Chim Oanh Không Về - Mã Lệ Tô Tiêu Vong Sử

Chương 7

Ảnh đại diện WeChat của anh là một tấm hình tối màu. Nam thanh niên mặc áo hoodie đen, vai rộng cổ cao, trên vai có một con chim anh vũ đen tuyền đang nghiêng đầu. Dưới ánh sáng mờ, hai gò má hơi ửng đỏ lộ ra chút nghịch ngợm, nhưng tổng thể vẫn toát ra vẻ âm trầm.

Góc chụp không lộ rõ gương mặt, chỉ mơ hồ hiện lên đường nét quai hàm sắc sảo, vừa nhìn đã biết là chính Lý Dục An.

La Ninh phóng to tấm hình, ngắm nghía mấy giây, trong lòng có cảm giác kinh ngạc. Ngay sau đó, cô mở khung trò chuyện, gõ ra hai chữ:

“Mạch Mạch?”

Không biết có phải Lý Dục An đang bận làm việc không mà mãi vẫn chưa thấy hồi âm.

La Ninh ngẩng đầu, ngoài cửa sổ đã sẩm tối từ lúc nào. Cô vội vàng thu dọn, tăng tốc ra ngoài. Dù sao cũng kịp tới trước khi bệnh viện tan ca. Thế nhưng, người phụ trách cắt chỉ lại không phải là Lý Dục An.

Vị bác sĩ ấy liếc qua vết thương trong miệng cô, nói:

“Hồi phục khá tốt.”

Gần đến giờ tan làm, vì vậy bác sĩ động tác nhanh nhẹn, thuần thục giúp cô xử lý xong xuôi.

Lúc đi xuống lầu, La Ninh liếc về phía quầy lễ tân. Dù gì cũng đến bệnh viện của người quen, cô thấy không tiện rời đi lặng lẽ nên tính thử tìm cô y tá nhỏ lần trước, hỏi xem Lý Dục An còn ở đây không.

Quầy lễ tân lúc này đang khá náo nhiệt, có bốn năm người tụ lại, không rõ đang bàn chuyện gì. La Ninh đảo mắt một vòng, không thấy y tá hôm trước, lại bất ngờ nhận ra một gương mặt quen thuộc.

Một người vừa bất ngờ, vừa hợp lý.

Nếu nói Trịnh Hân Nghi bây giờ khác gì so với hồi cấp ba, thì đó chính là càng ngày càng đẹp hơn.

Cô ta có lẽ mới tan làm, trang điểm kỹ lưỡng, kiểu phụ nữ đô thị điển hình. Trên người khoác áo blazer ngắn, đáy lưng thắt bằng một sợi dây đen tôn lên vòng eo thon nhỏ đang dựa người bên quầy, chân vắt chéo trên đôi giày cao gót, mái tóc xoăn nhẹ buông lơi, cổ áo khẽ lay động khi cô với tay cầm điện thoại.

Ngay khoảnh khắc La Ninh nhận ra cô ta, ánh mắt Trịnh Hân Nghi cũng nhìn về phía La Ninh đang chậm rãi bước xuống cầu thang.

Đang cùng các y tá chuẩn bị tan ca vừa nói vừa cười nhưngTrịnh Hân Nghi lập tức ngừng lại, đôi mắt hạnh khẽ trợn to, nhìn cô chằm chằm không chớp.

Đợi La Ninh đi hết bậc thang, bước tới gần, Trịnh Hân Nghi mới khẽ hé đôi môi đỏ mọng, có chút do dự mà gọi:

“La Ninh?”

La Ninh không thể giả vờ không nghe thấy, đành khẽ thở dài một hơi, bước tới gần, giọng nhàn nhạt như gió thoảng:

“Chào cậu.”

Trịnh Hân Nghi vẫn là Trịnh Hân Nghi, dù có thất thố cũng chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua. Ngay sau đó liền nở một nụ cười ôn nhu hoàn mỹ, mang phong thái thành thục trưởng thành. Cô ta không giả vờ thân thiết, nhưng lời nói vẫn mang theo vẻ quan tâm quen thuộc khi gặp lại bạn cũ:

“Trùng hợp thật đấy, La Ninh. Sao lại có thể gặp được cậu ở đây chứ?”

La Ninh cũng cười nhẹ:

“Ừ, cũng trùng hợp thật, nhưng đến bệnh viện nha khoa thì cũng chỉ có một lý do thôi.”

“Cậu đi một mình à? Không có ai đi cùng sao?”

“Tớ tự đi được, chỉ là đến cắt chỉ thôi.” Lúc này La Ninh mới để ý thấy phía sau Trịnh Hân Nghi đặt mấy ly trà sữa, y tá xung quanh ai cũng cầm một ly trong tay.

Ánh mắt cô hơi lệch sang hướng khác. Tuy đã đoán tám, chín phần lý do Trịnh Hân Nghi xuất hiện ở đây, cô vẫn giữ phép lịch sự hỏi:

“Còn cậu? Không lẽ cũng bị đau răng à?”

“Không, mình không sao cả.” Trịnh Hân Nghi vừa đáp, vừa chú ý sắc mặt La Ninh.

“Mình tới tìm Dục An. Cậu không biết anh ấy là bác sĩ ở đây à?”

Câu hỏi này khiến La Ninh hơi lúng túng. Cô không muốn nói dối, nhưng cũng chẳng muốn nói thật, không lý gì lại tự rước phiền phức vào thân.

Trịnh Hân Nghi thấy cô chần chừ, liền đổi cách hỏi:

“Hay là… hai người đã gặp nhau rồi? Là anh ấy giới thiệu cậu tới bệnh viện này sao?”

La Ninh lắc đầu, nhẹ giọng phủ nhận:

“Không, trước đó mình không biết anh ấy làm việc ở đây.”

Chưa nói hết câu, cô liền cảm thấy có người bước tới từ phía sau. Ngay lúc đó, Trịnh Hân Nghi như bắt được cơ hội, lập tức gọi:

“Dục An!”

Lý Dục An đã thay áo blouse trắng, giờ chỉ khoác một chiếc áo khoác đen đơn giản bên ngoài sơ mi, giống như một nhân vật bước ra từ phim Hàn, vừa ôn tồn vừa lạnh lùng.

Nhưng anh đến là để “giải cứu” nữ chính nào thì tạm thời vẫn chưa rõ.

Trịnh Hân Nghi đã nhanh chân tiến đến bên anh, gót giày cao gõ xuống nền đá tạo thành âm thanh lách cách rành mạch. Cô ấy vỗ nhẹ lên tay áo trái của anh, giọng mang theo chút làm nũng:

“Sao tan làm muộn thế? Em đợi anh lâu lắm rồi đấy!”

Lý Dục An hơi nghiêng người, rút tay áo ra khỏi tay cô ấy, giọng điềm đạm:

“Anh cũng không biết hôm nay em sẽ đến.”

Trịnh Hân Nghi dường như chẳng bận tâm tới thái độ của anh, vẫn vui vẻ kéo tay anh, xoay người, chỉ về phía La Ninh đang đứng cúi đầu phía sau, như thể vừa phát hiện điều thú vị:

“Anh đoán xem em gặp ai ở đây? Này, bạn học cũ thời cấp ba của chúng ta, La Ninh. Anh còn nhớ cậu ấy không?”

Hôm nay đúng là trùng hợp.

La Ninh cũng khoác áo khoác đen, không trang điểm gì nhiều, chỉ kẻ một đường viền mắt rất mảnh. Tóc đen buộc thấp, phần đuôi xoắn lại, quấn bằng chiếc khăn vải in hoa mềm mại, vòng từ gáy qua vai rũ xuống trước ngực. Cả người La Ninh dường như tách biệt khỏi khói bụi nhân gian, lặng lẽ mà thanh thuần, như một món đồ sứ trắng chưa từng nhiễm bụi.

Giữa lúc Trịnh Hân Nghi cất lời, hai người họ đã vô thức liếc nhau một cái. Trong khoảnh khắc ấy, rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn bất giác lan ra một thứ cảm giác khó gọi tên, mơ hồ mà rõ ràng, ngầm hiểu nhưng lại khó nói, như một sợi dây vô hình căng khẽ rồi chùng xuống, cả hai đều đồng thời tránh ánh mắt đối phương, tựa như ngầm có thỏa thuận.

Lý Dục An khẽ ho một tiếng, tay nắm hờ che miệng, phát ra một tiếng “ừm” rất nhẹ, như để đánh tan không khí ngượng ngập.

“Tôi quen biết khá thân với vài đồng nghiệp của anh ấy.” Trịnh Hân Nghi nói, cúi người cầm lên một ly trà sữa. Giọng điệu dịu dàng không quá mức, vừa tự nhiên lại vừa khéo léo đặt ly vào tay La Ninh, không cho cô cơ hội từ chối.

“Trời lạnh như thế này nên tôi tiện thể mang chút đồ uống tới. Ly này ban đầu là để dành cho anh, nhưng em tự ý đưa cho La Ninh rồi, anh không giận chứ?”

Ly trà sữa trong tay La Ninh vẫn còn âm ấm, giấy bọc bên ngoài truyền lên lòng bàn tay cảm giác thoải mái. Những lời nói thoạt nghe vô tư của Trịnh Hân Nghi lại chứa không ít ẩn ý, thân sơ rõ ràng, lại xen lẫn sự thăm dò.

La Ninh hiểu rõ trong lòng nhưng chỉ cười nhạt, lắc nhẹ ly trà:

“Cũng nhờ phúc của hai người, cảm ơn nhé.”

Lý Dục An không nhìn cô, cũng chẳng nhìn Trịnh Hân Nghi, mắt rũ xuống, không rõ đang suy nghĩ điều gì.

Trịnh Hân Nghi lại mở lời lần nữa, nụ cười như không thay đổi, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút thản nhiên có chủ ý:

“Bọn mình tính chút nữa sẽ đi ăn tối cùng nhau, La Ninh, cậu có muốn đi cùng không? Tiện thể gặp lại bạn cũ ôn chuyện một chút.”

La Ninh chắc chắn không thể nhận lời, vội vã từ chối:

“Thôi, mình không muốn làm phiền hai người…”

“Gì mà phiền, đều là bạn học cũ với nhau thôi mà.”

“Nhưng mình còn có chút việc…”

Hai người đẩy đưa đôi câu, lời từ chối của La Ninh vừa mềm mỏng vừa kiên quyết. Trịnh Hân Nghi còn định nói thêm gì đó thì Lý Dục An lên tiếng, lời lẽ dứt khoát:

“Nếu cô ấy có việc thì đừng ép nữa.”

Giọng anh vừa vang lên, tuy vẻ mặt Trịnh Hân Nghi vẫn như cũ nhưng trong lòng đã dấy lên chút gì đó khác biệt. Cô ta nghe ra được một tầng ý nghĩa khác trong cách anh chen lời, khóe môi hơi cong, như cười như không:

“Em quên mất hai người vốn không thân thiết, là em không khéo, lại khiến cả hai phải ngại ngùng.”

Lý Dục An hiếm khi để lộ sự thiếu kiên nhẫn ra mặt, nhưng lúc này giữa chân mày rõ ràng có chút bực bội. Anh móc chìa khóa trong túi ra, quay sang Trịnh Hân Nghi, giọng trầm xuống:

“Đi chưa? Anh tan ca rồi.”

“Đi thôi.” Trịnh Hân Nghi đáp, rồi lấy điện thoại ra, giơ mã QR lên trước mặt La Ninh.

“Thêm bạn nhé, hôm nay không tiện lắm, nhưng để hôm nào chúng ta hẹn ăn một bữa. Tớ gọi cả Kiều Đồng nữa, cô ấy sắp kết hôn rồi, gặp cậu chắc sẽ vui lắm…”

La Ninh quét mã xong thì vẫy tay tạm biệt họ.

Trời rất lạnh.

Mặc dù cửa bệnh viện là cửa cảm ứng, nhưng để chắn gió tràn vào, bên ngoài vẫn treo một lớp rèm nhựa trong suốt làm vách ngăn. Lý Dục An đi trước, vén rèm lên cho Trịnh Hân Nghi bước ra.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích, rồi ngoảnh lại nhìn La Ninh. Chờ hai giây, Trịnh Hân Nghi đã đi trước được cả chục bước, vậy mà cô vẫn chưa có ý định bước ra.

Anh mất kiên nhẫn, lên tiếng nhắc:

“Không định đi à?”

La Ninh ngẩng đầu nhìn anh: người này đứng chờ cô đi ra trước sao?

Cô bước nhanh lại, dáng người anh cao lớn, gần như che lấp nửa khung cửa mà chẳng hề có ý nhường đường. La Ninh đành nghiêng mình sát vào khung cửa, khẽ chạm vào vạt áo khoác của anh để luồn qua. Trong khoảnh khắc đó, mùi bạc hà lạnh lẽo từ người anh lướt qua mũi cô, nhẹ nhàng nhưng vương vấn, tĩnh lặng mà mê hoặc.

Với La Ninh, thuốc lá không phải thứ cô cần mỗi ngày, nhưng có thứ cảm giác người ta vẫn gọi là “nghiện tâm lý.”

Thỉnh thoảng, ý tưởng lại bất chợt kéo cô ra khỏi hiện thực: ví như lúc xem kịch truyền hình ‘Tắm máu hắc bang,’ Tommy tóc còn ướt ngồi tựa lười ở quầy bar, giữa làn khói thuốc mơ hồ nói với người yêu: “Lòng tôi đã vỡ.” Một khoảnh khắc đầy sức ám ảnh.

Hoặc cũng có thể là khi đọc tiểu thuyết của Duras, nữ nhà văn Pháp coi thuốc lá và rượu như sinh mệnh. Gái đ**m, thuốc lá, rượu mạnh, Đông Nam Á… từng từ bà ấy viết ra trên trang giấy dường như đều đã được hun qua lửa, kéo cả La Ninh cùng run rẩy trong làn khói mịt mờ ấy.

Ngoài những lúc như vậy, trong khoảnh khắc Lý Dục An đến gần, cô cũng có thể cảm thấy một loại “nghiện” tương tự, âm thầm mà xâm lấn.

Sau khi cô bước ra ngoài, anh hạ cánh tay xuống. Cánh rèm thông khí va vào cánh cửa kính phía sau, phát ra tiếng trầm đục nặng nề.

“Em lái xe tới à?” Anh cất giọng, sải bước theo sau cô.

“Ừ.”

Chân anh dài, chẳng mấy chốc đã sánh vai với cô. Rồi bất chợt, anh hỏi một câu:

“Có mang thuốc không?”

Một câu hỏi đơn giản nhưng như bật lên một tầng sóng ngầm. La Ninh lập tức khựng lại. Lý Dục An cũng dừng bước.

Cô cúi đầu lục túi, lấy hộp thuốc cùng bật lửa, nhét tất cả vào tay anh, không nói một lời, rồi sải bước nhanh hơn, đi về phía chỗ đậu xe.

“Cắt chỉ xong rồi nhưng tạm thời đừng hút thuốc.” Lý Dục An hơi nâng giọng như đang dặn dò.

La Ninh không quay đầu lại. Gió lạnh thổi tung chiếc áo khoác rộng trên người cô, cũng kéo cả chiếc khăn choàng mỏng họa tiết chìm quanh cổ bay lật theo gió.

Lý Dục An đứng đó nhìn theo bóng cô khuất dần trong sắc trời tối sẫm.

Trịnh Hân Nghi đã ngồi đợi trên xe được một lúc mới thấy Lý Dục An lên ghế lái.

“Anh làm gì mà lâu thế?”

“Ra ngoài hút điếu thuốc.”

Trịnh Hân Nghi định nói cô không thích mùi thuốc lá, nhưng nhớ ra gió lạnh đã làm bay gần hết mùi rồi, nên cũng không tiện phàn nàn thêm.

“Vừa nãy anh đứng sau,” cô hỏi như vô tình, “nói gì với La Ninh vậy?”

Lý Dục An khởi động xe. Ánh đèn đường hắt qua ô kính, loang loáng rơi vào khoang xe như ánh chớp của một cuộn phim cũ, lập lòe theo tốc độ xe lướt qua từng trụ đèn.

Anh không đáp, đưa tay vặn lớn volume. Giai điệu cổ xưa vang lên, là một bản nhạc cũ từ những năm 60, lời ca khẽ vang, khàn khàn và kỳ ảo giao thoa:

Hello darkness, my old friend.
I’ve come to talk with you again…

(The Sound of Silence)

Bình Luận (0)
Comment