Lý Dục An không nhúc nhích.
Ánh đèn trên trần cứ quay đều, những dải màu sáng tối luân phiên lướt qua khuôn mặt anh, từ hàng mi, sống mũi đến khóe môi, cắt nhau thành từng lát sáng mờ. Gương mặt anh trong khoảnh khắc ấy như ẩn như hiện, chỉ còn lại đôi mắt là sáng đến lạ. Ánh nhìn ấy mang theo vẻ yên tĩnh của mặt hồ khi đón ánh trăng, sâu không thấy đáy, chứa đựng niềm vui nhỏ nhoi mà vững chắc.
Vài giây trôi qua, La Ninh không kìm được khẽ gọi:
“Không phải muốn ra ngoài sao?”
Như vừa hoàn hồn, anh cúi đầu nhìn tay cô đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình:
“Chờ một chút.”
Ngón tay anh khẽ động, nhẹ nhàng len qua những kẽ tay cô, lòng bàn tay úp xuống, siết lại. Anh nắm lấy tay cô, chặt đến độ khiến người ta không đành lòng gỡ ra, rồi hỏi:
“Lúc nãy anh nói gì ấy nhỉ?”
“Anh bảo muốn ra ngoài.”
Lý Dục An lắc đầu, môi cong lên như cười như không:
“Không phải câu đó.”
“Anh nói… nhìn không rõ, bảo em lại gần chút nữa.”
“Cũng không phải.” Anh cười khẽ, giọng khàn đặc, “Ý anh là câu cuối cùng.”
La Ninh nghiêng đầu nhớ lại:
“Em hỏi có nên nói với Kiều Đồng một tiếng không, anh bảo không cần báo.”
“Ừm.” Anh kéo dài giọng, trêu chọc:
“Anh nói nguyên văn vậy sao?”
La Ninh khẽ giật tay, nhưng anh lập tức siết lại, càng chặt hơn. Anh không buông, tay vẫn đan lấy tay cô, hỏi tiếp:
“Có phải em bỏ sót một chữ quan trọng?”
Sức anh rất lớn, khi La Ninh hơi nghiêng người, anh liền thuận tay kéo cô vào lòng. Cô luống cuống chống tay lên vai anh, hơi ngẩng đầu, chóp mũi suýt chạm vào cằm anh.
Cả hai ngồi ở một góc ghế, anh ôm lấy cô, tựa vào tay vịn. Trong ánh sáng lờ mờ, dưới âm thanh hỗn độn của căn phòng, khoảng không giữa họ như bị cắt ra khỏi thế giới bên ngoài.
“Không cần ra ngoài cũng nhìn được rõ.” Anh cúi đầu, ánh mắt dừng lại nơi khóe môi cô, khẽ nói:
“Son không bị lem.”
Hơi thở phả ra mang theo mùi bạc hà lành lạnh, khoảng cách gần đến mức khiến người ta chóng mặt.
La Ninh lẩm bẩm:
“Anh đúng là đồ lừa đảo.”
Rõ ràng chỉ cách nhau mấy mét là có thể nhìn thấy nhau rất rõ, vậy mà anh lại cứ nhất quyết phải dán sát lại gần.
Từ hồi cấp ba, sở thích lớn nhất của Lý Dục An chính là cố tình xuyên tạc ý La Ninh, mượn cớ này mà khiến cô phải nói thêm đôi ba câu với anh. Giọng anh khẽ vang bên tai:
“Anh còn tưởng em mới là người đang gạt anh.”
“Em không gạt anh.”
Đôi mắt anh sáng lấp lánh trong bóng tối:
“Thật không?”
La Ninh biết, anh đang chờ một câu trả lời chắc chắn. Cô liền nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
“Vậy thì anh phải nhớ kỹ rồi.”
Dứt lời, Lý Dục An buông tay cô ra, lục trong túi lấy điện thoại. La Ninh nghiêng đầu, tựa vào vai anh, nhìn anh mở khóa màn hình rất thuần thục, rồi chuyển sang camera trước.
Khi đồng hồ bấm giờ trên màn hình vừa chuyển sang màu đỏ, anh nghiêm túc hắng giọng, đọc rõ từng chữ:
“Hiện tại là ngày 4 tháng 3 năm 2023, thứ bảy, giờ Bắc Kinh, 19 giờ 23 phút.”
Anh đọc rành rọt dãy con số như thể đang ghi chép một sự kiện lịch sử trọng đại. Sau đó lại nhìn đồng hồ lần nữa, ngập ngừng:
“Thật ra, chắc phải lùi lại vài phút mới đúng với thời điểm ban nãy.”
La Ninh chớp mắt nhìn anh, không nói gì.
Anh bật cười khe khẽ, khẽ nghiêng đầu sang cô, dịu dàng nói:
“Nhưng không sao đâu. Dù là thời tiết, ngày tháng hay tuổi tác, điều quan trọng nhất vẫn không phải là con số. Mà là, ý nghĩa của khoảnh khắc đó không thể thay thế.”
Cô có chút mơ hồ:
“Gì cơ?”
“Bởi vì giữa anh và em,” anh hơi nghiêng màn hình về phía cô, “cách để đong đếm thời gian là bằng cảm giác.”
La Ninh thấy trong video, chính mình đang tròn mắt nhìn anh.
“Lúc ở bên em, dù không làm gì, anh cũng thấy nhẹ nhàng vui vẻ đến lạ. Mọi thứ như trôi qua quá nhanh. Còn khi không có em, thời gian giống như dòng nước tĩnh lặng, không chút gợn sóng, ngày này qua ngày khác cứ thế trôi đi lúc nào chẳng hay.”
Giọng Lý Dục An nhẹ nhàng như gió lướt qua mặt nước, tựa như đang độc thoại với chiếc điện thoại trong tay, mà cũng tựa như đang thì thầm với cô một bài thơ.
“Nhưng quan trọng nhất,” anh ngừng lại một chút, sau đó khẽ nói tiếp, “là những khoảnh khắc giống như thời gian bỗng ngừng lại, vạn vật xung quanh xoay chuyển, còn ánh mắt thì chỉ nhìn về một phía…”
La Ninh bị anh nói đến mức hơi ngẩn ra.
“Em đã từng có khoảnh khắc như vậy chưa?” Anh nghiêng đầu hỏi.
Cô vừa nghiêng mặt đi, anh liền duỗi tay ra gãi nhẹ cằm cô, rồi dùng đầu ngón tay xoay mặt cô lại, khiến cô tiếp tục nhìn về phía màn hình.
La Ninh lặng im nhìn hình ảnh phản chiếu trong điện thoại.
Anh thì không nhìn màn hình, mà lại đang nhìn cô thật chăm chú, trong đôi mắt là một tầng ánh sáng trầm lắng như thể gom cả đêm tối vào trong đó. Cô vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc anh đang muốn nói điều gì, đành tạm giữ im lặng. Không đợi cô trả lời, Lý Dục An lại tiếp tục, như đang tự chìm trong suy nghĩ của mình:
“Ở bên em, anh từng có rất nhiều khoảnh khắc như thế.”
“Ừm?” La Ninh cảm nhận được ánh mắt anh có điều gì đó rối ren khó tả, như cảm xúc đang dâng lên một cách không kiểm soát được. Cô chợt thấy mình cũng bị làn sóng ấy cuốn đi.
“Lúc nào vậy?”
Ánh mắt anh càng lúc càng sâu, giọng nói chậm rãi:
“Ví dụ như mỗi lần vừa đẩy cửa ra, ngay giây đầu tiên đã thấy em.”
“Hồi cấp ba, mỗi tiết thể dục, em thường trốn trong lớp một mình. Có khi ngủ gật, có khi ngồi đọc sách. Mỗi lần anh mở cửa bước vào, em thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu liếc anh một cái.”
“Anh từng cố ý về sớm rất nhiều lần, chỉ để chờ em nhìn anh trong một khoảnh khắc ấy.”
La Ninh chỉ còn mường tượng được vài hình ảnh lờ mờ. Cô nhớ mang máng có những lúc mơ màng buồn ngủ, loáng thoáng thấy anh quay người nói chuyện gì đó với mấy bạn nam cùng lớp.
“Còn có một lần anh bị bệnh, nhìn thấy em đeo cặp đứng ngoài cửa lớp, khoảnh khắc ấy cũng là một lần như thế.”
Lý Dục An dường như đã quên mất mình vẫn đang quay video. Cánh tay cầm điện thoại trượt dần xuống thấp.
La Ninh vội đưa tay đỡ lấy, giúp anh giữ điện thoại lên, mà nhịp tim lại đập ngày càng nhanh hơn.
Giọng anh cũng thấp hẳn xuống, hơi thở phả nhẹ lên gò má cô, như thể đang thì thầm:
“Còn có mới vừa rồi.”
“Gì cơ?” La Ninh thấy mặt anh trong màn hình dần áp sát, giọng cô cũng trở nên nhẹ như gió, chẳng giống chính mình nữa.
“Khoảnh khắc em không phản đối,” anh nói chậm rãi, “im lặng đồng ý làm bạn gái anh.”
Nói rồi, Lý Dục An cúi đầu hôn cô.
Điện thoại trong tay La Ninh rơi xuống, phát ra tiếng va chạm khẽ, nhưng cô không quan tâm, mà anh cũng chẳng cho cô cơ hội nhặt lại.
Đó là một nụ hôn vừa chậm rãi vừa tỉ mỉ.
Mỗi lần anh nghiêng đầu hôn vài cái, lại sẽ ngẩng lên ngắm cô, rồi lại nhắm mắt, tiếp tục tìm môi cô m*t sâu.
Hôn lâu khiến cả hai có phần khó thở, anh khẽ véo nhẹ lên má cô để lấy hơi, hơi thở hòa quyện giữa kẽ răng, lời nói cũng trở nên mơ hồ:
“Son môi bị anh hôn đến nhòe rồi, làm sao bây giờ?”
La Ninh vòng tay qua cổ anh, đầu ngón tay vô thức lướt đến sau tai anh, cũng đáp lại không rõ lời:
“Vậy là lỗi của anh.”
“Ừ, lỗi của anh.” Anh cười rất khẽ, tiếng cười trầm xuống tận cổ họng, “Vậy để anh lau giúp em.”
La Ninh nắm chặt lấy cổ áo anh.
Một lúc lâu sau, cô cảm thấy nhiệt nóng trong người bắt đầu lan dần, như có ngọn lửa âm ỉ muốn bùng lên, buộc phải gắng sức đẩy anh ra. Gò má cô nóng bừng, như thể sắp bốc cháy đến nơi. Khi đứng dậy, trong lòng lại chột dạ quay đầu nhìn quanh.
Dưới ánh sáng mờ ảo, mặt mũi người khác khó phân rõ, hai người bọn họ xem ra cũng chẳng khiến ai chú ý. Ai nấy đều đang mải vui chuyện riêng, cách đó không xa còn có mấy cặp đôi cũng đang tựa vào nhau thì thầm, giống hệt họ lúc nãy.
La Ninh cúi người nhặt điện thoại rơi dưới đất, màn hình vẫn sáng, video đã quay đến hơn hai mươi phút.
Lý Dục An cúi người ấn lưu lại.
Anh kéo cô cùng xem lại, đoạn video chỉ ghi lại cuộc trò chuyện chừng năm phút, ngay sau đó màn hình bỗng tối sầm, hình ảnh rơi vào hư không.
Anh kéo lại đoạn đầu, tua lại từ đầu một lần nữa, rồi chợt mở miệng:
“Chúng ta trước giờ hình như chưa từng chụp hình chung thì phải.”
La Ninh khẽ giải thích:
“Trước đây em không thích chụp hình lắm.”
Nói rồi cô liếc nhìn anh, nhẹ giọng nói tiếp:
“Nhưng có lẽ sau này sẽ chịu chụp nhiều hơn một chút.”
“La Ninh.” Anh khẽ bóp tay cô, mỉm cười nói, “Em thật tốt.”
Cô nghe vậy, vừa nhìn vào mắt anh, lại vội quay đi né tránh, nhưng anh chẳng vội vã, chỉ hơi cúi đầu xuống, khẽ chạm môi vào tóc cô.
Rồi anh hỏi nhỏ:
“Muốn nghe anh hát không?”
La Ninh đáp khẽ:
“Muốn.”
Anh cười nhẹ, nhấn mạnh:
“Phải nhớ đây là anh hát riêng cho em.”
Cô dụi nhẹ vào áo anh, gật đầu chậm rãi.
Trên sân khấu, bài hát đang dần đến đoạn kết. Lý Dục An buông tay cô ra, đứng dậy bước đi về phía trước.
Phòng hôm nay khá rộng, bạn bè đến chơi phần lớn là những người anh quen biết mấy năm nay, còn có bạn của bạn, nhưng không khí thoải mái, chẳng ai tỏ vẻ khách sáo. Ai thích hát thì lên hát, ai chơi bài thì tụ ở bàn bên, thi thoảng cười nói rộn ràng.
Bình thường mỗi lần tụ tập, Lý Dục An cũng hay hát đôi ba bài, vì vậy khi thấy anh cầm lấy micro chuẩn bị lên giọng, những người xung quanh cũng chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn qua. Anh hắng giọng, từ giữa đám đông nghiêng người nhìn về phía La Ninh, ánh mắt mang theo ý cười, cất tiếng hỏi:
“Bài này được không em?”
Giọng nói vang qua micro, âm lượng bị phóng lớn, khiến mấy người đang mải trò chuyện cũng khựng lại tay, lần lượt quay đầu nhìn về phía anh.
Lý Dục An nhìn thấy La Ninh khẽ gật đầu.
Anh cười cười, một tay giữ micro, thong thả nói rõ ràng từng chữ:
“Hôm nay không giống mọi lần. Bài này tôi sẽ hát tặng bạn gái.”
Câu nói vừa dứt, không khí như ngưng lại trong thoáng chốc.
Lý Dục An không phải kiểu người hay tán tỉnh, cũng chẳng phải hình tượng “cao lãnh” xa cách. Dù có người từng tò mò hỏi thăm về chuyện tình cảm của anh, nhưng thực tế thì chưa từng nghe anh công khai yêu ai bao giờ.
Vẫn đang chơi bài ở góc phòng, Kiều Vũ là người đầu tiên phản ứng lại. Anh ta ném bài xuống bàn, lập tức đứng bật dậy, huýt sáo một tiếng thật dài, vang dội cả phòng, mấy người bạn khác dù chưa hiểu chuyện cũng rộn ràng vỗ tay reo hò theo.
La Ninh chỉ thấy gương mặt mình càng lúc càng nóng, cô ngồi thụp vào ghế sô pha, ngón tay vô thức xoắn lấy đuôi tóc, khẽ vân vê từng vòng.
Còn Lý Dục An, từ lúc cất tiếng hát vẫn luôn nhìn về phía cô.
“Cause all that I need
Is this crazy feeling…”
“A-rat-tat-tat on my heart…”
Chỉ mong được yêu một cách điên cuồng, bất chấp tất cả
Giống như trái tim này đang gõ từng nhịp, bang bang không dứt.
Anh từng nói giọng hát của mình dễ nghe hơn người khác, lời ấy quả thật không sai. Giọng anh phát âm tiếng Anh lúc hát so với khi trò chuyện ngày thường càng thêm chậm rãi, như thể ngấm vào da thịt, khiến người ta nghe mà tim đập rối loạn. Khi anh vừa hát xong, cả phòng lại một lần nữa náo động. Hiếm khi thấy anh ngượng ngùng, né khỏi đám đông, chậm rãi trở về ngồi xuống bên cạnh cô.
Ngồi xuống rồi, anh khẽ kéo lấy tay La Ninh.
Lần này không còn là cái siết nghịch ngợm nữa mà là một thứ cảm xúc nhẹ nhàng như muốn m*n tr*n từng cảm xúc. Anh dùng đầu ngón tay gãi nhẹ lòng bàn tay cô, rồi từng đầu ngón tay, từng đầu ngón một, đều bị anh nhẹ nhàng mân mê qua.
Anh nghiêng đầu, ghé sát bên tai cô thì thầm điều gì đó.
Xung quanh ồn ào, nhưng cô lại cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm nóng phả lên làn da sau gáy. Giọng anh bị tiếng ồn nhấn chìm, nghe mơ hồ không rõ.
Cô nghiêng người lại gần:
“Hửm?”
Anh lặp lại, lần này rõ hơn:
“Đi với anh một lát được không?”
Cô nhìn anh, không nói lời nào. Anh khẽ nâng tay, đầu ngón chạm vào môi cô, vuốt nhẹ vành môi dưới.
Cô hơi nghiêng đầu né tránh:
“Anh làm gì vậy?”
“Đi thôi.” Giọng anh nhẹ như không, vô tội đến lạ.
“Anh thật phiền quá đi.” Hôm nay cô đã nói câu ấy hai lần, nhưng giọng chẳng còn sự giận dỗi mag chỉ nghe như tiếng mèo cào nhẹ nơi lồng ngực.
“Em chẳng phải bảo ở đây người nhiều quá à?” Anh nghiêng đầu, tay vẫn giữ lấy vai cô, thì thầm như dụ dỗ, “Vậy mình có thể ở riêng với nhau một lát không?”