Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường

Chương 2

Ngày hôm sau, Thi Tiểu Vận tỉnh lại ở căn phòng xa lạ nhất thời có chút mơ màng, cô ôm chăn ngơ ngác một hồi. Đợi tỉnh ngủ, cô đưa tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, trên điện thoại có bốn cuộc gọi nhỡ, khu vực hiển thị là ở New York.

Thi Tiểu Vận không gọi lại, cô để điện thoại xuống, kéo lê đôi dép đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Hành lang bên ngoài phòng yên tĩnh, Thi Tiểu Vận đi dép lê bước xuống tầng, cô cứ tưởng rằng mình là người đầu tiên thức dậy trong căn biệt thự này. Nhưng hóa ra không phải, vẫn còn có hai người khác so với cô thì dậy sớm hơn.

Cánh cửa dẫn ra bãi cỏ sân sau đang mở, Kì Du Dương nghiêng người dựa vào cửa, mặc một cái áo sơ mi đen cổ tròn sành điệu và một cái quần dài cùng màu, cũng không biết có lạnh hay không. Trong tay anh cầm một diếu thuốc, hơi nghiêng đầu hút một hơi. Bởi vì động tác hút thuốc lá này mà yết hầu nhô ra ở cổ anh hơi chuyển động lên xuống, càng lộ thêm vài phần nam tính.

Thang Hoán Hoán đứng ở bên cạnh anh, hai người hơi dựa gần vào nhau, Thang Hoán Hoán đang cùng anh nói gì đó, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào. Thi Tiểu Vận lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy cười ngọt đến như vậy, giống như mật ong tan chảy.

Thi Tiểu Vận nghe được anh thản nhiên mà tán tỉnh: “ Thật quyến rũ, sao em không mặc cho tôi xem?”

Không biết Thang Hoán Hoán lại thấp giọng nói câu gì mà Kì Du Dương khẽ nhếch mép cười, sau đó anh gạt tàn thuốc, chậm rãi quay đầu lại, nét cười đùa trên gương mặt anh còn chưa thu lại, đúng lúc nhìn thấy Thi Tiểu Vận từ trên cầu thang đi xuống.

Anh bình tĩnh quan sát cô, Thang Hoán Hoán cũng nhìn thấy Thi Tiểu Vận, nói: “ Chào buổi sáng nhé.”

“ Chào buổi sáng.” Thi Tiểu Vận lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Thang Hoán Hoán lại nhiệt tình mà mời Thi Tiểu Vận: “ Tớ nấu hoành thánh, ăn một ít không?”

Thi Tiểu Vận liền đồng ý, Thang Hoán Hoán quay đầu nhìn về phía Kì Du Dương, trêu nói: “ Còn anh thì sao, ông chủ nhỏ Kì?”

Ông chủ nhỏ Kì, là biệt danh nhóm người Trình Khải kia gọi đùa với anh. Thang Hoán Hoán từng nghe Trình Khải đề cập tới qua một lần nói chuyện, đại khái là lúc Kì Du Dương bảy tuổi, không biết trúng loại gió độc nào, ồn ào đòi mở một quán bar. Lúc đó ông già của Kì gia rất cưng chiều Kì Du Dương, Kì Du Dương có lẽ giống Giả Bảo Ngọc trong “ Hồng Lâu Mộng”, dù sao thì cũng là tiểu tổ tông của Kì gia, ngậm trong miệng thì sợ tan bế trên tay thì sợ rớt, ra sức mà cưng chiều. Lão già nhà anh lập tức giơ tay phân phó cho thư ký mua một quán bar, khu đất còn nằm ở trung tâm thành phố, giá trị tới bảy con số. Thế cho nên từ nhỏ Kì Du Dương đã có một biệt danh là ông chủ nhỏ.

Kỳ thực lúc Thang Hoán Hoán hỏi cô cũng không nghĩ là Kì Du Dương sẽ đồng ý, nhưng không nghờ anh lại đồng ý thật. Kì Du Dương dập tắt điếu thuốc, hứng thú nói:  “Nếm thử một chút.”

Thang Hoán Hoán đề phòng trước: “ Nếu không hợp khẩu vị của ông chủ nhỏ thì cũng đừng nhăn mặt nhé.”

Kì Du Dương nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “ Coi lời em nói kìa, tôi là loại người không biết phân biệt tốt xấu ư?”

“Ý của em cũng không phải là như vậy.” Thang Hoán Hoán nói, lại nặn ra một nụ cười vui vẻ.

Thi Tiểu Vận mặc một áo hoodies màu đỏ tía kiểu nam, tay áo vừa đủ che kín ngón tay. Cô ngồi xuống bàn ăn, cầm hai bên tay áo vén lên trên, xắn lên chỗ khuỷu tay, thế cho nên đã để lộ ra hình xăm chỗ cổ tay phải của cô.

Ánh mắt Kì Du Dương rơi vào cổ tay trắng nõn mảnh khảnh của cô, phía trên hình xăm có màu sắc khác nhau, nét vẽ đơn giản, hình dáng này có vẻ hơi trẻ con đối với anh. Kì Du Dương bỗng nghi ngờ đó là hình xăm dán, nhưng cũng không phải, đúng là hình xăm thật, anh ngạc nhiên nhướn mày.

Thang Hoán Hoán cũng nhìn thấy hình xăm trên cổ tay Thi Tiểu Vận, cô cười nói: “Thi Thi, lần đầu tiên tớ gặp cậu, cậu có biết tớ chú ý đến cái gì không?”

Thi Tiểu Vận múc một miếng hoành thánh, rũ mi mắt, nhẹ nhàng thổi đưa vào trong miệng. Đợi nhai nuốt xong cô mới nhìn về phía Thang Hoán Hoán nói: “ Cái gì?”

“ Hình xăm trên tay cậu đó.” Thang Hoán Hoán chống tay lên cằm, nói: “ Tớ còn nhớ rõ ngày đó cậu mặc lễ phục màu đen, khi đó tớ cảm thấy cậu chắc là một cô gái xinh đẹp lại rất cá tính.”

Thi Tiểu Vận không nói nhiều, cũng may Thang Hoán Hoán không nói tiếp đề tài này. Cô ấy một tay nâng cằm, nhìn về phía Kì Du Dương nói: “ Du Dương, anh chưa gặp qua Thi Thi nhỉ?”

Kì Du Dương để cái thìa xuống, dựa vào lưng ghế phía sau, hơi lắc đầu, ánh mắt anh rơi xuống trên mặt cô, nói: “Lần đầu tiên gặp.”

Nghe vậy, Thi Tiểu Vận vô thức ngước mắt nhìn về phía anh một cái, Kì Du Dương vẻ mặt tự nhiên, giống như hai người thật sự là lần đầu tiên gặp mặt. Thang Hoán Hoán chưa phát hiện ra điều gì khác thường, ân cần giới thiệu: “Thi Thi tên đầy đủ là Thi Tiểu Vận, có điều mọi người đều quen gọi cậu ấy là Thi Thi.”

“Anh ấy tên là Kì Du Dương, mới về nước không lâu.” Thang Hoán Hoán nháy mắt mấy cái, dùng giọng thì thầm với người bạn thân nhất của mình, cô ấy nói: “Anh ta không phải là loại người tốt đẹp gì, cậu nhớ cách xa anh ta một chút.”

Kì Du Dương mỉm cười: “ Thang Hoán Hoán, em sắp xong đời rồi, tôi vẫn còn ngồi ở đây đấy.” Sau khi chỉnh đốn lại, anh cầm lấy cốc nước trên bàn, cụng nhẹ vào cái ly trước mặt Thi Tiểu Vận, anh nói: “Tối hôm qua chỉ đùa một chút.” Nhưng trong mắt anh không có nửa điểm thành thật.

“Chuyện này là sao vậy?” Thang Hoán Hoán nghi hoặc nhìn chằm chằm hai người họ, cuối cùng nhìn về phía Thi Tiểu Vận: “Thi Thi, các cậu quen nhau à?”

Thi Tiểu Vận còn chưa trả lời thì có tiếng bước chân thưa thớt từ trên cầu thang. Như tiếng dép lê lạch cạch trên nền đá cẩm thạch, là Trình Khải dậy, anh liếc mắt nhìn qua thức ăn ở trên bàn, giọng kỳ quái nói: “Aiyo, tình huống gì đây, các cậu đều ăn sáng xong rồi à, cũng không thèm gọi tôi một tiếng?”

Thang Hoán Hoán cãi lại: “Tính gắt ngủ của cậu như vậy thì ai dám gọi cậu dậy ăn sáng chứ?”

Trình Khải cười cười kéo ghế ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thi Tiểu Vận, anh thản nhiên ngồi trên ghế, cánh tay quen thuộc khoác lên trên ghế Thi Tiểu Vận, nhìn Kì Du Dương nhướn mày, nói: “ Ông chủ nhỏ cũng đã dậy rồi, tớ có thể không dậy sao.”

Thang Hoán Hoán nói: “Được, vậy ngày mai tớ đi gõ cửa phòng cậu.”

“Quên đi, bỏ qua cho tớ đi.” Trình Khải nhìn về phía Thi Tiểu Vận, hỏi: “Em gái, chuẩn bị quà cho tớ chưa?”

Thi Tiểu Vận rút hai tờ giấy lau miệng, cô quay sang nhìn về phía Trình Khải, nói: “Như cũ.”

“Mẹ kiếp, thú vị nhưng chán rồi, năm nào cũng tặng cái này à?” Trình Khải cau mày ghét bỏ.

‘Đùa thôi.” Thi Tiểu Vận hé môi nói: “ Cậu có thể chờ mong một chút.”

“ Vậy tớ đợi xem.” Trình Khải nhìn hoành thánh trong bát của Thi Tiểu Vận, to giọng nói: “Còn hoành thánh không, cho tớ một bát.”

“Này, cậu nghĩ cậu là đại thiếu gia, coi ai là nha hoàn mà sai bảo đấy hả.” Thang Hoán Hoán là người mồm mép sắc xảo, dùng lời nói để tổn thương người khác.

Trình Khải không nhịn được, hàm ý ám chỉ cô ấy: “ Thang Hoán Hoán, cậu cái gì cũng giỏi, nhưng miệng của cậu lại quá mẹ nó hại người như vậy. Nếu như kỹ thuật miệng sử dụng ở chỗ khác, mẹ kiếp, vậy thật con mẹ nó coi như cậu có tài đấy.”

Thang Hoán Hoàn chơi cùng trong vòng luẩn quẩn với bọn họ lâu như vậy nên đối với những lời ăn chơi trác táng của mấy tên công tử này không thèm để tâm. Cô cũng có thể cười đáp lại vài câu, chơi cùng nhưng người như họ chỉ bán thể diện mà thôi. Họ không hề để ý nếu bạn là người giả vờ ngây thơ trong sáng, cô cười trêu chọc Trình Khải: “Vậy hai cô gái kia tối hôm qua trong phòng cậu kỹ thuật miệng có tốt không?”

“ Mẹ kiếp, bà nội nhỏ của tớ, cậu đừng nói nữa được không.” Trình Khải tức giận cười lớn, cúi đầu xin tha thứ: “ Tớ đi múc cho cậu một bát.”

Thi Tiểu Vận thỉnh thoảng cầm ly nước chanh trên bàn lên nhấp nhẹ hai ngụm, nhìn hai người bọn họ cãi nhau như đang xem kịch. Ngoài cô ra còn có Kì Du Dương cũng mải mê xem kịch.

Thi Tiểu Vận đặt ly nước xuống, ánh mắt hai người lại giao nhau lần nữa, anh nghiêng người dựa vào ghế, một cánh tay để ngang trên lưng ghế, chơi điện thoại, miễn cưỡng cười hai tiếng.

Thang Hoán Hoán không nói nữa, Trình Khải cũng nghiêm túc ngồi ăn hết bát hoành thánh, anh ta đặt cái thìa xuống, nhìn về phía Kì Du Dương nói: “Hôm qua cậu chọc Kha Dao à?”

Kì Du Dương hạ mắt, vẻ mặt vô tội nói: “ Tôi chọc cô ta lúc nào?”

“Hôm qua tôi ở trong phòng bao quán bar nha đầu kìa liền chạy tới uống rượu, uống say rồi liền lôi 18 đời tổ tiên nhà cậu ra mắng.” Trình Khải nói xong liền nở ra một nụ cười đen tối, anh cố tình bày ra dáng vẻ nghiêm túc chỉ bảo, “Em trai à, anh là người từng trải nhắc nhở cậu đừng gây thù kết oán với tiểu cô nương này làm gì, đây không phải là chuyện tốt.”

“Cậu cũng chỉ hơn tôi ba tuổi mà thôi, ra vẻ đàn anh cái gì.” Kì Du Dương cất điện thoại thản nhiên nói

“ Xưng hô này vẫn phải gọi, dù sao đây cũng là thứ duy nhất tôi có thể chiếm tiện nghi từ tên tiểu tử nhà cậu.” Trình Khải cợt nhả.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Thi Tiểu Vận ở lại cùng Thang Hoán Hoán thu dọn bát đũa, Thang Hoán Hoán mở vòi nước bắt tay vào rửa bát, cô nghiêng đầu nhìn Thi Tiểu Vận, nói: “ Chuyện gì xảy ra vậy, cậu và Kì Du Dương quen nhau à?”

Thi Tiểu Vận lắc đầu: “ Không quen.”

“Vậy sao anh ấy lại nói tối hôm qua chỉ nói đùa với cậu thôi.”

Thi Tiểu Vận hời hợt giải thích hai câu, Thang Hoán Hoán bóp một ít nước rửa tay, cô ấy nói: “Ồ, nữ sinh kia chắc là Kha Dao, cô nhóc đó mới 19 tuổi nhưng theo đuổi rất cuồng nhiệt, giống bài hát gì ấy nhỉ, à là bài “Dũng cảm” của Dương Thiên Hoa.”

Thi Tiểu Vận hơi nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, cô nhẹ nhàng ngân nga: “ Cột đèn bên đường lại chuyển sang đỏ, nhưng không có người nào có thể cản bước con đường em đi, dù rằng nghìn quân vạn mã em vẫn sẽ tiếp tục băng qua, em chẳng hề dịu dàng mềm mại, chỉ còn lại tia dũng khí này thôi.”

Thang Hoán Hoán than thở mấy câu: “Nghìn quân vạn mã truy đuổi cũng chỉ có cô gái nhỏ mười bảy mười tám tuổi mới có dũng khí cô độc.”

—————–

Edit: Cá Voi Xanh.

Beta: Cá Heo Nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment