Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường

Chương 43

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu khu Gia Viên là tiểu khu lâu đời mấy chục năm, chỉ có mười tầng nên cũng không có thang máy*, ngay cả đèn tự động mở bằng giọng nói ở hành lang cũng mới chỉ được lắp cách đây hai năm.

Thi Tiểu Vận và Trình Khải cùng nhau xuống tầng, đèn mở bằng giọng nói sáng lên sau đó lại tự động tắt. Trình Khải lấy bao thuốc ra, cầm một điếu đặt lên miệng, nghiêng đầu nhìn Thi Tiểu Vận: “Cậu ta vẫn chưa gọi điện thoại cho cậu à?”

Thi Tiểu Vận vén tóc ra sau tai, thản nhiên nói: “Có thể không nhắc tới anh ấy được không?”

Trình Khải cười khẽ, nhìn chằm chằm cô hai giây sau đó lại rời ánh mắt đi chỗ khác, dứt khoát nói: “Không phải chứ, sao lại không thể nhắc, xem ra chuyện này có hơi nghiêm trọng nhỉ.”

Thi Tiểu Vận dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng xoay người muốn đi lên cầu thang: “Vậy cậu tìm người khác đi dạo với cậu đi.”

Trình Khải aizz một tiếng, cầm lấy cổ tay cô kéo người lại, cười bất đắc dĩ: “Được được, tớ không nhắc đến cậu ta nữa.”

Thi Tiểu Vận nhìn anh một giây lúc này mới bước tiếp xuống bậc thang.

Trình Khải bật cười trong cổ họng: “Tính tình cậu mười mấy năm rồi vẫn xấu như vậy, cậu có biết vì sao sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu tỏ tình với tớ, tớ từ chối cậu chính là vì tính tình xấu xa này của cậu.”

“Nếu như tớ thật sự yêu đương với cậu rồi, đến lúc chia tay, dựa vào cái tính tình này của cậu chắc có lẽ cả đời không liên lạc lại với tớ mất. Tớ không muốn như vậy.” Trình Khải nhả ra một làn khói, nói, “Hai nhà chúng ta đối diện thân thiết hai mươi mấy năm không thể bị đứt đoạn trong tay tớ được.”

Thi Tiểu Vận không nghĩ thế, nói cho cùng Trình Khải vẫn chưa thích cô đến mức thâm tình như vậy.

Hai người ra khỏi tiểu khu, ngoài cổng có một cửa hàng bán đồ tạp hóa, mở từ lúc bọn họ vẫn còn là học sinh tiểu học, là một cửa hàng cũ đã hơn mười mấy năm, bên ngoài cửa có bày bán một ít pháo hoa.

Trình Khải hất hất cằm, ý bảo Thi Tiểu Vận: “Mua một ít đi, lát nữa chơi cùng nhau?”

Thi Tiểu Vận nhét hai tay ở trong túi áo khoác, quay sang nhìn anh: “Tới chỗ nào đốt?”

“Ở đây mà sợ không có chỗ sao?”

Trình Khải đưa tay lấy một bao gậy tiên nữ, mấy cây đạn ma thuật và một bao pháo ném*. Sau khi anh thanh toán xong, thấy Thi Tiểu Vận vẫn đang nghiêm túc cúi đầu trả lời tin nhắn, tính nghịch ngợm lại trỗi dậy, cầm một viên pháo ném ném xuống bên cạnh chân Thi Tiểu Vận, cùng với đó là một tiếng nổ.

Thi Tiểu Vận vốn dĩ đang nhìn điện thoại đột nhiên bên chân vang lên một tiếng nổ liền hoảng sợ. Cô trừng mắt lườm anh một cái, tức giận oán trách: “Sao cậu lại trẩu như thế hả.”

Trình Khải cúi đầu cười khẽ, bất cần nói: “Em gái, đàn ông đến chết vẫn là một đứa trẻ, chưa nghe qua à?”

Thi Tiểu Vận trợn mắt, cất điện thoại vào trong túi áo khoác, lấy bao gậy tiên nữ trong tay Trình Khải, quay sang hỏi anh: “Đi đốt ở đâu đây?”

“Gần đây không phải có khu đất đang quy hoạch sao, qua đó chơi một lát.” Trình Khải nói.

Thi Tiểu Vận cũng biết chỗ này, nhưng khu đất đó cách chung cư bọn họ hơi xa, cô nhíu mày: “Qua đó như thế nào, đi bộ ư?”

“Ngồi xe buýt đi.” Trình Khải nắm lấy bả vai cô, cằm hất ra phía trước, “Từ lúc tốt nghiệp xong vẫn chưa ngồi xe buýt, hôm nay cùng anh trai cảm nhận lại chút thanh xuân.”

Anh vừa dứt lời thì xe buýt cũng vừa đến, hai người lần lượt lên xe. Trong lúc đó Trình Khải nhận được một cuộc gọi, Thi Tiểu Vận ở ngay bên cạnh anh nên cũng nghe rõ được vài câu.

Đơi anh cúp điện thoại, Thi Tiểu Vận nói: “Thang Hoán Hoán gọi điện à?”

Trình Khải lười biếng ừ một tiếng.

Thi Tiểu Vận ngước mặt lên nhìn anh: “Các cậu vẫn là bạn giường hay đã ở bên nhau rồi?”

Trình Khải chậc một tiếng, giọng nói có vài phần phiền toái: “Hôm đó uống say nên đã đồng ý thử với cô ấy một lần, dm bây giờ hối hận chết đi được.”

“Tra nam.” Thi Tiểu Vận lạnh lùng nói.

Trình Khải giãn đầu lông mày, đưa tay xoa loạn đầu cô, nói: “Ngứa đòn à, dám mắng tớ.”

Lúc này loa thông báo trên xe buýt nói đã đến trạm Tam Hà.

Hai người xuống xe, lại đi bộ hơn năm trăm mét nữa mới đến được khu đất trống kia.

Nơi này trống rỗng, gió cũng lớn, may mà trước khi ra khỏi cửa Thi Tiểu Vận đã đội một chiếc mũ len màu be, tóc được ép sang hai bên để không bị bay lung tung.

Đầu tóc vốn được tạo kiểu của Trình Khải bị gió thổi loạn. Anh lấy một chiếc bật lửa trong túi quần ra, châm hai que pháo tiên nữ, đưa cho Thi Tiểu Vận: “Tới đây, anh trai giúp em thay đổi tâm trạng.”

Thi Tiểu Vận hít mũi, que pháo tiên nữ trong tay tỏa ra những tia lửa bạc.

Điện thoại của Trình Khải rung lên không ngừng, anh lấy điện thoại trong túi quần ra nhìn, trong nhóm zsms Tề Minh tag tên anh: Anh, đang ở đâu thế, qua đây uống rượu đi?

Trình Khải gõ vào khung trò chuyện: Không rảnh, đang bận.

Tề Minh: Bận gì, đến đi, chờ anh đấy.

Trình Khải: Đưa em gái đi đốt pháo.

Tề Minh sến súa nói: Em gái nào vậy?

Trình Khải: Chị Thi Thi của cậu.

Sau khi Kì Du Dương trở lại Bắc Kinh cũng chưa cùng nhóm Tề Minh tụ tập lại, anh cũng có nhiều nhóm tạp nham nên càng không thường xuyên nhìn thấy họ.

Hai ngày nay, Kì Du Dương cơ bản đều ra ngoài chơi bóng cùng nhóm Trương Hiểu Thần và Triệu Hoằng Lâm, dù sao năm mới cũng sắp đến, Kì Mẫn Tích cũng hiếm khi rảnh rỗi được ở nhà, Kì Du Dương cũng phải ở nhà ra vẻ làm đứa con trai ngoan mấy ngày nay.

Vừa chơi xong một trận, anh ngồi xuống nghỉ ngơi uống nước, thuận tiện xem tin nhắn trong điện thoại. Tự dưng nhìn thấy hai câu đối thoại của Trình Khải và Tề Minh trong nhóm zsms kia.

Trình Khải: Đưa em gái đi đốt pháo.

Tề Minh sến súa nói: Em gái nào vậy?

Trình Khải: Chị Thi Thi của cậu.

Mặt Kì Du Dương khẽ biến sắc, nhẹ nhàng hừ một tiếng. Triệu Hoằng Lâm thấy anh uống nước mãi chưa qua liền tới vỗ vào vai anh, ngó đầu nhìn điện thoại anh: “Xem gì vậy?”

“Không có gì.”

Kì Du Dương tắt màn hình điện thoại, cầm lấy áo khoác trên ghế, nhét lại điện thoại vào trong túi áo.

Nửa trận đấu tiếp theo Kì Du Dương chơi vừa dữ dội lại vừa tàn nhẫn, bọn Triệu Hoằng Lâm không chịu được liền mắng anh: “Dm Dương Tử, con mẹ cậu lại phát hỏa cái gì, chơi bóng hay chơi mạng đây.”

Kì Du Dương giơ tay ném mạnh quả bóng lên rổ, lại một âm thanh chán nản vang lên, sau đó quả bóng rổ rơi xuống mặt đất, nảy lên hai cái rồi từ từ lăn đến bãi cỏ héo khô mới dừng lại.

Tối qua vừa đổ một trận mưa nên trong sân bóng vẫn còn có chút mịt mù.

Kì Du Dương đi tới bên cạnh ghế dài ngồi xuống nghỉ ngơi, lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, nói: “Không chơi nữa.”

Triệu Hoằng Lâm đi tới, trên miệng còn chửi mắng: “Dm, hôm nay dì cả của cậu tới đúng không hả?”

Mặt Kì Du Dương không đổi sắc trả lời lại: “Ông nội cậu tới.”

Triệu Hoằng Lâm tức giận đến bật cười: “Cậu đây là ghẹn mấy ngày rồi hả, tính tình nóng nảy như vậy, đợi tý nữa anh em mang cậu đi hạ hỏa.”

“Cút đi.” Anh mặc áo khoác vào, kéo khóa lên tận trên đỉnh, cổ áo dựng thẳng che đi chiếc cằm, “Không đi.”

“Nhịn chết cậu đi.” Triệu Hoằng Lâm tức giận không thèm tranh cãi.

Thi Tiểu Vận và Trình Khải đốt xong chỗ pháo đã mua, hai người vừa mới ra khỏi khu đất trống Kì Du Dương liền gọi điện tới.

Thi Tiểu Vận hơi nhíu mày, tắt điện thoại, chưa tới hai giây sau điện thoại lại vang lên. Trình Khải thấy vậy liền nhướn mi cười: “Cậu vẫn nên nhận đi.”

Thi Tiểu Vận trực tiếp tắt máy.

Trình Khải lắc đầu cười: “Em gái, cậu có tin cậu ta đứng chờ dưới nhà để giết cậu không hả?”

Thi Tiểu Vận nghĩ Kì Du Dương sẽ không làm như vậy, nhưng lúc Thi Tiểu Vận và Trình Khải bước chân đến tiểu khu.

Kì Du Dương dựa vào cửa sắt màu xanh lá cây, cúi đầu nghịch chiếc bật lửa màu bạc, đóng vào lại mở ra, phát ra âm thanh lạch cạch.

Trình Khải huýt sáo mắt nhìn Kì Du Dương, ghé vào tai Thi Tiểu Vận thấp giọng nói: “Tớ đã nói gì nhỉ?”

Kì Du Dương Cau mày, anh cất bật lửa vào trong túi, đi tới chỗ cô.

Trình Khải vỗ vỗ bả vai Thi Tiểu Vận: “Tớ lên trước nhé, em gái, có chuyện gì thì gọi tớ.”

Có lẽ là Kì Du Dương mới chơi bóng xong liền đến đây, trên người đang mặc một chiếc áo khoác thể thao màu đen, anh rũ mắt nhìn cô chằm chằm, thản nhiên như không có chuyện gì nói: “Mới đi đốt pháo về?”

Thi Tiểu Vận ngẩng mặt lên nhìn anh: “Anh tới đây làm gì?”

Kì Du Dương giở giọng điệu lưu manh: “Anh đây chợt nhớ ra để quên đồ ở chỗ em vẫn chưa quay lại lấy, được không?”

Thi Tiểu Vận lộ ra vẻ mặt hoài nghi: “Đồ gì?” Không nhớ anh đã để quên đồ gì ở chỗ cô.

“Bao thuốc kia.” Anh nghiêm túc nói.

Nghe vậy Thi Tiểu Vận vừa bực mình vừa buồn cười, cô ngước mắt lên nhìn anh, lạnh lùng nói: “Anh thiếu bao thuốc đó sao?”

“Thiếu, sao lại không thiếu chứ?” Anh nhếch khóe môi, nửa thật nửa giả nói, “Dạo này tiền eo hẹp, nửa bao thuốc cũng không mua nổi.”

Thi Tiểu Vận làm sao có thể tin lời ma quỷ này của anh, nhưng cũng không có cách nào khác, cô cười khẩy, nói: “Được thôi, nếu anh không chê phiền thì bây giờ theo tôi về nhà lấy nó.”

Kì Du Dương làm sao dám chê phiền, đêm nay anh đến tìm cô đương nhiên không phải vì nửa bao thuốc kia.

Kì Du Dương gọi taxi tới, muốn đi đến chỗ của Thi Tiểu Vận đương nhiên là phải gọi xe, hai người đứng bên đường chờ xe đến.

Kì Du Dương nhét một tay vào trong túi quần, quay đầu sang nhìn Thi Tiểu Vận, cô mặc một bộ tây trang màu xám, trên đầu đội một chiếc mũ len màu be, hình như cô đã nhuộm tóc màu khác, có hơi giống màu trà.

Thi Tiểu Vận cúi đầu cầm điện thoại, Trình Khải gửi tin nhắn tới cho cô: Muốn tớ đi xuống không?

Thi Tiểu Vận: Không cần.

Cô vừa mới trả lời tin nhắn của Trình Khải xong thì một chiếc ô tô màu đen chậm rãi dừng trước mặt cô. Thi Tiểu Vận cất điện thoại, mở cửa cho cô lên trước, Thi Tiểu Vận nhìn anh một cái rồi cúi thấp người ngồi vào.

Nửa tiếng sau, xe dừng dưới cửa tiểu khu.

Hai người vào trong tiểu khu, trong thang máy không có người, chỉ có hai bọn họ.

Chờ tới tầng mười năm, hai người lần lượt từ trong thang máy bước ra, Thi Tiểu Vận nhập mật khẩu mà không hề che đậy, nhập một chuỗi số vào cửa vang lên âm thanh mở cửa.

Bao thuốc kia vẫn nằm trên bàn trà, Thi Tiểu Vận cầm lấy bao thuốc đưa cho anh.

Kì Du Dương nhận lấy, mở ra nhìn. Một lát sau, anh nhíu mày nhìn cô, lười biếng nói: “Em rút trộm à?”

Mặt Thi Tiểu Vận khẽ biến sắc, cô mím môi: “Rút hai điếu, có cần tôi xuống dưới tầng mua trả lại anh một bao mới không?”

“Được chứ.” Yết hầu anh lăn lộn.

Thi Tiểu Vận nhìn anh một lát, cô nhếch môi giễu cợt, giả vờ muốn đi ra ngoài mua thuốc cho anh.

Kì Du Dương xùy một tiếng, giơ tay nắm lấy cổ tay cô, đem người dí vào trong ngực, anh ôm chặt cô, thở dài một hơi, anh cúi đầu hôn xuống trán của cô, giọng nói mơ hồ có chút thất vọng: “Bảo bối, em thông minh như vậy hẳn là biết anh tới không phải vì bao thuốc mà.”

—————

Edit: Cá heo nhỏ.

*Tòa nhà 10 tầng nhưng không có thang máy ở TQ là thật nha mn:))) Tui ở kí túc xá cũ sáu tầng cũng khum có thang máy nè, mà tui cũng ở tầng sáu lun. Mỗi ngày đi học leo cầu thang cứ gọi là ối dồi ôi, nhớ đợt mới vào phải vác hai chiếc vali 46kg thêm 10kg xách tay lên tầng 6 nó thật đã:))).

*Gậy tiên nữ



*Gậy ma thuật: cái này có nhiều loại lắm nên mình lấy ví dụ một loại thôi nha



*Pháo ném

Bình Luận (0)
Comment