Chìm Trong Hạnh Phúc - Khôi Tiểu Thường

Chương 44

Thi Tiểu Vận cắn môi dưới: “Vậy anh tới vì cái gì?”

Kì Du Dương cúi đầu nhìn cô, mặt mày nghiêm túc, anh chậm rãi nói: “Vì em.”

Thi Tiểu Vận híp mắt, dứt khoát nói: “Vậy thì đúng là nhìn không ra, chẳng qua là anh nhìn thấy tin nhắn của Tề Minh trong nhóm rồi mới tới, đúng chứ?”

Vẻ mặt của Kì Du Dương hơi mất tự nhiên, anh đúng thật là bởi vì đã nhìn thấy tin nhắn trong nhóm rồi mới đến. Việc này có chút bốc đồng, giống như một thằng nhóc trẻ con biết yêu không chịu nổi được chuyện bị tình địch kích động lập tức lao đến.

Nhưng anh đã đến rồi, cũng không có ý muốn che giấu, anh thản nhiên nói: “Đúng.”

“Anh không cảm thấy cách chiếm hữu của anh có chút khó hiểu sao?” Thi Tiểu Vận ngước mắt lên nhìn anh, “Chúng ta không phải là người yêu, hay là anh không chịu được khi tôi là người nói kết thúc trước?”

“Anh nhìn ngây thơ như vậy sao?” Anh nhíu mày lại nhìn cô.

Thi Tiểu Vận trầm mặc không trả lời.

Kì Du Dương buông tay cô ra, anh thản nhiên ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn cô, “Anh vì cái gì mà tới, em không hiểu sao?”

“Vậy cho nên anh tới đây tìm tôi là vì lại muốn tiếp tục quan hệ bạn giường?”

Giọng nói của cô lạnh lùng, Kì Du Dương cảm thấy có chút bực bội. Anh chân thành như vậy mà bị ghẻ lạnh, anh cáu kỉnh cầm lấy nửa bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu, lúc định đưa lên miệng lại không thấy có hứng hút thuốc nữa, cất lại điếu thuốc vào trong bao.

Anh nắm lấy tay cô, siết chặt: “Anh không có ý này.”

Điện thoại Thi Tiểu Vận vang lên, là Đường Thư Trân gọi tới. Thi Tiểu Vận nhìn anh một cái rồi rút tay lại, ấn nhận cuộc gọi.

Đường Thư Trân dịu dàng nói: “Không phải con ra ngoài đi dạo với Trình Khải à, Trình Khải về rồi sao con vẫn chưa về thế?”

“Đột nhiên có chút việc, con về muộn một chút.” Thi Tiểu Vận tìm một cái cớ qua loa.

Đường Thư Trân: “Chuyện gì thế, có quan trọng không?”

“Không có chuyện gì đâu mẹ, gặp được bạn bè nên nói chuyện một lát thôi.”

“Vậy nhớ về nhà sớm một chút, tối muộn rồi, con gái một mình trên xe cũng không an toàn đâu.” Đường Thư Trân lo lắng nói.

“Con biết rồi.” Thi Tiểu Vận cúp điện thoại, nhìn về phía Kì Du Dương, “Tôi phải về nhà, anh có đi không đây?”

Kì Du Dương cảm thấy mình như một tên gánh rong cạo đầu nóng, anh ăn nói khép nép như vậy nhưng vẫn bị cô lạnh lùng thờ ơ, ít nhiều cảm thấy hơi khó chịu. Anh dứng dậy từ trên sofa, hai mắt nhìn chằm chằm cô, giọng điệu nghiêm túc: “Sao anh lại không phát hiện ra em tuyệt tình như vậy, đúng chứ chị?”

Thi Tiểu Vận nhíu mày, trừng mắt nhìn anh: “Còn kém hơn anh.”

Kì Du Dương cười khẩy, cầm lấy bao thuốc kia nhét vào trong túi rồi đi ra ngoài cửa.

Kì Du Dương rời khỏi cổng tiểu khu, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ tối đen kia, anh nhấc chân đá mấy hòn sỏi nhỏ dưới chân, lấy nửa bao thuốc ra đưa một điếu lên miệng.

Thi Tiểu Vận tức giận đứng yên tại chỗ, vẫn chưa hết tức cô liền đăng nhập vào wechat, đưa wechat và số điện thoại của Kì Du Dương vào danh sách đen tâm trạng mới thoải mái hơn một chút. Cô vào phòng, lấy vài bộ quần áo để thay cho vào một chiếc túi rồi mới ra ngoài cửa quay lại chỗ Đường Thư Trân.

Lúc Thi Tiểu Vận ở trong thang máy đã đặt xe sẵn cho nên mới ra cổng tiểu khu xe cô gọi cũng vừa vặn tới nơi. Cô cũng không để ý tới có một chiếc ô tô cũng đang đậu ở cổng tiểu khu, lên xe mà không ngoảnh đầu lại.

Tài xế xe phía sau hỏi khách: “Có đi không đây soái ca?”

Kì Du Dương chơi game trong điện thoại, ngước mắt lên nhìn chiếc Porsche màu xám phía trước: “Đi đi, cứ đi theo xe phía trước là được.”

Tài xế đặt hai tay lên vô lăng, quay đầu lại nhìn Kì Du Dương, liếm liếm khóe môi, ám chỉ nói” Vậy thời gian vừa nãy lãng phí thì sao?”

“Lát nữa trả tiền xe gấp đôi cho chú.” Kì Du Dương thản nhiên nói.

Tài xế cười hì hì, lúc này mới yên tâm tán gẫu cùng với Kì Du Dương: “Đó là bạn gái cậu à, sao lại không ngồi cùng một xe, cãi nhau ư?”

Tâm trạng của Kì Du Dương tự nhiên chuyển biến tốt, nói đùa vài câu với tài xế: “Sao chú lại không đoán tôi là một kẻ biến thái đang theo dõi?”

Tài xế nhìn Kì Du Dương qua kính chiếu hậu, lắc đầu: “Gì đến mức đấy, cậu đẹp trai như vậy sao mà thiếu bạn gái, không giống biến thái chút nào.”

Kì Du Dương cười một tiếng.

Triệu Hoằng Lâm gọi điện tới hỏi anh có đi chơi không, Triệu Hoằng Lâm nói: “Cậu như này là không được đâu, sắp hai tuần rồi, nhịn nữa là có vấn đề đấy?”

“Cút.” Kì Du Dương mắng một câu, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Tôi tự giải quyết không được à?”

Triệu Hoằng Lâm thở dài: “Vậy chán lắm.”

Kì Du Dương không trả lời.

Triệu Hoằng Lâm lại nói: “Đêm mai có tới không?”

Kì Du Dương nhíu mày, lời lẽ ba phải nói: “Xem tình hình.”

Triệu Hoằng Lâm chửi nhẹ một câu rồi cúp máy.

Nửa tiếng sau xe dừng ở tiểu khu Gia Viên, tài xế hỏi Kì Du Dương: “Soái ca, cậu có xuống xe không?”

Kì Du Dương nhìn thấy Thi Tiểu Vận bước xuống từ trên chiếc xe Porsche màu xám kia, anh thu hồi tầm mắt, thản nhiên  nói: “Không xuống, tới khu Biệt Lâm.”

Lái xe tủm tỉm nói: “Đây là sứ giả bảo vệ hoa à soái ca, nhưng cô gái kia lại không biết, nỗ lực của cậu không phải uổng công rồi sao.”

Kì Du Dương chơi game trong điện thoại, âm thanh trò chơi vang lên ở trong xe, anh không trả lời.

Tài xế cũng không biết là anh có nghe thấy không hay là đang phớt lờ, ngại ngùng sờ mũi một cái sau đó đánh tay lái đem xe ra khỏi khu Gia Viên.

Thi Tiểu Vận vào trong nhà, vốn dĩ Đường Thư Trân đã vào phòng ngủ nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng mở cửa của cô lại đi ra: “Có đói không, muốn mẹ nấu chút gì đó cho ăn khuya không?”

Thi Tiểu Vận lắc đầu, cười nói: “Con không đói, mẹ cứ đi nghỉ ngơi đi.”

Đường Thư Trân nói: “Vậy con đi ngủ sớm một chút.”

“Vâng.”

Thi Tiểu Vận trở lại phòng ngủ, đặt túi quần áo mang về treo từng bộ quần áo vào trong tủ. Điện thoại hết pin, Thi Tiểu Vận cắm sạc rồi đặt ở trên đầu giường.

Cô lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm rửa.

Lúc cô tắm xong đi ra liền nhận được tin nhắn của Hòa Huy gửi tới: Hai ngày nữa đi ra ngoài chơi không?

Ngày đó cô tới quán bar ở Hokkaido đã thêm bạn bè với Hòa Huy trên wechat. Mấy hôm nay thỉnh thoảng cũng nói chuyện với cô, thỉnh thoảng cũng kéo cô chơi vài ván Pubg (Bên Trung gọi là ăn gà nhưng tớ ghi Pubg cho mọi người dễ hiểu).

Thi Tiểu Vận nghĩ ngày mai cũng không có việc gì cần làm nên cũng đồng ý.

Kì Du Dương trở về nhà lên tầng tắm rửa, sau đó liền nằm trên giường chơi game giết thời gian. Nhóm Triệu Hoằng Lâm có lẽ cũng vừa làm xong chuyện nên rủ anh chơi Pubg ở trong nhóm.

Kì Du Dương ít khi bắn Pubg, chủ yếu anh toàn chơi Vương Giả Vinh Diệu (Liên Quân). Anh châm một điếu thuốc, thản nhiên ấn vào lời mời chơi Pubg. Bởi vì anh không chơi  nhiều nên vẫn đang tải gói tài nguyên.

Trương Hiểu Thần tag tên anh trong nhóm: Dương Tử, lên không đây? Tốc độ mạng không được rồi nha.

Kì Du Dương thuận tay trả lời một câu: Đang tải tài nguyên.

Kì Du Dương đợi hai phút mới vào được sảnh trò chơi, anh nhấp vào vòng bạn bè wechat định mời bọn Triệu Hoằng Lâm chơi thì nhìn thấy tên bạn bè SS đang trong trận.

Kì Du Dương nhướn mày, cười khẩy, bấm vào xem cô chơi.

Thi Tiểu Vận không chơi một mình, còn có một nhân vật nam đang dẫn cô chơi, nick name là một chuỗi chữ cái. Đôi mắt Kì Du Dương tối sầm lại, nhìn vài giây sau đó rời khỏi chế độ xem.

Vừa thoát ra thì đúng lúc Triệu Hoằng Lâm gửi lời mời tới, Kì Du Dương ấn đồng ý.

Vừa mở voice chat đồng đội lên, Trương Hiểu Thần nói: “Vừa nãy gửi lời mời cho cậu sao không có động tĩnh.”

Kì Du Dương thản nhiên nói: “Đang xem một con gà con chơi game.”

Trương Hiểu Thần nói: “SS mỹ nữ cũng đang trong game, trận sau mời cô ấy chơi không?”

Kì Du Dương tựa nửa người vào đầu giường, anh cắn điếu thuốc, giọng nói không rõ: “Nếu cậu mời được thì đôi ZK3 thuộc về cậu.”

Lúc Kì Du Dương đang học ở Úc đã mua được một đôi giày thể thao ZK3 phiên bản giới hạn không sản xuất nữa, trên đó còn có chữ kí của Kobe*. Trương Hiểu Thần đã thèm thuồng từ lâu, cũng đã đưa ra nhiều mức giá để Kì Du Dương bán lại cho anh nhưng Kì Du Dương chưa bao giờ đồng ý. Hôm nay dễ dàng hiếm lắm mới có, Triệu Hiểu Thần vì đôi giày thể thao yêu quý mà chiến đấu hết mình một trận.

*Kobe Bryant: cầu thủ bóng rổ nổi tiếng, ai thích Vương Hạc Đệ chắc cũng biết cầu thủ này là idol của anh ấy hihi.

Trương Hiểu Thần nói trúng chỗ đau: “Nếu không có cậu, mỹ nữ Thi Thi có thể sẽ chơi cùng chúng tôi mấy ván, nhưng cậu ở đây, nói thật là có hơi khó, đường vào Thục khó như leo núi*.”

*Đây là câu thơ trích từ bài thơ “Thục đạo nan” của Lý Bạch.

Kì Du Dương cười khẩy.

“Vì ZK3 như nào cũng phải thử một lần.” Trương Hiểu Thần nói, “Video cậu đánh nhau ngày hôm đó tôi cũng gửi cho mỹ nữ Thi Thi xem nhưng người ta một chút phản ứng cũng không có, xem ra là quyết tâm cả đời không thèm qua lại với Dương Tử rồi.”

Triệu Hoằng Lâm nói: “Dương Tử, cậu bây giờ có bao nhiêu thành ý, theo đuổi người ta lại lần nữa hay là vẫn như vậy?”

Kì Du Dương không trả lời.

Triệu Hoằng Lâm cũng không truy hỏi, dù sao bọn họ cũng đều là đàn ông, không nên hỏi quá nhiều về chuyện yêu đương của bạn bè.

Trận tiếp theo, lúc Trương Hiểu Thần chuẩn bị mời Thi Tiểu Vận thì nhìn thấy ảnh của SS dã thành màu xám, cho thấy đã offline.

Trương Hiểu Thần: “Đệch, mỹ nữ Thi Thi off rồi.”

Triệu Hoằng Lâm vui sướng khi người khác gặp họa, đưa ra chủ ý: “Hay là cậu lên wechat mời thử đi?”

Trương Hiểu Thần hỏi ý kiến Kì Du Dương: “Dương Tử, cậu thấy ổn không?”

Kì Du Dương nói: “Bỏ đi, đừng phiền cô ấy ngủ.”

Trương Hiểu Thần thử hỏi: “Vậy còn đôi giày thể thao kia?”

“Chuyện này chưa hoàn thành lại còn đòi giày thể thao?”

Trương Hiểu Thần tức giận bật cười, mắng: “Có phải anh em hay không đây?”

“Không phải.” Anh chậm chạp nói.

Kì Du Dương cũng mất hứng chơi game nên thoát ra khỏi trò chơi.

Tối hôm sau Kì Du Dương đi chơi với Triệu Hoằng Lâm. Bạn của Triệu Hoằng Lâm dự định mở một quán bar nên tối nay định đi thử đồ uống ở nhiều quán bar khác nhau, Kì Du Dương là người sành miệng nên cũng bị kéo đi thử cùng.

Khi bọn họ đến quán bar thứ mười, Trương Hiểu Thần có đôi mắt sắc bén vừa vào cửa liền nhìn thấy Thi Tiểu Vận và Hòa Huy đầu tiên. Anh lấy vai huých vào vai Kì Du Dương, xem náo nhiệt còn chê chưa đủ lớn: “Chàng trai bên cạnh mỹ nữ Thi Thi là ai vậy?”

Kì Du Dương theo bản năng nhìn về phía ánh mắt của Trương Hiểu Thần, anh nhíu mày, không cảm xúc nói: “Không biết.”

Thi Tiểu Vận cũng cảm nhận được ánh mắt ở ngoài cửa, cô giương mắt lên nhìn, bắt gặp ánh mắt thăm dò của Kì Du Dương.

Cô thản nhiên rời ánh mắt đi chỗ khác.

Hòa Huy hỏi cô: “Sao thế, gặp người quen à?”

Thi Tiểu Vận nở nụ cười nhạt với anh, nói: “Không quen.”

—————

Edit: Cá heo nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment