Lý Dục An đưa Trịnh Hân Nghi về nhà cha mẹ cô ta.
Anh rất quen thuộc với khu này. Mười mấy năm trước, khi khu trung tâm vẫn chưa chuyển hẳn về phía nam, nơi đây từng là khu biệt thự đầu tiên của thành phố. Nhà của Trịnh Hân Nghi và nhà anh chỉ cách nhau một hàng rào sắt đen.
Trong sân nhà cô trồng một cây hồng, cành lá khẳng khiu vươn sang tận sân nhà anh. Khi chưa đến mười tuổi, Lý Dục An rất thích kê thang trèo lên, lung lay đứng trên để hái quả. Trịnh Hân Nghi phát hiện chuyện đó thì liền mách cha mẹ mình. Cha cô, ông Trịnh, thừa dịp Lý Dục An không để ý, một tay tóm anh lôi xuống. Quả hồng chát và chưa chín, vị chẳng ngon lành gì, nhưng trẻ con ham chơi thì nào có cần lý do, chỉ là vì một chút tò mò trong lòng.
Mẹ Lý Dục An sức khỏe không tốt, đã qua đời từ khi anh còn nhỏ. Đến thời trung học, cha anh tái hôn và có thêm con thì gia đình họ chuyển đi nơi khác còn anh dọn ra sống một mình gần trường. Sau khi họ rời đi, vợ chồng ông Trịnh vẫn luôn đối xử rất tốt với cậu bé Lý Dục An mồ côi mẹ, trìu mến, chăm lo cho anh như người thân. Vì vậy, vào dịp lễ Tết, Lý Dục An vẫn hay mang quà tới thăm hỏi họ, xem như chút lòng báo đáp năm xưa đã quan tâm anh.
Hôm nay không phải dịp gì đặc biệt, anh lấy ra từ cốp xe hai chai rượu vang, mấy hộp trà ngon do bạn bè mang từ xa về.
Ông bà Trịnh đang ngồi đợi trong phòng khách. Trịnh Hân Nghi thay giày xong thì lập tức ngồi sát bên mẹ, còn ông Trịnh ngồi ở ghế chính giữa, kéo Lý Dục An ngồi xuống trò chuyện.
“Mỗi lần đến là mang đồ tốt theo,” bà Trịnh vỗ tay con gái, miệng nói giọng trách nhẹ. “Con mà hiểu chuyện được một nửa như Dục An thì ba mẹ đã yên tâm rồi. Lần nào cũng về tay không, lại còn ăn hết phần của bố mẹ.”
“Mẹ, mẹ phân xử cũng công bằng thật đấy. Anh ấy mang quà chẳng phải là thay con hiếu kính hai người còn gì.” Trịnh Hân Nghi phản ứng ngay.
“Nói vớ vẩn,” bà Trịnh gõ tay con một cái, ra hiệu cô đứng dậy.
“Người ta mang theo là vì có lòng, hiểu chưa?”
“Năm xưa còn trèo sang nhà mình hái hồng ăn,” Trịnh Hân Nghi bị mẹ kéo lên, liếc qua Lý Dục An đang uống trà, “Giờ trả nợ cũng coi như vừa đủ.”
Lý Dục An đặt tách trà xuống, lắng nghe lời ông Trịnh nói một cách nghiêm túc, dáng vẻ chững chạc.
“Thôi, đừng nói chuyện nữa, dì giúp việc nấu cơm xong rồi.” Bà Trịnh cười niềm nở.
“Dục An, ở lại ăn cơm đi. Bác đã bảo họ làm mấy món con thích.”
Lý Dục An đứng dậy, hơi cúi người:
“Cháu đã làm phiền hai bác uống một chén trà, cũng thấy ngại rồi. Cháu còn có việc phải đi, không tiện ở lại dùng bữa cùng hai bác.”
Bà Trịnh thoáng sững người, còn Trịnh Hân Nghi thì sắc mặt lập tức thay đổi, cô đứng bật dậy:
“Anh không muốn ăn chung với gia đình em à?”
“Lần sau cháu xin phép mời hai bác ra ngoài ăn để tạ lỗi. Hôm nay thật sự có việc không thể ở lại.” Lý Dục An nghiêm túc đáp.
Trịnh Hân Nghi còn định nói thêm gì đó nhưng bị cha cô cắt ngang:
“Nếu Dục An đã có việc, nước còn chưa nguội đã vội đi như vậy, thì để bác tiễn một đoạn.”
Lý Dục An nào dám để người lớn tiễn, chậm lại một bước, cuối cùng vẫn là để Trịnh Hân Nghi mặc áo khoác ra tiễn anh.
Bà Trịnh nhìn bóng lưng hai người, trong lòng khẽ thở dài, rồi nói với chồng:
“Vừa nãy hai người nói gì thế? Ông không phải vì không vừa lòng với người ta nên làm mất hứng đấy chứ? Đến cơm cũng không ở lại ăn…”
Ông Trịnh liếc bà một cái, hừ một tiếng:
“Chuyện này bà không định đi hỏi con gái bà à?”
“Rốt cuộc là sao?”
“Mỗi lần mang đồ tới xong là đi luôn, chưa từng chịu ở lại ăn cơm, rõ là chỉ nghĩ hiếu kính tôi chút lễ nghĩa bề ngoài, chứ trong lòng chẳng có ý gì khác.”
Bà Trịnh chỉ thấy tiếc nuối:
“Tôi nhìn thấy Dục An lớn lên, biết rõ tính tình nó, Hân Nghi lúc nhỏ cứ theo nó suốt ngày…”
“Con cháu có phúc của con cháu.” Ông Trịnh nhấp một ngụm trà, là loại trà vừa được Lý Dục An pha, rất đúng ý ông:
“Người ta đã không có ý kia thì cũng đừng cưỡng cầu. Thuận theo tự nhiên đi.”
Trịnh Hân Nghi đi phía sau Lý Dục An, trong lòng rối bời hồi lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng:
“Anh đang giận em sao?”
“Hửm?” Lý Dục An nửa gương mặt chìm trong bóng tối, nét nghiêng gương mặt như được vẽ ra bằng những nét bút sắc lạnh, chỉ khẽ mím môi, không lộ ra chút cảm xúc nào khiến Trịnh Hân Nghi càng thêm bất an.
“Em không chào hỏi đã đến bệnh viện tìm anh, hơn nữa lúc tan làm tâm trạng anh cũng không tốt, đến cơm cũng không chịu ăn cùng gia đình em.”
Lý Dục An mở cửa xe ngồi vào trong, trước khi đóng hẳn cửa lại, hạ kính cửa sổ xuống một nửa, nói:
“Đừng nghĩ nhiều quá.”
Trước khi khởi động xe, anh nói thêm một câu:
“Hơn nữa anh đến đây cũng chỉ là để chào hỏi bác trai bác gái.”
“Dục An, anh…”
“Hân Nghi.” Anh gọi tên cô, cắt lời trước khi cô kịp nói gì, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ không nghe lời:
“Trước kia anh cũng từng nói rồi, có thể em không nhớ, nhưng anh sẵn sàng nhắc lại một lần nữa.”
“Anh nhất định phải nói hôm nay sao? Là vì công việc không thuận lợi? Hay là…” cô ngừng một chút, “Anh gặp ai rồi?”
Lý Dục An dường như không nghe thấy:
“Hân Nghi, chúng ta lớn lên cùng nhau…”
“Lớn lên cùng nhau? Vậy anh coi em là gì? Coi ba mẹ em là gì?” Cô ta cắt ngang lời anh.
Lý Dục An gõ nhẹ tay lên vô lăng, trông rất mệt mỏi. Anh vừa định mở miệng, cô ta lại một lần nữa ngăn lời:
“Anh đi đi, em không muốn nghe nữa.”
Trịnh Hân Nghi quay đầu sang chỗ khác, hốc mắt cay xè. Cô không muốn nghe câu trả lời, bởi vì người trước mặt này luôn dùng giọng điệu ôn hòa nhất để nói ra những lời tàn nhẫn nhất. Nhưng Lý Dục An không cho cô ta cơ hội lẩn tránh, khi xe khởi động, giọng anh vang lên từng chữ, truyền qua khe cửa sổ:
“Em là bạn chơi thuở nhỏ của anh, là bạn học thời đi học. Ba mẹ em đối xử với anh như con ruột. Em… giống như em gái ruột của anh.”
Nhắm mắt lại là có thể thuộc làu đoạn thoại đó, nhàm chán đến mức chẳng còn mới mẻ gì, nghe xong muốn cười cũng không cười nổi.
Trong lòng Trịnh Hân Nghi bốc lên một ngọn lửa. Cô ghét cái thói đến cả lời từ chối anh cũng không buồn thay đổi, cứ dùng đi dùng lại cái lý do nhàm chán đó để đối phó cho qua chuyện.
Thế nhưng cô vẫn cười, vừa cười vừa phất tay với anh:
“Anh nói gì cơ? À, đêm nay gió to, anh đi đường nhớ cẩn thận nhé.”
Nhìn chiếc xe anh lái rời khỏi cổng nhà, trong lòng lần lượt hiện lên mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Cô ta quá hiểu anh. Trước kia cô vẫn tự dằn vặt trong thứ cảm giác tự ngược kỳ quặc, chấp nhận sự thờ ơ và khoảng cách gần xa bất định từ anh. Trịnh Hân Nghi ép mình phải tỉnh táo lại, tự nhủ rằng, nếu một chuyện đã đến bước đường cùng, thì cũng hãy ngẩng đầu mà bước qua. Nếu ngay cả cô cũng mơ hồ như vậy, thì làm sao biết được chuyện gì là cuối cùng, đúng không? Họ vẫn còn trẻ, ai biết được sau này sẽ ra sao?
——————————————————
La Ninh nằm trên giường, trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Tin nhắn gửi cho Lý Dục An từ chiều, mấy tiếng sau mới có phản hồi.
La Ninh: [ Mạch Mạch? ]
Lý Dục An: [ Thật không ngờ em còn nhớ nó. ]
La Ninh: […]
Mạch Mạch là con chim do chính La Ninh đưa cho anh sau khi kết thúc kỳ thi đại học. Cô đưa ngón tay chạm nhẹ vài cái lên màn hình, đang phân vân không biết nên trả lời gì thì Lý Dục An đã gửi tới một đoạn video rất ngắn, chỉ chưa đầy năm giây.
Góc quay hẳn là từ ban công nhà anh, bên cạnh là một lồng chim lớn đang mở nắp. Mạch Mạch nghiêng nghiêng đôi mắt đen láy, nhảy từ giá đậu lên cánh tay Lý Dục An, rồi tiếp tục nhảy tới lòng bàn tay anh. Anh đưa ngón tay thon dài chạm vào vùng lông trắng mềm trước ngực nó, nhẹ nhàng gãi gãi chùm lông tơ đang khẽ rung lên.
Âm thanh trong video ban đầu khá nhỏ, nghe không rõ. La Ninh nhớ ra điện thoại mình đang để chế độ im lặng, vội vàng tăng âm lượng lên rồi bật lại video một lần nữa.
Lần này thì nghe rõ, Lý Dục An đang gọi:
“La Ninh.”
Mạch Mạch nghe hiểu. Móng vuốt nhỏ bám chặt lấy cổ tay áo anh, không cam lòng chịu thua, nghiêng đầu, cái mỏ trắng nhỏ đóng mở liên tục:
“La Ninh! La Ninh!”
La Ninh bật cười thành tiếng.
Cô nghĩ, đúng là cô với Lý Dục An khác nhau một trời một vực. Đến mấy chậu sen đá cô còn chẳng nuôi nổi, vậy mà con chim Mạch Mạch, vốn chỉ là một con chim non cô tùy tiện đưa cho anh, giờ lại được anh chăm thành lanh lợi, tinh ranh như thế.
Lúc ấy, điện thoại lại hiện lên một tin nhắn:
Lý Dục An: [ Ngoài trời đang có tuyết. ]
La Ninh: [ … ]
Cô bật dậy khỏi giường, xỏ vội dép lê rồi chạy ra ban công, kéo mạnh cánh cửa trượt sang một bên. Căn hộ tầng trên vẫn còn sáng đèn, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa, tuyết từ trên cao bay xuống, gặp ánh đèn liền ánh lên sự mềm mại như quay chậm giữa không trung, rơi xuống trước mặt La Ninh rõ ràng đến mức gần như có thể nghe được tiếng chạm đất khẽ khàng trong màn đêm tĩnh lặng.
Ngoài cửa, gió đông mang tuyết bay nghiêng.
Từ góc nhìn của cô, thứ đang bay trong không trung kia dường như không còn là tuyết, mà giống như mưa.
Cô đứng ngẩn người hồi lâu, đến khi cái lạnh thấm vào tận xương mới giật mình nhận ra mình chỉ mặc mỗi áo ngủ, cửa sổ thì mở toang, nửa người đã phơi ra ngoài trời đầy tuyết đêm. La Ninh lặng lẽ bước vào nhà từ ban công, kéo cửa lại. Trong lúc tay vẫn còn run vì lạnh, màn hình điện thoại lại sáng lên thêm một đoạn video, dài hơn đoạn trước rất nhiều.
Lần này là video Lý Dục An tự quay. Anh cũng đứng trên ban công, phía sau là cửa kính mở rộng, gió đêm cuốn theo từng hạt tuyết lấm tấm vương trên cổ áo sơ mi. Anh chỉ khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng bên ngoài. Không biết từ lúc nào, Mạch Mạch đã nhảy lên đậu trên vai anh, tư thế của cả hai lúc ấy trông rất giống hình đại diện WeChat của anh.
Anh có vẻ đang rất vui, giọng nói cũng phảng phất tiếng cười, nghiêng đầu nhẹ chạm vào con chim nhỏ:
“Nhìn vào màn hình đi nào, chỉ là một con chim vô tri thôi, mày mắc cỡ cái gì?”
Video lúc đầu hơi rung vì đang chỉnh góc quay, đến cuối cùng, anh nhìn thẳng vào ống kính, giọng nói rõ ràng vang lên:
“Mày nói với La Ninh nhé, tuyết đang rơi.”
Mạch Mạch đắc ý đung đưa trên vai anh, vươn mỏ ríu rít nói mấy câu loạn xạ chẳng ai hiểu được.
“Nghe cho tử tế này,” vai anh hơi thấp xuống, ngữ điệu mềm mỏng xen chút dỗ dành, “tuyết rơi.”
“Tuyết rơi! Tuyết rơi!” Mạch Mạch kéo dài giọng, rõ là miễn cưỡng nhưng vẫn làm theo.
La Ninh xem đi xem lại đoạn video đó mấy lần, cuối cùng úp mặt xuống giường, lăn một vòng rồi chùm kín chăn, trong lòng chỉ nghĩ: Sao có thể nuôi được con chim đáng yêu đến mức này chứ, muốn lặp lại đoạn đó thêm mấy lần nữa quá.
Qua vài giây, cô đột nhiên thò đầu khỏi chăn, tay nắm chặt điện thoại. Khoảnh khắc vừa rồi còn đang phấn khích lúc này đã bay sạch vì Lý Dục An đang gọi đến một cuộc thoại bằng giọng nói trên WeChat.
“Ding…” một tiếng ngắn vang lên, là âm thanh của cuộc gọi bị tự động ngắt do không ai bắt máy.
La Ninh nhẹ nhàng thở ra. Coi như cô đã ngủ rồi đi.
Nhưng không ngờ, Lý Dục An không dễ bỏ cuộc như vậy. Ngay sau đó, cuộc gọi thứ hai lại tới. Ngón tay cô vừa chạm vào nút “trả lời” thì phía bên kia đã chủ động ngắt cuộc gọi.
Cuộc gọi chưa đến ba giây.
La Ninh gọi lại.
Đối phương bắt máy rất nhanh, giọng nói không hề quanh co:
“Chưa ngủ à?”
“Chưa,” La Ninh kéo chăn lên sát cổ, “Nhưng đang nằm trên giường rồi.”
Điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của anh, trong màn đêm yên tĩnh nghe rõ đến lạ. Cả hai lặng đi một lúc, không ai lên tiếng.
La Ninh phá tan yên lặng trước:
“Anh chưa ngủ sao? Ngày mai còn phải đi làm mà.”
Bên kia “ừ” một tiếng, như thể đang dời điện thoại ra xa, giọng nói mơ hồ:
“Anh còn thức một lúc nữa đã.”
La Ninh đột nhiên sáng suốt tỉnh táo hẳn:
“Anh đang hút thuốc phải không?”
Trong điện thoại vang lên một tiếng cười khẽ, nhẹ nhàng xuyên qua đường truyền, khuấy động không khí tĩnh lặng trong đêm tuyết rơi.