KTV nằm ở tầng ba.
La Ninh vừa đến nơi thì Kiều Đồng đã gửi tin nhắn, nhưng cô chưa kịp đọc thì đã bị anh kéo tay lôi xuống dưới.
Không gian vắng lặng chỉ còn lại hai người họ. Lý Dục An đặt tay lên vai cô, từ góc nhìn của anh chỉ thấy được phần xoáy tóc trên đỉnh đầu La Ninh. Cô cụp mắt, yên lặng đứng im. Anh khẽ vén sợi tóc sau tai cô.
Hàng mi La Ninh khẽ động nhưng cô vẫn không ngẩng đầu nhìn anh. Tín hiệu trong thang máy không tốt, tin nhắn sau đó cứ hiện lên rồi mờ đi. Khi cửa thang máy vừa mở, anh lại một lần nữa nắm lấy tay cô.
Bãi đỗ xe dưới tầng hầm tối om. La Ninh đi giày cao gót, sánh bước bên anh, tiếng giày vang lên từng nhịp nhẹ nhưng rõ ràng. Âm thanh ấy đều đều, vang lên trong không gian kín như từng nhịp gõ vào lồng ngực anh. Phía trước, đèn xe lóe lên vài cái. La Ninh bước đến gần cửa xe, ngón tay vừa chạm vào tay nắm thì đã bị anh kéo ngược trở lại.
Lý Dục An một tay đỡ đầu cô, tay còn lại mở cửa xe, rồi nhẹ đẩy cô vào hàng ghế sau.
Chỉ là một nụ hôn nhưng anh lại rất vội vàng. Trong chiếc xe đóng kín, hơi thở gấp gáp, nóng bỏng như đốt cháy những tháng ngày chờ đợi. Anh gần như đè lên người cô, cúi xuống, c**n l** đ** l*** cô không ngừng, bàn tay giữ sau gáy khiến cô không thể né tránh, chỉ có thể mặc anh chiếm đoạt từng chút một. Đó là một nụ hôn nồng cháy đến mức khiến La Ninh không thể thở nổi.
Cuối cùng, cô giơ tay đấm nhẹ vào vai anh thì anh mới chịu buông ra.
Cô th* d*c, đôi mắt hoe đỏ vì nước mắt rơi ra không kịp kìm nén.
Lý Dục An nhìn cô chằm chằm, hàng mi cô run run dưới ánh sáng mờ:
“Em khóc à?”
La Ninh túm lấy cổ áo anh, hơi nghiêng mặt tránh đi:
“Em thở không nổi…”
“Anh tưởng em thích kiểu đó.” Anh nói, vừa nói vừa đưa tay kéo áo cô, động tác lộn xộn đến mức cả người cô đều nóng bừng lên.
La Ninh đỏ mặt, vẫn không quên sửa lời anh:
“Là anh thích mới đúng.”
Lý Dục An đưa cánh tay áp nhẹ lên má cô, hơi nâng người lên, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng khẽ khàng nhưng thẳng thắn:
“Ừ, anh rất thích.”
“Thế còn em?” Anh ôm chặt lấy cô, hơi nhích người dậy, đẩy cô tựa vào cửa xe. Lớp áo lông bó sát làm hiện lên rõ hình bàn tay anh in trên lưng cô. “Em chưa từng nói em thích kiểu nào.”
La Ninh khẽ liếc anh, đầu gối chạm vào phần eo anh. Trong lúc giằng co, chiếc giày gần như bị kéo tuột.
“Hả?” Lý Dục An cúi xuống hỏi cô, giọng anh trầm hơn. “Em thích cảm giác k*ch th*ch hay là dịu dàng?”
La Ninh thở khẽ ra một hơi. Khóe mắt vẫn ánh lên chút nước, biểu cảm nửa phần giận dỗi, nửa phần bối rối.
“Anh đừng…” La Ninh lùi về phía sau, nhưng phía sau chẳng còn chỗ để lui. “Xe mà rung lắc mạnh thật thì… không đùa được đâu.”
Anh cúi đầu cười, ngón tay khẽ lướt trên cổ cô, hơi thở ấm nóng phả vào làn da mẫn cảm nơi gáy khiến cô run nhẹ.
“Dĩ nhiên là không làm ở đây. Em tưởng anh là loại gì chứ?”
La Ninh tức giận, hơi trừng mắt nhìn anh:
“Thế anh đang làm gì vậy?”
“Anh chỉ là… mấy ngày không gặp em, thấy nhớ thôi.” Anh thản nhiên đáp, giọng chậm rãi, gần như trêu chọc. “Chỉ muốn thân mật ới em một chút.”
“Thân mật?” – La Ninh nhắc lại, ánh mắt cảnh giác. Cô có cảm giác người đàn ông này muốn nuốt chửng cô thì đúng hơn.
“Chứ còn gì nữa,” anh cười khẽ. “Nói chuyện, hôn, ôm nhau, đều là sự thân mật.”
La Ninh đẩy anh nhưng không thoát ra nổi. Cuối cùng cô đành ôm lấy cổ anh, áp môi sát tai anh, thì thầm:
“Anh rút tay ra trước đi, nhé, về nhà em…”
“Được thôi.” – Lý Dục An khẽ nhéo cằm cô, cúi đầu l**m nhẹ lên khóe môi cô như con mèo trộm cá, nửa đùa nửa thật, giọng nhẹ bẫng mà mập mờ. “Lát nữa anh còn lái xe, không vội.”
Cách anh nói khiến người khác không thể yên tâm, nhưng rốt cuộc cô vẫn không từ chối được.
________________________________________
Sau khi về đến nhà, từ hành lang đã thấy quần áo rơi rải rác dưới sàn, kéo thành một đường mờ ám đến tận cửa phòng tắm. Bồn tắm ngập nước ấm, ánh đèn phản chiếu lấp loáng trên mặt nước, đổ bóng xuống nền gạch lạnh. Dù vậy, Lý Dục An vẫn không vội. Anh dịu dàng một cách tàn nhẫn, như thể cố tình xuất hiện vào đúng lúc không nên.
Anh nâng cổ chân cô đặt lên vai mình, cúi xuống, hôn lên da thịt cô một cách chậm rãi. Nhẫn nại đến mức đang sợ, từng chút một đẩy kh*** c*m lên cao rồi dừng lại ở ranh giới khiến cô run rẩy vì quá sức chịu đựng. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa khắc khoải, từng đợt như sóng dập dềnh. La Ninh cắn lên cánh tay anh, để lại mấy dấu răng đỏ ửng, như trút hết uất ức và bất lực vào đó.
“Này…” Anh rên nhẹ một tiếng rồi mới ôm cô lên.
Lý Dục An quấn khăn tắm quanh người cô, nhìn sắc mặt đỏ ửng của cô mà khẽ cười. Vừa lau tóc cô, anh vừa cúi đầu thì thầm:
“Giận rồi à?”
La Ninh kéo chặt lớp vải mỏng trên người, khi bước ra ngoài chỉ để lại cho anh một ánh nhìn khẽ lướt qua, nhẹ tênh như không chạm đến, nhưng lại đủ khiến người khác đứng tim. Không hẳn là giận dỗi, mà giống như một chút oán trách không thành lời, nghẹn lại nơi cổ họng, vừa muốn nói vừa không muốn để anh biết.
Chỉ một cái liếc mắt đó thôi cũng khiến tim Lý Dục An như bị ai cào nhẹ, nóng bừng lên. Đến khi anh vào tới phòng ngủ, La Ninh đã quấn chiếc khăn lông quanh người, đưa lưng về phía anh rồi sấy tóc.
Tiếng máy sấy vang đều, cô không nghe thấy động tĩnh phía sau. Một lúc lâu vẫn không thấy anh lên tiếng. Cô quay đầu lại nhìn, bắt gặp dáng anh khoác hờ áo tắm, tựa vào bàn, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy. Trên tay anh là một tờ giấy.
La Ninh lập tức tắt máy sấy, bước nhanh tới định giật lấy:
“Anh không được xem.”
Lý Dục An vội giơ tờ giấy lên cao, vừa nhướng mày vừa cười:
“Anh viết cho em mà, sao lại không được xem?”
Hai người giằng co một hồi, chiếc khăn lông trên người La Ninh rơi xuống sàn, cũng là lúc Lý Dục An nhận ra cô đang mặc gì bên dưới.
Anh ngẩn ra một thoáng.
Không biết cô thay từ lúc nào, là một chiếc váy ren trắng hai dây ôm sát cơ thể, chỉ vừa chạm đến đùi. Cổ áo khoét sâu, xương quai xanh mảnh khảnh lấp ló dưới sợi dây mảnh vắt qua vai. Ngay giây phút đó, anh lập tức hiểu vì sao cô không muốn cho anh đọc bức thư.
Dù trên mặt vẫn cố giữ vẻ bình thản, nhưng hơi thở của anh rõ ràng đã trở nên nặng nề hơn.
“Trước giờ anh chưa từng thấy em mặc cái này,” anh hỏi, cố tình giữ giọng bình thường, “Mua từ bao giờ thế?”
La Ninh mím môi, khẽ nói:
“Trả em bức thư trước đã.”
Anh lắc lắc tờ giấy trong tay, cười trêu:
“Vậy em tự tới lấy đi.”
Cô vòng tay ôm vai anh, giọng không vui:
“Em với không tới.”
Anh vẫn chưa buông tha:
“Không nghĩ ra cách nào khác à?”
La Ninh dán người vào anh, làn vải mỏng gần như không cản được hơi ấm từ làn da cô truyền sang. Giọng cô mềm như gió:
“Anh cao quá, muốn hôn em còn phải rướn mới chạm được mà.”
Lý Dục An hơi sững lại. Quả nhiên, anh cúi xuống theo bản năng. Chớp lấy khoảnh khắc đó, La Ninh nhón chân, vươn tay định giật lấy bức thư, nhưng Lý Dục An phản ứng rất nhanh, chẳng để cô thực hiện được.
Anh siết eo cô lại, cúi xuống khẽ hỏi:
“Lừa anh hả?”
La Ninh liếc nhìn anh, ánh mắt lấp lánh một tia tinh quái ẩn sau lớp dịu dàng. Anh bật cười rồi lùi lại ngồi trên bàn, cầm bức thư trong tay, nhanh chóng tìm đến mấy dòng mấu chốt. Giọng anh thong thả, cố ý kéo dài từng chữ:
“Em xuất hiện trong giấc mơ của anh nhiều đến mức không đếm xuể… Trong mơ, em chỉ mặc một chiếc váy lụa trắng mỏng manh…”
Câu nói còn chưa dứt, La Ninh đã vòng tay qua cổ anh, chủ động hôn lên môi anh như muốn ngăn lại những lời tiếp theo.
Lý Dục An không do dự, buông lá thư, cúi người đáp lại nụ hôn ấy, đồng thời vòng tay ra sau lưng cô, ngón tay lần đến dải dây mảnh khảnh, nhẹ nhàng kéo xuống. Chiếc váy gần như trượt khỏi vai cô, để lộ làn da trắng ngần trong ánh đèn vàng dịu. Không khí trở nên đặc quánh trong từng hơi thở, nụ hôn dần nồng nhiệt hơn. Khi môi rời nhau, giữa hai người vẫn còn vương sợi chỉ bạc mỏng manh, ánh mắt anh sâu như đáy nước:
“Không mặc gì bên trong à?”
La Ninh dựa vào ngực anh thở gấp, giọng khàn khàn:
“Phía dưới cũng không…”
“Thế thì còn cần đọc thư làm gì nữa,” anh khẽ cười, giọng như làn khói quyện vào tai cô, “Mộng đẹp đã thành hiện thực rồi.”
Vừa nói, anh vừa đỡ cô bước về phía mép giường. Khi La Ninh khẽ loạng choạng, anh lập tức kéo nốt lớp vải cuối cùng, nhẹ nhàng đẩy cô ngã xuống lớp đệm mềm mại. Cô phản xạ túm lấy cổ áo anh, kéo theo anh ngả xuống cùng mình.
“Có cần tắt đèn không?” Anh cúi xuống hỏi, hơi thở lướt trên gò má cô.
La Ninh áp mặt vào cổ anh, lắc đầu, giọng nhỏ đến mức chỉ mình anh nghe được:
“Không cần.”
Ánh đèn vẫn sáng.
Cô ngồi trên người anh, lần đầu tiên chủ động trong thứ cảm xúc luôn khiến mình e dè. Gương mặt cúi xuống, đôi mắt dõi thẳng vào anh, ánh nhìn như dính lửa. Hai tay anh siết lấy eo cô, dẫn dắt từng nhịp chậm rãi. Cô thở gấp, mí mắt cụp xuống, gò má đỏ bừng. Trong ánh sáng vàng nhạt, mọi đường cong mềm mại đều lấp lánh thứ ánh sáng riêng khiến tim anh cuộn trào.
Cô học rất nhanh, biết cách chủ động, biết cách đón nhận. Mỗi khi cô khẽ động, anh lại khẽ v**t v* ngực cô, mỗi cử chỉ đều khiến cô run lên, mang theo cả những tiếng thở ngắt quãng.
Lý Dục An chăm chú nhìn La Ninh, cảm giác như tâm trí của mình đã bị hút cạn chỉ bởi người con gái trước mắt.
Cô th* d*c một hơi, rồi như không chịu nổi nữa, nghiêng mặt ghé sát vào tai anh, hơi thở gấp gáp mà thì thầm:
“Anh…”
Lý Dục An khẽ vuốt tóc cô, giọng nói trầm thấp, như cố đè nén điều gì đó:
“La Ninh, anh sắp phát điên rồi.”
Giọng cô run run:
“Anh hôn em đi…”
Nghe vậy, anh cúi xuống chạm khẽ gò má cô. La Ninh lập tức vòng tay ôm lấy cổ anh, học cách anh hay làm với cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng tách môi anh ra. Tiếng thân mật vang lên không hề che giấu, như muốn thiêu đốt hết thảy không khí xung quanh.
Đến cuối cùng, cô chỉ còn biết rũ người tựa vào ngực anh, đầu ngón tay bấm chặt lấy vai anh đến trắng bệch, cả thân thể mềm nhũn. Nhưng anh vẫn chưa dừng lại, ngược lại, sự nam tính càng thêm mạnh mẽ, càng thêm nóng rực. Có lẽ chính tiếng r*n r* mềm mại khi nãy đã chạm tới tầng cảm xúc sâu nhất trong anh. Lý Dục An giữ chặt tay cô, để cô ngồi vững trên người mình.
Lúc này La Ninh mới chợt nhận ra, sự chủ động vừa rồi của cô với anh mà nói, chỉ như một sự khiêu khích vụng về, càng khiến anh khao khát mãnh liệt hơn.
Cô quấn chân quanh eo anh, cả người run rẩy, bị anh đưa lên rồi dìm xuống nhịp nhàng không dứt. Tiếng động vang vọng hòa cùng tiếng th* d*c. Mỗi lần va chạm đều khiến cô đỏ bừng cả mặt, chỉ có thể bật ra những âm thanh nửa đau đớn, nửa sung sướng. Đến cuối cùng, cô chỉ còn biết đứt quãng gọi tên anh, để mặc anh ôm lấy, cùng nhau chìm sâu vào d*c v*ng, hơi thở của cả hai hòa vào nhau, từng đợt run rẩy kéo dài vô tận.
Trời sáng, căn phòng cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lý Dục An kéo chăn phủ kín người cô, ôm lấy La Ninh rồi thì thầm điều gì đó chẳng đầu chẳng đuôi, lời nói pha lẫn mệt mỏi và thoả mãn.
Khác với sự hào hứng của anh, sau mấy lần “vận động,” La Ninh mệt lả cả người, nhưng cô vẫn cố gắng mở mắt, cười khẽ đáp lại. Rốt cuộc đã nói với nhau những gì, lúc đó cô nghe rất rõ ràng, chỉ “ừm” một tiếng liền gật đầu. Nhưng đến sáng tỉnh dậy thì lại hoàn toàn không nhớ nổi nữa.
Hôm nay là Chủ nhật, theo lý thì Lý Dục An không phải đi làm, nhưng khi La Ninh mở mắt, bên cạnh đã không còn bóng anh. Cô đưa tay với lấy điện thoại, mới thấy anh để lại tin nhắn:
[ Anh về nhà đón Mạch Mạch trước. ]
[ Lát nữa quay lại mang bữa sáng cho em. ]
Cô mở vòng bạn bè.
La Ninh nhấn vào ảnh đại diện của Lý Dục An thì mới phát hiện: đúng 0 giờ đêm qua, anh đã đăng một dòng trạng thái.
Bức ảnh được cắt ra từ khoảnh khắc cuối trong một đoạn video quay hôm qua.
Hình ảnh mờ tối, ánh sáng yếu khiến tất cả như phủ một lớp sương mờ. Chủ thể chính là cô, La Ninh, khuôn mặt trắng trẻo, hơi ngẩng lên, ánh mắt tròn xoe nhìn về phía máy quay. Bên cạnh là Lý Dục An đang nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt mang theo một sự ngơ ngác khó tả, như thể đã uống say, hoặc như thể đã lạc mất phương hướng, mà điểm dừng duy nhất trong thế giới của Lý Dục An chính là cô.
Đoạn văn ngắn phía dưới là một đoạn do anh tự viết.
La Ninh chỉ liếc qua đã biết, chỉ có cô mới hiểu được ý nghĩa thực sự ẩn sau những câu chữ ấy:
Không còn là thư từ, cũng chẳng phải suy tưởng trôi nổi
Rất nhiều năm sau
Dạ oanh lại rơi xuống bên cạnh tôi