã tiếp đón, sau này nếu có dịp thì giữ liên lạc nhé.”
Gió thổi làm tóc La Ninh rối nhẹ, cô đứng bên cửa sổ xe, ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng lại liền khẽ phất tay với anh ấy.
Phương Tri Hứa không lập tức quay đi mà vẫn đứng nguyên tại chỗ, dõi theo chiếc xe dần rời xa.
Lúc lái xe, Lý Dục An đặc biệt nghiêm túc, khóe môi hơi cụp xuống, cả người như chìm trong im lặng.
Sắp đến giờ tan tầm, dọc đường thường xuyên gặp đèn đỏ, xe chạy được vài đoạn lại dừng. Trong khoảng lặng đó, anh bất ngờ lên tiếng:
“Anh ta thích em.”
La Ninh đang nhìn dòng xe cộ bên ngoài, nghe vậy liền quay phắt lại:
“Gì cơ?”
Lý Dục An chỉ lướt ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô. Vẻ mặt La Ninh thay đổi đôi chút:
“Anh đừng suy diễn lung tung.”
“Đều là đàn ông, nhìn là biết, không cần phải đoán.” Anh nói nhỏ. “Em thật sự không nhận ra sao?”
La Ninh nhạy cảm nhận ra anh đang không vui nên im lặng không nói gì thêm.
Phía trước lại bắt đầu kẹt xe, ánh mắt anh rời khỏi con đường, chuyển sang nhìn cô:
“Em hay leo núi ở đây à?”
“Tổng cộng mới đi hai lần.”
“Lần trước là bảy năm trước, đúng không?”
“Anh nhớ kỹ thật đấy.”
“Dĩ nhiên.” Anh cười khẽ, rồi rất nhanh thu lại nét cười. “Ngoài em ra, anh chưa từng cùng ai đến nơi này.”
La Ninh im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:
“Vì chuyện này mà anh giận à?”
Chiếc xe theo dòng người chậm rãi nhích tới. Vất vả lắm mới gần đến ngã tư thì đèn xanh lại vừa chuyển sang đỏ.
“Trước kia anh không hỏi,” Lý Dục An khẽ gõ ngón tay lên vô lăng. “Lần đầu gặp lại ở bệnh viện anh cũng không hỏi, vì anh nghĩ, so với những chuyện khác, việc được gặp lại em quan trọng hơn nhiều.”
“Vậy bây giờ anh muốn biết gì thì cứ hỏi.” La Ninh nghiêng đầu nhìn anh.
“La Ninh, không phải như vậy.” Anh khẽ nhíu mày. “Chỉ là anh để tâm nhiều hơn so với anh tưởng.”
Những ngày không gặp em, anh chẳng biết gì về em cả.
La Ninh chậm rãi mở lời:
“Phương Tri Hứa là đàn anh lớn hơn em một khóa. Bọn em không học cùng ngành, nhưng anh ấy đã giúp em rất nhiều. Nếu không có anh ấy, có lẽ em cũng chẳng đủ can đảm để quay về.”
Lý Dục An đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo nhẹ về phía mình.
La Ninh ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn anh. Cô chưa kịp nói gì, thì bàn tay còn lại của anh đã nhẹ nhàng đặt lên má cô:
“Đừng nói nữa.”
Bàn tay anh thon dài, các ngón tay hơi cong, khẽ vỗ nhẹ lên má cô hai cái, rồi dùng ngón cái giữ lấy bên má còn lại.
La Ninh bị anh ép hơi ngẩng cằm lên. Giây tiếp theo, Lý Dục An nghiêng người, vòng tay ra sau cổ cô, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn.
Chuyện hôn nhau với họ vốn chẳng còn xa lạ. Từ những nhịp thở đứt quãng, cái chạm môi thoáng qua hay sâu đậm, đến những lần quấn quýt thì thầm, tất cả đều quen thuộc.
Thế nhưng, La Ninh vẫn nhận ra, lần này anh mạnh mẽ hơn một chút.
Anh vừa gặm môi trên vừa c*n m** d***, trong lúc hôn còn cố tình tạo ra tiếng động rõ ràng, vừa hỗn loạn vừa cố ý.
La Ninh nắm chặt dây an toàn trước ngực, anh lại nhắm mắt, bẻ từng ngón tay cô ra khỏi đai, dẫn tay cô ôm lấy vai mình, rồi ép cả người cô nghiêng về phía anh, đè xuống ghế. Tóc cô bị chà xát đến rối tung trên tấm lót gối. Mãi cho đến khi đèn xanh bật lại, xe phía sau bắt đầu bóp còi inh ỏi. Anh nhanh chóng buông cô ra. La Ninh cũng lập tức quay mặt đi chỗ khác. Lúc này đầu lưỡi cô tê rần, cả khuôn mặt nóng bừng như phát sốt.
Lý Dục An lái xe về đến cổng khu chung cư của anh. Anh tháo dây an toàn. La Ninh vẫn ngồi tựa trên ghế phụ, lặng lẽ nhìn anh. Môi cô vẫn còn vương chút dấu vết khiến lòng anh bỗng chốc nóng lên.
Anh cố kìm xúc động muốn lại gần cô lần nữa, rồi khẽ nói lời xin lỗi vì hành động vừa rồi có phần bộc phát:
“Xin lỗi, vừa nãy anh không kiểm soát được lực.”
La Ninh liếc nhìn anh rồi cũng tháo dây an toàn, đáp khẽ:
“Câu đó nghe chẳng có chút thành ý gì cả.”
Lý Dục An xuống xe, vừa thấy La Ninh mở cửa bước ra, anh liền vòng qua đầu xe về phía cô. Anh muốn nắm lấy tay cô, nhưng cuối cùng chỉ khẽ chạm nhẹ lên cánh tay.
La Ninh ngoảnh lại nhìn anh:
“Sao vậy?”
“Dạo này dù anh không nói chuyện nhiều với em, nhưng vẫn luôn để ý danh sách vòng hai thi tuyển,” anh nói. “Em cứ thong thả, còn nhiều thời gian. Có chuyện gì thì cũng đừng nặng lòng quá.”
La Ninh hơi ngập ngừng trong một thoáng, rồi nhẹ giọng nói với anh:
“Đàn anh chỉ là đàn anh, còn anh, là anh. Hai người không giống nhau.”
Lý Dục An hiểu ý cô.
Anh ra vẻ thản nhiên “ừm” một tiếng, nét mặt dãn ra, nhìn cô, giọng nói lộ ra chút ý cười:
“Anh sẽ luôn chờ em ổn định lại.”
La Ninh khẽ đóng cửa xe, đầu hơi cúi xuống, gần như không thể nhìn thấy vẻ mặt.
Hôm thi vòng hai, thời tiết bất chợt trở lạnh.
La Ninh ở phòng phụ lục làm thử ba câu hỏi trước, đến khi đẩy cửa bước vào mới phát hiện số giám khảo hôm nay nhiều gấp đôi lần trước. Khi trả lời đến câu hỏi thứ hai, cô có một thoáng khựng lại, đầu óc bỗng chốc trống rỗng, ngay giây tiếp theo liền chẳng biết nên nói gì nữa.
Phòng thi rất rộng, lúc này cô mới hậu tri hậu giác cảm nhận rõ cái lạnh lẽo và căng thẳng đang len lỏi quanh mình.
Giám khảo chính ở giữa phát hiện không còn tiếng trả lời, liền ngẩng đầu nhìn cô một cái, mỉm cười:
“Không cần căng thẳng quá, cứ từ từ điều chỉnh rồi nói tiếp cũng được.”
Cũng từng có người nói với cô những lời tương tự như thế. La Ninh lúc này mới dần thả lỏng, sau đó thuận lợi trả lời xong những câu còn lại.
Kết quả phỏng vấn được công bố trong ngày. La Ninh xem đi xem lại vài lần mới có thể nhẹ nhàng thở ra. Cô gửi tin báo cho cha mẹ, trong lòng vẫn còn hơi hoảng hốt, bước ra khỏi trường thi mà đầu óc chỉ nghĩ đến việc khi nào đơn vị sẽ gọi đi khám sức khoẻ.
Xe cô đậu ở một khoảng không xa. Đến gần, cô mới thấy trên nắp ca-pô có đặt một bó hoa.
La Ninh nhìn quanh một lượt, không thấy ai quen, chỉ nhẹ nhàng gỡ bó hoa xuống, ôm vào lòng rồi mở cửa xe ngồi vào.
Giấy gói hoa bằng loại craft mềm, bên trong là vài nụ hoa tuyết trắng được sơn phủ nhẹ, còn kẹp theo một phong thư.
Cô từ tốn mở thư, nét chữ mực đen trên giấy có chút quen thuộc, là một đoạn thơ ngắn, như thể là phần còn lại của một lời chưa kịp nói ra:
Ta một mình dầm trong rét lạnh
Bước qua lớp sương mỏng giữa rừng
Vì lắng nghe tiếng chim, vì đợi ánh mặt trời
Vì tìm nơi bùn đất đang dần đánh thức hoa cỏ
Nhưng tin xuân mãi không về
Tin xuân mãi chẳng đến.