Kì Du Dương ngồi vào ghế lái, mở hộp quà trước đó mà Thi Tiểu Vận đã tặng cho anh, bên trong là một chiếc bật lửa zippo phiên bản giới hạn, bên ngoài có một lớp hoa văn khắc hình ngọn lửa mờ mờ.
Kì Du Dương lật chiếc bật lửa lại, híp mắt nhìn ngày sản xuất ở dưới đáy, ngày sản xuất là ngày giáng sinh năm nay.
Kì Du Dương vỗ mạnh vào vô lăng một cái, thấp giọng chửi thề một câu. Anh tựa người vào ghế lái, lấy bao thuốc trong túi quần ra châm một điếu.
Mẹ kiếp.
Kì Du Dương vừa hút thuốc vừa gọi điện cho Thi Tiểu Vận, nhưng không được nhận. Thật ra anh cũng đoán được là cô sẽ không nhận, anh vốn dĩ còn tưởng rằng cô cho anh vào danh sách đen nhưng cũng may là không có, anh dập điếu thuốc.
Điện thoại vẫn rung lên không ngừng, không biết người nào tối nay đã gửi đoạn video anh đánh nhau cùng với người khác vào những nhóm nhị đại. Đám bạn xấu tám trăm năm không liên lạc như mèo ngửi thấy mùi cá xem náo nhiệt chưa đủ lớn còn ân cần gửi tin nhắn đến hỏi thăm anh.
Kì Du Dương thấy vậy càng bực bội tắt nguồn điện thoại, đánh vô lăng lái xe đi tìm cô.
Thi Tiểu Vận không ngờ chuyện Kì Du Dương đánh nhau vì cô mà Trình Khải cũng biết, thậm chí còn gọi điện tới hỏi cô. Thi Tiểu Vận ôm đầu gối, tay đặt điện thoại bên tai, giọng điệu có chút bất lực: “Sao ngay cả cậu cũng biết vậy?”
Trình Khải ở đầu dây bên kia cười nói: “Ở trong nhóm đều truyền đi khắp nơi rồi, có thể không biết sao?”
Thi Tiểu Vận thở dài.
Trình Khải thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Cậu cậu bây giờ thế nào?”
“Còn có thể thế nào đây?” Thi Tiểu Vận đặt cằm lên đầu gối, thản nhiên nói, “Chấm dứt rồi, dù sao cũng không phải là người yêu.”
“Cậu ta đồng ý à?”
Từ cậu ta này hai người tự nhiên đều hiểu rõ là ai. Thi Tiểu Vận trầm mặc một lát, mấp máy môi nói: “Cũng chỉ là bạn giường mà thôi, đối với anh ấy cũng chẳng là gì.”
Trình Khải nói một cách sâu xa: “Xem ra trận này ông chủ nhỏ đánh vô ích rồi.”
Bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, Thi Tiểu Vận hoài nghi đi dép vào, vừa nói chuyện với Trình Khải vừa đi ra ngoài huyền quan, cô đặt tay lên tay nắm và mở ra.
Đầu dây bên kia Trình Khải cũng nghe thấy tiếng chuông cửa, cười nói: “Sẽ không phải là ông chủ nhỏ chứ?”
Nửa ngày không nghe thấy Thi Tiểu Vận trả lời Trình Khải cũng biết mình chó ngáp phải ruồi, anh nói: “Được, cứ như vậy trước đi, hôm nào lại nói chuyện tiếp.”
Thi Tiểu Vận nhìn thấy Kì Du Dương đứng ngoài cửa, bây giờ anh nhìn trông có hơi chật vật, khóe miệng có vài vết bầm tím, áo len màu đen trên người còn có vết nước sẫm màu, đầu vai còn lấm lem vết vôi trắng.
Cô nhìn Kì Du Dương chằm chằm, vẻ mặt bình tĩnh nói với đầu dây bên kia một câu được rồi mới bỏ điện thoại từ trên tai xuống.
Kì Du Dương nhướn mày: “Không cho anh vào à?”
Thi Tiểu Vận nghiêng người để anh tiến vào. Cô đóng cửa lại, nhìn thấy người ngồi trên ghế sofa, hơi nhíu mày lại: “Không phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi sao?”
Kì Du Dương đưa tay sờ khóe miệng, lạnh lùng nói: “Anh không đồng ý.”
Thi Tiểu Vận cười khẩy, cô lấy chiếc gối ôm trên sofa, không nhanh không chậm nói: “Phải như thế nào anh mới đồng ý?”
Kì Du Dương đưa mắt nhìn phòng khách một vòng, nói sang chuyện khác: “Có thuốc mỡ không?”
Thi Tiểu Vận trợn mắt, cô kéo ngăn kéo bàn trà lấy hộp đựng thuốc ra, mở nắp, lấy một lọ thuốc và một gói bông ném lên người anh, lạnh nhạt nói: “Làm xong thì đi đi.”
“Anh làm như thế nào đây?” Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói có chút vô lại.
Thi Tiểu Vận bực bội mở gói bông lấy một mẩu bông ra, chấm thuốc mỡ chấm lên khóe miệng anh, chỗ bầm tím còn dính vệt máu.
Anh hơi cau mày: “Xuống tay cũng nặng đấy.”
Lúc Thi Tiểu Vận rút tay về anh nắm lấy cổ tay cô, rũ mắt nhìn cô chằm chằm: “Thật sự muốn chấm dứt?”
Thi Tiểu Vận ngẩng mặt lên, đón nhận ánh mắt của anh, nhẹ nhàng gật đầu: “Em thật sự nghiêm túc.”
Kì Du Dương nhếch khóe môi: “Nếu anh không đồng ý thì sao?”
“Tùy anh.” Giọng cô bình tĩnh, “Chuyện này cũng chẳng liên quan đến em.”
Kì Du Dương thản nhiên nói: “Giao hẹn mười năm ngày kia còn chưa đến.”
“Cần thiết sao?” Giọng điệu của Thi Tiểu Vận có hơi chế giễu, “Chúng ta cũng chỉ là bạn giường mà thôi, chúng ta kết thúc rồi, muốn hẹn với anh có rất nhiều người. Bây giờ anh diễn cảnh thâm tình cho ai xem đây? Mười năm ngày mà anh nói kia thật ra cũng chỉ là kế hoãn binh, anh chưa từng có suy nghĩ đến mối quan hệ đúng đắn giữa chúng ta, chẳng qua chỉ giống như việc mỗi ngày rung chuông mà thôi.”
Vẻ mặt Kì Du Dương hơi do dự, anh quả thật không nghĩ tới chuyện muốn ở bên Thi Tiểu Vận. Tính cách của cô rất kiêu ngạo, hai bọn họ thật ra đều là kiểu người như vậy, nếu thật sự yêu đương có lẽ sẽ gà bay chó sủa.
Thật ra Kì Du Dương có hơi sợ cô, nhưng lại không có biện pháp, nếu muốn anh chấm dứt hoàn toàn anh cũng không làm được. Ngày đó ở lại một đêm với cô trong khách sạn, nửa đêm cả người anh đều bị mẩn ngứa. Anh có thể bỏ đi nhưng nhìn thấy cô cuộn mình ngủ bên cạnh anh, Kì Du Dương không nỡ bỏ cô lại ở một nơi loạn như vậy, đêm đó anh không tài nào ngủ được, ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh thức đến tận bình minh, ánh mắt đỏ ngầu.
Ngày hôm sau anh trêu đùa cô một cách cẩn thận nhưng chẳng qua là chỉ để tranh thủ khiến cô động lòng, để cô tiếp tục chơi đùa cùng với anh. Nhưng Thi Tiểu Vận không phải là những cô gái mà anh đã từng hẹn trước đó, anh dùng thủ đoạn khiến cô cảm động rối tinh rối mù hết lên muốn cô không danh không phận tiếp tục chơi cùng anh.
Kì Du Dương cười khẩy, lấy bao thuốc ra châm một điếu, ánh mắt nhìn vào bụng cô: “Nhỡ đâu trong bụng có giống của anh thì sao, cũng đâu chắc chắn?”
“Em đã uống thuốc tránh thai từ lâu rồi.” Thi Tiểu Vận nhếch khóe môi, “Kì Du Dương, em không phải là anh, sẽ không đem những chuyện mạng người ra để nói đùa.”
Cằm Kì Du Dương căng chặt, hai mắt nhìn chằm chằm cô, nói đến mức như vậy rồi mà anh vẫn tiếp tục lảng vảng ở đây thì đúng thật là vô nghĩa.
Kì Du Dương thả tay ra, thu lại ý cười trên mặt: “Xem ra là anh tự mình đa tình?”
Thi Tiểu Vận không trả lời, Kì Du Dương nhìn biểu cảm lạnh nhạt trên khuôn mặt của cô, lần đầu tiên cảm thấy cô như vậy có chút vô vị. Anh cười khẩy một tiếng, xoay người mở cửa ra ngoài.
Kì Du Dương mở điện thoại lên, điện thoại rung lên không ngừng.
Lâm Khả gọi điện tới cho anh, Kì Du Dương ấn nhận nghe, Lâm Khả liền lập tức ập vào nói: “Dương tử, cậu nói cái mẹ gì với Hứa Tiêu Tiêu vậy, tám trăm năm không liên lạc đêm nay đột nhiên lại gọi điện cho tôi. Hỏi tôi đã xóa mấy video đó chưa, còn nói sẽ kiện thiếu gia đây chuyện xúc phạm người khác, cô ta gài bẫy tôi đến bây giờ tóc tôi vẫn còn xanh, tôi còn chưa tìm cô ta tính sổ thì thôi mà bây giờ cô ta còn đòi kiện tôi?”
Kì Du Dương tựa vào xe, bị Lâm Khả làm đau hết cả đầu, mất bình tĩnh nói: “Cút đi, đừng làm phiền tôi.”
Anh hết kiên nhẫn muốn tắt máy để lại giọng nói ồn ào của Lâm Khả trong điện thoại, đầu dây bên kia nhất thời không nói lên lời, cuối cùng vẫn chưa hết giận liền chửi hai câu vào cuộc gọi đã bị tắt máy: “Ai làm phiền ai hả, tôi chửi cả tổ tông nhà cậu, Kì Du Dương!”
Kì Du Dương cất điện thoại vào túi quần, ngón tay vô tình chạm vào hoa văn mờ trên chiếc bật lửa. Kì Du Dương lấy ra nhìn chằm chằm hai giây, tung nó lên không trung hai cái rồi lại nhét vào trong túi.
Ngày hôm sau Kì Du Dương bị Phó Cốc Vũ gọi điện bảo về nhà. Video đánh nhau kia không biết vì sao lại lan truyền đến tận tai Phó Cốc Vũ, tự nhiên bị không ít người nhắc: “Du Dương, con làm gì cũng phải cẩn thận chú ý đến bố của con một chút, may là video kia không bị đưa lên mạng, nếu xảy ra chuyện lớn thì bố con cũng gặp rắc rối cùng con.”
Kì Du Dương dựa người vào ghế sofa, cầm điện thoại chơi game, không chịu nghiêm túc, vẫn là bộ dáng nghe tai này lọt tai kia.
Mấy ngày nay Kì Du Dương không ra ngoài chơi, thứ nhất là vì dưỡng thương, thứ hai cũng không thật sự có hứng thú. Trương Hiểu Thần gọi điện thoại cho anh, kêu anh đi chơi bóng rổ.
Lúc này Kì Du Dương mới có hứng thú bước ra ngoài cửa.
Chơi xong một trận, sau khi vận động xong cơ thể có hơi mệt mỏi nhưng tâm trạng thoải mái không ít. Trương Hiểu Thần ném cho anh một chai nước khoáng: “Vẫn chưa làm hòa à?”
Kì Du Dương lấy cổ áo lau mặt, chậc nhẹ một tiếng: “Cậu nghĩ thoải mái như vậy ư, cô ấy không dễ dỗ.”
“Vẫn lạnh lùng như vậy?”
“Nói sau đi.” Kì Du Dương nhíu mày, cầm lấy quả bóng rổ dưới chân đứng dậy ném một cú ba điểm.
Trương Hiểu Thần ngồi ở trên ghế huýt sáo: “Hóa ra cũng có cô gái mà cậu không trị được, đây là gặp phải đối thủ rồi.”
Kì Du Dương cũng là một người có tính cách kiêu ngạo, từ trước đến nay anh đều được người khác khen ngợi. Hôm đó đi tìm cô bị Thi Tiểu Vận vạch mặt, tự nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Anh ném hai cú rồi quay lại ngồi trên ghế dài, mở nắp chai nước ngửa đầu uống hết một nửa chai. Anh đóng nắp lại, nói: “Đệch, tôi thật sự không biết dỗ cô ấy như thế nào.”
Trương Hiểu Thần giơ tay: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi giúp cậu thử xem.”
Kì Du Dương cố đấm ăn xôi, bán tín bán nghi đưa điện thoại cho anh ấy, giọng điệu cảnh cáo: “Đừng có mà làm loạn đấy.”
“Yên tâm.” Trương Hiểu Thần vô cùng tự tin.
Mười phút sau điện thoại vẫn không hề có động tĩnh.
Trương Hiểu Thần xấu hổ trả lại điện thoại cho Kì Du Dương: “Mỹ nữ Thi Thi đúng thật là không dễ dỗ.”
Kì Du Dương xùy nhẹ một tiếng, miệng ngậm điếu thuốc, âm thanh có hơi mơ hồ nói: “Cái chiêu cũ rích như vậy mà có thể tán gái?”
Trương Hiểu Thần tức giận bật cười, vỗ vỗ bả vai Kì Du Dương, nói: “Vậy ông chủ nhỏ cứ chậm rãi dỗ đi nhé, người anh em, chúc cậu mã đáo thành công.”
Sau đêm đó, một tuần kế tiếp hai người cũng chưa liên lạc lại với nhau. Thi Tiểu Vận không cho Kì Du Dương vào danh sách đen, như vậy không có nghĩa là cô vẫn chưa buông bỏ được, không cần thiết.
Lúc lướt qua vòng bạn bè cô còn nhìn thấy một đoạn video ngắn do Trương Hiểu Thần đăng tải, là video chơi trên sân bóng rổ, bên trong còn có Kì Du Dương, anh vẫn mặc chiếc áo ba lỗ màu đen, Thi Tiểu Vận cũng dừng lại hai giây, mặt vẫn vô cảm lướt sang bài đăng của bạn bè khác.
Vào ban đêm, Thi Tiểu Vận đang lướt weibo thì nhận được một tin nhắn wechat do Kì Du Dương gửi tới.
Qy: Bé yêu, anh sai rồi.
Thi Tiểu Vận phớt lờ tin nhắn này tiếp tục lướt weibo.
Thấy Tết Nguyên Đán đang tới gần, Thi Tiểu Vận thu dọn vài bộ quần áo để về ở với Đường Thư Trân. Trong lúc đó, Thi Tiểu Vận còn quay một vlog xuống bếp rồi đăng lên trên weibo.
Đương nhiên là mấy món đó một lời khó có thể nói hết.
Mấy ngày này Trình Khải cũng ngoan ngoãn ở nhà, Thi Tiểu Vận ăn cơm tối xong Trình Khải đến gõ cửa nhà cô, nói mang cô đi dạo phố.
Thi Tiểu Vận vui vẻ đồng ý, nói với Đường Thư Trân một tiếng sau đó cùng Trình Khải ra ngoài cửa.
—————
Lời của tác giả:
Ngươi như ông chủ nhỏ phải để anh ấy ăn một hũ dấm chua mới có thể ngoan ngoãn.
Edit: Cá heo nhỏ.