La Ninh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, rồi lưu lại bức ảnh, tiện tay thả một nút “thích” vào bài đăng công khai của anh. Lúc định thoát ra lại do dự, nghĩ ngợi chốc lát, cuối cùng để lại một biểu tượng trái tim màu hồng phớt dưới bài viết của anh.
Khi quay lại giao diện chính, cô phát hiện trong vòng bạn bè đã có bốn thông báo mới đỏ rực.
Người đầu tiên phản hồi chính là Lý Dục An. Anh cũng đáp lại bằng một trái tim hồng phớt dưới bình luận của cô, những phản hồi còn lại đều từ Kiều Đồng.
Cô nàng nhanh chóng nhảy vào cuộc hội thoại của hai người họ, để lại một tràng bình luận rôm rả:
[ Chúc mừng chúc mừng! ]
[ Biểu tượng cười mỉm ]
[ Còn không mau mời mọi người ăn một bữa ra trò!!! ]
Lý Dục An thì rất thoải mái, dưới cùng liền gửi lại biểu tượng OK.
La Ninh hiếm khi đăng gì lên vòng bạn bè nhưng vài ngày sau cô cũng phá lệ mà chia sẻ một bức hình: là hình của Mạch Mạch.
Con chim nhỏ rúc vào túi áo ngủ đen của anh, bị tay anh dịu dàng giữ cổ, nghiêng đầu nhìn thẳng về phía ống kính. Bức ảnh rất bình thường, nhưng vẫn có người nhìn ra vài manh mối.
Đầu tiên là La Nhiên Nhiên.
Cô bé gõ cửa sổ trò chuyện trên khung chat, gửi lại ảnh đã khoanh đỏ một góc khó thấy, rồi nhấn mạnh:
[ Em có khiếu trinh thám lắm đấy! ]
[ Bàn tay đàn ông, áo ngủ đàn ông! ]
[ Biểu tượng cười gian xảo ]
[ Là anh chàng nha sỹ bạn học cấp ba đúng không? ]
La Ninh không phủ nhận.
La Nhiên Nhiên lập tức nhắn thêm:
[ Yên tâm, em sẽ không nói cho ai đâu. ]
Sau đó cô bé gửi liền ba sticker vịt vàng đang bịt miệng.
La Ninh chỉ nhẹ nhàng đáp:
[ Không phải bí mật gì. ]
[ Em có thể kể mà, không sao. ]
La Nhiên Nhiên:
[ !!! ]
[ Em tưởng chị sợ ba mẹ chị biết chứ? ]
La Ninh:
[ Còn chưa kịp kể. ]
[ Nhưng sớm muộn gì cũng phải gặp thôi. ]
La Nhiên Nhiên:
[ Vậy là hai người nghiêm túc thật à? ]
[ Về sau tới nha sĩ có được giảm giá không ạ? (cười nhe răng) ]
La Ninh cuối cùng cũng chỉ gửi lại một icon “ha ha” cho qua chuyện.
————————————————————-
Một buổi chiều chạng vạng, La Ninh đang ở ban công cho chim ăn thì Phương Tri Hứa gọi tới.
Có lẽ buổi gặp gỡ cuối cùng khiến anh nhận ra điều gì đó, nên thời gian gần đây hai người cũng ít liên lạc hơn trước. Anh ấy vẫn như mọi khi, hỏi han cô vài câu về tình hình dạo gần đây. La Ninh nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa vai và má trong khi tay đang mở một gói thức ăn cho chim.
Mạch Mạch hiểu ý, vừa nghe tiếng động đã gật gù, lập tức nhảy vào lòng bàn tay cô, chờ được mổ thức ăn.
Nhắc tới công việc trị liệu gần đây, cô bắt đầu kể với anh rất nhiều chuyện.
Mải nghe điện thoại, La Ninh không để ý bên ngoài có tiếng động, đến khi trong phòng khách vang lên tiếng loạt soạt, cô mới giật mình.
Bước ra nhìn, cô thấy Lý Dục An vừa trở về. Anh đang cởi áo khoác, nghiêng đầu như đang tìm thứ gì đó.
La Ninh ngồi xổm trên ban công, vẫy tay về phía anh.
Lúc này anh mới ngẩng lên, ánh mắt dịu lại ngay lập tức, nhẹ nhàng gọi tên cô. La Ninh chỉ tay về phía điện thoại của mình, không nói gì.
Lý Dục An bước lại gần mới thấy rõ:
“Em đang gọi điện thoại à?”
Cô khẽ gật đầu.
Bên kia đầu dây, vừa nghe thấy giọng nam khác vang lên, người kia im lặng một nhịp.
“Anh thấy em đăng lên vòng bạn bè…” Phương Tri Hứa chậm rãi mở lời “Là người bạn trước đây phải không?”
La Ninh “ừ” khẽ một tiếng.
“Bây giờ là bạn trai?”
Cô lại ừm, lần này nghiêm túc hơn. Sợ anh hiểu lầm hay có điều băn khoăn, La Ninh bèn nói thêm:
“Mấy lần đi trị liệu gần đây đều là anh ấy đi cùng em.”
Phía bên kia, giọng Phương Tri Hứa dường như có tiếng cười, nhỏ đến mức không rõ ràng.
“Vậy thì tốt, em hạnh phúc là được rồi.”
La Ninh đáp lại bằng tất cả sự chân thành:
“Cảm ơn anh.”
Cúp máy xong, cô quay lại thì thấy Mạch Mạch đã chui gần nửa người vào túi hạt kê, đang rúc rích tìm đồ ăn. La Ninh vội vàng đưa tay bắt lấy nó, chợt nhớ ra chuyện lần trước anh từng đề cập: phải tìm một người bạn cho Mạch Mạch.
“Hay mình đi mua thêm một con đi?” Cô quay sang nói với anh. “Hôm leo núi, em thấy dọc đường vẫn có mấy chỗ bán chim.”
Mạch Mạch không cam lòng, đập cánh phành phạch, làm đổ tung cả rau và hạt kê văng vãi khắp nền gạch.
Đợi mãi không thấy anh trả lời, La Ninh quay đầu lại:
“Ơ, sao vậy?”
Anh vẫn ở ngay cạnh, đang lặng lẽ cúi xuống dọn đống lộn xộn mà Mạch Mạch vừa gây ra.
Phải đến khi cô hỏi, anh mới lên tiếng, giọng chậm rãi:
“Em thấy lúc đi leo núi với đàn anh kia à?”
La Ninh hơi ngẩn ra:
“Ừ, đúng rồi.”
“Khi nãy em đang gọi điện với anh ta?”
Cô chợt hiểu ra, có chút bất đắc dĩ, liếc anh một cái rồi ôm Mạch Mạch định quay vào trong, nhưng Lý Dục An bước tới chắn đường, không để cô đi.
La Ninh ngẩng lên, đối diện ánh mắt anh:
“Làm gì thế?”
Anh đưa tay ôm siết lấy eo cô, ánh mắt sẫm đen như mực:
“Em nói xem?”
Vừa dứt lời, anh nghiêng người đuổi Mạch Mạch ra khỏi tay cô:
“Đi đi, tự chơi một mình đi.”
Mạch Mạch bay đi với vẻ không cam lòng, đậu phịch xuống cột nhà gần đó.
“Này…” Cô khẽ đấm vai anh một cái, giọng trách móc, “Anh dịu dàng với nó chút coi.”
Lý Dục An liền thuận thế nắm lấy tay cô, cúi đầu khẽ cắn lên vành tai. Khi anh thổi luồng khí nóng sát bên cổ, hàm ý gần như đã rõ ràng đến mức không cần giấu giếm. La Ninh nhón chân, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Một tay vòng qua sau lưng, xoa nhẹ như để trấn an:
“Bọn em chỉ là bạn bè thôi mà.”
Lý Dục An đặt cằm lên hõm vai cô rồi nghiêng đầu hôn nhẹ khóe môi, cứ thế kéo La Ninh vào trong phòng ngủ.
Anh bế cô ngã xuống chiếc giường rộng mềm, giọng khàn khàn:
“Anh có nói là không tin đâu.”
La Ninh đưa tay cởi từng nút áo sơ mi của anh, vừa cười vừa trêu:
“Vậy mà nhìn như anh đang giận vậy đó.”
“Không phải giận…” Anh cúi xuống hôn lên tay cô, giọng mang theo vị ghen rất rõ, “Chỉ là những chuyện liên quan đến em thì anh đều nhớ rất kỹ.”
Hai người quấn lấy nhau, từ mép giường cuộn dần vào bên trong. La Ninh áp cả người vào bức tường phủ lớp giấy hoa nổi gờn gợn, lạnh lẽo từ vách thấm qua da mặt. Phía sau là lồng ngực nóng rực của anh đang kề sát. Tư thế này sâu quá, áp lực nặng đến mức khiến cô gần như không thở nổi.
Lý Dục An lúc đầu mang theo chút hờn dỗi, động tác chầm chậm, vừa ôn tồn vừa có phần cố ý trừng phạt.
Anh kh* c*n v*nh t** cô, giọng khàn khàn thì thầm bên tai:
“Em với Phương Tri Hứa quen nhau thế nào?”
Cô biết rõ ý anh, trán áp lên tường, lời đáp đứt quãng, xen lẫn hơi thở run rẩy. La Ninh xoay người, vòng tay nắm lấy cánh tay anh, giọng mang theo chút nài nỉ, thật sự là chịu không nổi nữa.
Lý Dục An lúc này mới đổi tư thế, áp cô nằm xuống. La Ninh khẽ nâng người, sát lại gần, cắn lên môi dưới của anh như trả đũa. Anh không hề né tránh, thậm chí còn đáp lại bằng một sự cuồng nhiệt không kìm nén nổi.
———————————————————-
Cuối cùng, hai người cũng dành ra được một buổi để cùng nhau leo núi.
Dọc đường, Lý Dục An vẫn nắm tay La Ninh không rời, bước chậm rãi như không nỡ đi quá nhanh. Khi đã lên được ba phần tư đoạn đường, La Ninh bắt đầu cảm thấy hơi mệt. Anh quay lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô:
“Lên đi, anh cõng em.”
La Ninh đặt tay lên vai anh, thoáng do dự.
“Mau nào,” anh nghiêng đầu cười, “Còn một đoạn ngắn thôi mà, em có nặng bao nhiêu đâu.”
Nói rồi, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng đỡ cô lên lưng mình.
Khi gần đến đỉnh núi, hai người bắt gặp một quầy bán chim nhỏ. La Ninh vòng tay khỏi cổ anh, bước xuống để lại gần xem. Lý Dục An cầm lên một chiếc lồng, bên trong là một chú chim nhỏ linh hoạt:
“Con này nhìn lanh lợi ghê.”
“Mạch Mạch của em không lanh lợi à?” La Ninh bật cười.
“Nó hơi ngốc một chút.”
Anh xem kỹ rồi quyết định mua luôn, quét mã thanh toán xong thì quay sang hỏi:
“Đặt tên gì cho nó bây giờ?”
La Ninh nhìn anh, cười khẽ:
“Tên để cho anh nghĩ đấy.”
Anh bỗng khựng lại, chưa kịp nghĩ ra gì, bèn hỏi ngược lại:
“Thế lúc đó sao em lại đặt tên cho Mạch Mạch?”
La Ninh hồi tưởng một chút, phát hiện mình nhớ rõ như in:
“Hè năm đó, em đi ngang một cánh đồng, thấy người ta đang thu hoạch lúa mạch.”
Những cảnh tượng rõ nét ấy thường sẽ in sâu vào trí nhớ. Tên gọi đôi khi cũng là một cách ghi lại dấu mốc.
Cô nhớ mùa hè năm ấy lòng mình chứa rất nhiều muộn phiền, muốn lưu lại một vài ký ức, tự tạo ra những cột mốc cho những chuyện mà bản thân biết là sẽ không có kết quả.
Thi đại học, chớm hè, và cả cậu con trai có ánh mắt dịu dàng ấy…
Chỉ là, chuyện xưa đó chưa hẳn đã kết thúc. Bọn cô gặp lại nhau sau nhiều năm, giữa mùa đông buốt lạnh, rồi lại bắt đầu một mùa đong đầy vương vấn và mong nhớ.
Bây giờ, trời đã sang cuối xuân.
Chùa miếu phía trước, cây bạch quả đã lác đác phiếm màu lục non, những dải lụa nguyện ước cũ vẫn vương trên cành khô, như mùa xuân len lỏi từ tán cây mà trỗi dậy.
Lần này, La Ninh cũng mua một dải lụa đỏ. Cầm bút thật lâu mà vẫn chưa viết gì, gió xuân nhẹ lùa qua, ve vuốt gương mặt cô bằng hơi thở mơn man của ngày tháng ấm dần.
Cuối cùng, cô khẽ hạ bút, viết lên bốn chữ: “Mùa xuân về rồi.”
La Ninh định treo dải lụa lên thân cây giữa sân, nhưng dù có nhón chân thế nào vẫn không với tới được. Cô quay đầu lại nhìn anh như một lời cầu cứu trong im lặng.
Lý Dục An cũng vừa viết xong lời nguyện của mình. Anh đứng dậy, cài nắp bút, vừa vặn bắt gặp ánh mắt ấy.
Anh bước nhanh lại gần:
“Em viết gì thế? Để anh bế em lên, như vậy mới treo cao được.”
La Ninh mím môi cười, chậm rãi tiến lại gần.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, dễ dàng nhấc lên, để cô với tay chạm vào nhánh cây trên cao. La Ninh cẩn thận buộc sợi lụa đỏ vào cành, những ngón tay khẽ run vì hồi hộp lẫn gió xuân lướt qua.
Khi anh đặt cô xuống, tay vẫn không buông hẳn mà tiện đà khảy nhẹ lọn tóc rối trước trán cô. Dải lụa trong tay lướt nhẹ qua má cô khiến cô bất giác khẽ nghiêng đầu vì ngứa.
Anh cũng buộc lên dải lụa của mình bên cạnh dải lụa của cô.
Gió bất chợt lùa qua, lụa đỏ giữa muôn vạn dải nguyện cầu bay chấp chới, phút chốc đã như tan vào trong hư vô.
Nhưng La Ninh vẫn kịp nhìn thấy.
Trên dải lụa đỏ ấy, nét chữ của anh dịu dàng đối đáp lại lời nguyện của cô:
“Dạ oanh đã về.”
(THE END)