Gần mười một giờ, trong biệt thự mới bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Thi Tiểu Vận ở trong phòng chỉnh sửa video hướng dẫn trang điểm mà cô quay hai ngày trước. Cô chỉnh xong đăng lên weibo thì ngoài bên ngoài nghe được tiếng gõ cửa.
Thi Tiểu Vận từ trên sàn nhà đứng dậy, cô đi dép ra mở cửa, đứng ở ngoài cửa là Kì Du Dương. Thi Tiểu Vận hơi ngẩn ra, anh nhìn cô từ trên cao xuống, nói: “ Trình Khải gọi cô xuống dưới ăn lẩu.”
Thi Tiểu Vận khẽ gật đầu, cô khách sáo lại xa cách nói: “ Được, cảm ơn.”
Cô muốn giơ tay đóng cửa lại thì Kì Du Dương đột nhiên nhấc chân đặt ở cánh cửa, ngăn chặn động tác đóng cửa của cô nói: “Này.”
“Gì vậy?” Thi Tiểu Vận ngẩng đầu nhìn anh.
Lúc này anh đã kiềm chế vài phần bỡn cợt, anh nói: “Tối hôm qua chỉ đùa thôi, không có ý gì.”
Cô một tay đỡ cửa, nhắc nhở anh: “Anh giải thích trên bàn ăn rồi.”
Kì Du Dương nghiêng đầu cười khẽ một tiếng, sau đó anh lại quay sang, nhíu mày nhìn cô. Thi Tiểu Vận ngược lại cũng không tránh né, anh đột nhiên gật đầu, nói: “Xuống dưới sớm một chút, nếu không lát nữa không còn gì để ăn.” Sau đó không đợi cô trả lời, anh đưa tay lên nắm lấy tay cửa, thay cô đóng lại.
Thi Tiểu Vận nhìn chằm chằm cánh cửa đóng lại, chú ý động tĩnh ngoài cửa, hình như anh đứng ngoài cửa vài giây rồi mới nhấc chân rời đi. Thi Tiểu Vận không giải thích được cuộc trò chuyện trên bàn ăn sáng nay, Trình Khải nhắc tới chuyện Kì Du Dương nhỏ hơn anh ấy ba tuổi, nếu tính như vậy thì anh kém cô hai tuổi.
Thi Tiểu Vận mới vừa tắt máy tính, Trình Khải lại gọi Wechat cho cô kêu cô xuống tầng ăn lẩu. Thi Tiểu Vận đem máy tính bỏ vào trong túi mềm màu đen, tùy ý đặt ở góc tường xong mới ra khỏi phòng.
Trên bàn ăn có thêm vài gương mặt mới cả trai lẫn gái, khoảng chừng hơn mười người nhưng lại không thấy Kì Du Dương. Thi Tiểu Vận ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thang Hoán Hoán, cô cầm điện thoại để lên bàn ăn.
Kha Dao đang cầm một cái bát sứ nhỏ, trong bát đựng mấy miếng khoai tây lát mỏng, cô ta ngước lên nhìn vài cái, nói: “Aizz, sao vẫn chưa thấy Kì Du Dương xuống vậy?”
“Em còn quản anh ấy à, không phải em cùng ông chủ nhỏ chia tay rồi sao?” Một nam sinh đầu húi cua với giọng nói kì lạ.
“Làm gì có chuyện này, em và anh ấy chia tay lúc nào chứ.” Kha Dao giống như tạm thời mất trí nhớ, vô tội bĩu môi, “Phùng Châu, anh không nên nói lung tung nha.”
Phùng Châu thấp giọng văng tục, nói: “Hôm qua em uống say, đem mười tám đời tổ tông nhà anh Dương ra luân phiên mắng một lần, em quên chuyện này rồi à?”
Kha Dao nhíu mày, suy tư trong chốc lát, sau đó cô lắc đầu nhỏ giọng nói: “Em không nhớ rõ, em thích anh ấy như vậy, đâu bỏ được đâu.”
Nghe thấy vậy, Thang Hoán Hoán ghé vào tai Thi Tiểu Vận nói nhỏ: “Nhìn cô gái nhỏ bây giờ xem, hôm qua vừa đem mười tám đời tổ tông ra mắng hôm nay lại như bình thường nói thích người ta, bản lĩnh này tớ không học được.”
Cầu thang phía sau truyền đến tiếng bước chân, sau đó Phùng Châu nói: “Ừ, anh Dương xuống rồi.”
Kha Dao quay sang, ánh mắt dính vào trên người Kì Du Dương, cô nhìn Phùng Châu bên cạnh nói: “Anh di chuyển sang chỗ bên kia đi, để cho Kì Du Dương ngồi ở đây.”
Trên bàn chỉ có hai chỗ trống, một chỗ là bên cạnh Phùng Châu, chỗ còn lại là bên cạnh Thi Tiểu Vận. Kì Du Dương nghe thấy Kha Dao gọi mình, anh liền kéo cái ghế bên cạnh Thi Tiểu Vận ngồi xuống.
Mặt Kha Dao hơi biến sắc, Phùng Châu còn đổ thêm dầu vào lửa: “Xem đi, người ta căn bản là không muốn ngồi ở đây. Dao Dao, nghe anh Châu của em khuyên một câu, ông chủ nhỏ thật sự không phải là người mà em có thể nắm được, còn không bằng theo đuổi anh, có lẽ sẽ dễ hơn chút.”
Kha Dao liếc mắt nhìn Thi Tiểu Vận bên cạnh Kì Du Dương, cô bĩu môi lạnh lùng nói: “ Anh nghĩ hay vậy, cho dù có phải theo đuổi một con heo em cũng không thèm theo đuổi anh.”
Trên bàn ăn vang lên tiếng cười, một cô gái khác nói: “Dao Dao miệng của cậu cũng quá độc rồi, không phải là học theo Thang Hoán Hoán đó chứ?”
Thang Hoán Hoán cười nhạo nói: “Cũng không hẳn, tôi chỉ dám độc mồm độc miệng với anh Khải ngu ngốc của chúng ta mà thôi.”
Trình Khải nhìn về phía Kì Du Dương, trêu đùa: “Cậu lên tầng làm cái gì mà bây giờ mới chịu xuống, hay là trong phòng giấu cô nào.”
Kì Du Dương cầm lấy lon bia trên bàn, anh mở nắp bằng một tay, uống hai ngụm nói: “Nghe điện thoại của mẹ tôi.”
Nghe vậy, Trình Khải kêu một tiếng, bỗng nhớ ra cái gì đó, anh nói: “Không phải là mẹ cậu giục về đó chứ?”
“Không phải.” Kì Du Dương lắc đầu.
Trình Khải thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì được, kế hoạch tự lái xe trở về Bắc Kinh của chúng ta không thể bị hoãn được nữa.”
Thang Hoán Hoán nhíu mày, hỏi: “Mọi người dự định tự lái xe trở về Bắc Kinh à?”
“Đúng vậy.” Phùng Châu tiếp lời: “Chị Hoán Hoán, chị có đi không, trở về cũng đúng vào năm mới luôn.”
Thang Hoán Hoán lắc đầu, vẻ mặt cung kính: “Quên đi, các người lái xe tôi không dám ngồi.”
“Không cho mặt mũi rồi, chị Hoán Hoán.” Phùng Châu nhìn về phía Thi Tiểu Vận, xúi giục cô: “Chị Thi Thi, vậy chị có đi không? Tự lái xe rất thú vị đó.”
Trước khi tới Hoài Thành, Trình Khải đã nói qua với cô chuyện này. Thời gian tiếp theo cho đến năm mới Thi Tiểu Vận cũng không có công việc gì nên cô liền đồng ý, cô nghĩ lần này tự lái xe về Bắc Kinh sẽ có thể quay chụp được một số tư liệu.
Lúc Thi Tiểu Vận gật đầu, cô như cảm thấy được Kì Du Dương nhìn cô một cái. Nhưng cô không quay đầu qua để xác nhận suy đoán này.
Phùng Châu đang muốn tận tình khuyên bảo làm sao để cô đồng ý thì thấy Thi Tiểu Vận nhanh như vậy đã gật đầu rồi, anh ta hơi ngạc nhiên một chút sau đó cười: “Chị Thi Thi, lúc đấy chị ngồi xe của em đi, đừng ngồi xe anh Khải lái, em lái xe ổn hơn anh ấy.”
Trình Khải cầm lấy gói khăn giấy trên bàn ném lên người Phùng Châu, cười mắng: “Phùng Châu, cậu mới cầm bằng lái xe một năm mà đã không biết xấu hổ đi khoe kỹ năng lái xe à.”
Một nồi lẩu gần hai giờ mới kết thúc, sau cùng có người mang bánh kem lên, Trình Khải nói: “Còn chưa đến buổi tối đã mang bánh kem lên rồi?”
Tề Minh nói: “Bánh kem này không phải mang đến để ăn mà để ném, muốn ăn thì đợi buổi tối.”
Vừa dứt lời, Tề Minh đưa tay cầm một nắm bánh kem, ném thẳng tới người Trình Khải. Tề Minh khơi lên đầu tiên, sau đó là đại chiến bánh kem hỗn loạn, một nhóm khoảng hai mươi người cả trai lẫn gái trong nháy mắt biến thành đám trẻ con, cầm bánh kem coi như quả cầu tuyết mà ném lên người đối phương.
Thi Tiểu Vận cũng không tránh được, mặc dù có Trình Khải che chắn nhưng cũng không thể tránh khỏi việc bị dính một ít bánh kem lên người. Lúc cô đang định trốn về phòng. Đi tới cửa phòng chứa đồ gần cầu thang thì một bàn tay đưa ra kéo cô vào trong.
Trong phòng chứa đồ không lớn, tường được sơn màu trắng, trong góc có vài hộp các tông chất đống. Ánh đèn vàng chiếu xuống còn có thể thấy được bụi bay lơ lửng trong không khí.
Thi Tiểu Vận dán lưng lên bức tường, hơi thở gấp. Tay Kì Du Dương để trên chốt cửa, anh vặn hai cái nhưng khóa cửa hình như đã bị hỏng nên không khóa lại được. Anh cau mày, nhẹ nhàng chậc lưỡi. Sau đó anh xoay người, đặt lưng chống lên cánh cửa, nhìn về phía cô, nói: “Trước tiên ở chỗ này trốn một lát, Phùng Châu không chỉ mua một cái bánh kem.”
Thi Tiểu Vận khẽ gật đầu, đồng ý với đề nghị này của anh.
Hơi thở của cô vẫn còn có chút gấp, bởi vì vừa nãy đại chiến bánh kem, sợi dây chun cô dùng để buộc tóc không biết đã rơi đâu mất nên bây giờ tóc cô hơi rối vương vãi trên vai. Thi Tiểu Vận cúi đầu, trên áo hoodies còn dính ít bánh kem, thoạt nhìn có chút nhếch nhác. Kì Du Dương thì trái lại, áo sơ mi rộng rãi trên người anh vẫn sạch sẽ phẳng phiu như cũ, giống như là vừa mới lấy ra từ tiệm giặt ủi, cũng không biết anh trốn ra như thế nào.
Kì Du Dương để một tay trong túi quần, anh bỗng nhiên mở miệng: “Hỏi cô một vấn đề.”
Thi Tiểu Vận vén tóc tán loạn ở hai bên má ra sau tai, quay sang nhìn về phía anh, mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Cái gì?”
“Cô và Trình Khải là quan hệ gì?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói có vài phần tùy ý.
“Anh nghĩ tôi và Trình Khải là quan hệ gì?”. Cô thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh, đem vấn đề trả lại cho anh.
—————-
Edit: Cá voi xanh.
Beta: Cá heo nhỏ.