Thi Tiểu Vận bị đè không chịu nổi được sức nặng của Kì Du Dương, bị anh nửa đẩy nửa ép vào tủ đựng giày. Tay cô nắm chặt lấy sườn áo anh, anh cúi đầu hôn lên môi cô, mút lấy đầu lưỡi cô.
Miệng anh vẫn còn vị đắng của bia, Thi Tiểu Vận theo bản năng cau mày kêu a một tiếng. Kì Du Dương cười khẽ, Thi Tiểu Vận ngước mắt lên nhìn anh, cảnh giác nói: “Kì Du Dương, có phải anh giả vờ phát điên vì rượu đúng không?”
“Không có.” Anh rũ mắt nhìn cô chằm chằm, “Thật sự uống rượu.”
Cô vừa mới tắm xong trên người vẫn còn mùi thơm của sữa tắm, rất thơm. Anh vùi đầu vào cổ cô, hơi thở ấm áp phả lên làn da của cô.
Thi Tiểu Vận đè cổ tay anh lại: “Kì Du Dương, em không muốn.”
“Anh biết.” Anh trầm giọng nói, “Cho bớt nghiện thôi.”
Thi Tiểu Vận cảm thấy có chuyện cần giải thích rõ ràng với anh, cô cắn môi dưới, nhẹ giọng giải thích: “Em không chơi đùa như anh nghĩ.”
“Không sao cả.” Anh thản nhiên nói, “Cho dù em có chơi đùa anh, anh cũng chấp nhận.”
Lời nói của anh vô cùng chân thành, Thi Tiểu Vận nghiêm túc nhìn anh, giống như đang xem lời nói của anh là thật hay giả.
Kì Du Dương dường như thấu rõ tâm tư của cô, nhếch nhếch khóe miệng, nói: “Không phải vì dỗ em mà tùy tiện nói vậy.”
Thi Tiểu Vận im lặng một lát, cô ừm nhẹ một tiếng: “Ngày mai em còn phải ra ngoài chụp ảnh, muốn đi ngủ rồi.”
Kì Du Dương siết chặt tay cô, có chút vô lại nói: “Anh uống rượu, em yên tâm để anh ở nhà một mình sao, nếu lát nữa ngã trong nhà vệ sinh thì sao đây?”
Thi Tiểu Vận biết anh cố tình nói vậy, cô lườm anh một cái, ra vẻ lạnh lùng: “Vậy ngã chết đi cũng được.”
Kì Du Dương nhướn mày: “Nhẫn tâm như vậy à?”
Thần sắc Thi Tiểu Vận có chút mệt mỏi: “Kì Du Dương, em thật sự muốn nghỉ ngơi, ngày mai em còn phải đến thành phố Lâm chụp ảnh.”
Kì Du Dương thấy mí mắt cô rũ xuống, trông rất buồn ngủ, anh giơ tay sờ lên mặt cô, rũ mắt nhìn cô chằm chằm, giọng nói trầm xuống hơn mấy phần: “Được, vậy em đi ngủ đi, ngày mai anh lái xe đưa em đi.”
Anh giơ tay, đặt bàn tay lên tay nắm cửa, vừa mới kéo cửa ra.
Không biết vì sao Thi Tiểu Vận cảm thấy khó chịu, cô mở miệng gọi anh lại. Anh quay lại, ánh mắt dừng trên mặt cô, Thi Tiểu Vận do dự hai giây, cuối cùng tàn nhẫn nói: “Anh muốn ở lại thì ở lại đi.”
Kì Du Dương nhướn mày nở nụ cười, anh đóng cửa lại.
Phòng tắm trong phòng ngủ sáng đèn, truyền đến âm thanh của tiếng nước chảy, Kì Du Dương đang rửa mặt ở bên trong.
Thi Tiểu Vận nằm trên giường không ngủ được, mí mắt vẫn cảm nhận được ánh sáng của đèn, cho đến khi anh rửa mặt xong, tắt đèn đóng cửa phòng tắm, nhấc chăn lên nằm xuống dán vào lưng cô.
Thi Tiểu Vận mở mắt ra: “Kì Du Dương, em vẫn chưa quyết định có đồng ý với anh đâu.”
Kì Du Dương ôm cô, mơ hồ ừ một tiếng, lộ ra vẻ mặt thờ ơ: “Lần này quyền quyết định nằm trên tay em, em cứ từ từ nghĩ.”
Thi Tiểu Vận thay đổi tư thế nằm, cô ngước mắt lên nhìn anh: “Nếu em nghĩ rất lâu thì sao?”
Kì Du Dương cong môi, thản nhiên nói: “Cũng không thể nghĩ cả đời đúng chứ?”
Thi Tiểu Vận không trả lời.
Kì Du Dương: “Anh vẫn còn phải qua Úc học một năm nữa, yêu xa là việc khó tránh khỏi.”
Lý do khiến Thi Tiểu Vận do dự quả thật như vậy, một năm nói dài không dài, ngắn không ngắn nhưng ai biết được có bao nhiêu biến cố trong đó. Mặc dù Thi Tiểu Vận không có tình cảm sâu sắc với Bùi Hoài nhưng trong khoảng thời gian hai người yêu xa Thi Tiểu Vận vẫn bị ảnh hưởng một chút.
Kì Du Dương dựa nửa người vào đầu giường, cúi đầu nhìn người bên cạnh, thấy cô có hơi đăm chiêu, anh nói: “Tất cả nhưng cô gái anh từng hẹn hò trên ins đều bỏ follow rồi. Nếu chúng ta thực sự ở bên nhau, cùng lắm thì lúc anh được nghỉ sẽ bay về nước thăm em, đây cũng chẳng phải là vấn đề khó khăn gì.”
Nghe vậy Thi Tiểu Vận hơi sửng sốt, thật ra cô không nghĩ Kì Du Dương phải làm như vậy.
Anh lại nói: “Nếu em không tin, anh đổi số điện thoại cũng được.”
“Anh không cần thiết phải làm như vậy.” Thi Tiểu Vận cắn môi.
“Chẳng phải bởi vì theo đuổi em mà phải bày hết thành ý ra sao.”
Thi Tiểu Vận mím môi, nhắm mắt lại: “Em muốn ngủ, Kì Du Dương.”
“Ừm.”
Hôm qua trước khi đi ngủ Thi Tiểu Vận đã đặt đồng hồ báo thức, lúc bảy giờ đồng hồ báo thức liền vang lên. Thi Tiểu Vận lăn lộn trên giường một lúc mới nhấc chăn bước xuống.
Kì Du Dương vẫn đang ngủ, ngay cả tiếng chuông báo thức cũng không đánh thức được anh, không biết có phải tối qua uống say nên giấc ngủ của anh tốt như vậy không.
Thi Tiểu Vận nhẹ nhàng đi vào phòng vệ sinh sửa mặt, cô vẫn suy nghĩ tối qua để người đi vào như thế nào. Cô mở vòi nước, tạt một ít nước lên mặt.
Trong phòng ngủ truyền đến âm thanh xuống giường của anh, Thi Tiểu Vận theo bản năng ngẩng đầu nhìn vào gương, hai người nhìn nhau trong gương, vẻ mặt của Kì Du Dương có hơi lười biếng, giọng anh khàn khàn, nói: “Mấy giờ chụp?”
“Ngày mai, nhưng mà phải đến đấy trước một ngày.” Cô rút hai tờ khăn giấy lau nước trên mặt.
Kì Du Dương đi tới: “Anh tự lái xe đưa em đi nhé?”
“Không phiền chứ?” Thi Tiểu Vận nghiêng đầu nhìn anh.
Dưới khóe mắt cô vẫn còn giọt nước chưa lau đi, thoạt nhìn tưởng như đang khóc. Kì Du Dương dùng ngón tay lau đi cho cô, nhớ tới chuyện làm cô khóc lần trước, anh nói: “Không phiền gì hết.”
Lần này Thi Tiểu Vận đi quay một đoạn phim ngắn, mất khoảng chừng ba ngày. Vốn dĩ cô không muốn đi, nhưng thỉnh thoảng cô thấy chụp hình nhiều hơi chán. Giống như một người mỗi ngày đi làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, thỉnh thoảng lại có một hai ngày không muốn đi làm.
Thi Tiểu Vận bình thường có thể tự mình điều chỉnh tâm trạng nhưng hôm nay Kì Du Dương nói muốn đưa cô đi, Thi Tiểu Vận vốn dĩ đang hơi cáu kỉnh lập tức thoải mái hơn không ít, nhưng trên mặt cô vẫn bình tĩnh, cô nhấn mạnh: “Chắc phải ba ngày đấy.”
“Được thôi.” Anh thản nhiên nói, “Coi như đi cùng em.”
Kì Du Dương đứng bên cạnh chờ Thi Tiểu Vận rửa mặt xong mới quay về nhà mình thay quần áo.
Thi Tiểu Vận trang điểm xong Kì Du Dương liền đến gõ cửa, Thi Tiểu Vận lấy vali ở trong góc tường rồi ra mở cửa.
Kì Du Dương nhìn thấy vali trong tay cô anh liền giơ tay qua cầm, Thi Tiểu Vận cũng không từ chối. Hai người đi thang máy xuống tầng, Kì Du Dương dựa người vào vách thang máy, nhìn cô một cái: “Lát nữa tới trạm xăng đổ xăng trước đã.”
Thi Tiểu Vận đang trả lời tin nhắn cũng không ngẩng đầu lên: “Được.”
“Bữa sáng muốn ăn gì?”
Cô ngước mắt lên, nghĩ một lát cuối cùng mới nói: “Ăn McDonald đi.”
Kì Du Dương nhét tay vào túi quần, anh cười khẽ, tưởng là cô muốn ăn thứ gì đó lạ lạ, nghĩ một hồi lâu mới nói ra ba từ McDonald.
Thang máy xuống dưới tầng một, hai người bước ra khỏi thang máy.
Kì Du Dương lái xe tầm mười phút đến một quán McDonald, Kì Du Dương quay sang nhìn cô: “Muốn xuống xe không?”
“Em không đi, anh đi đi, mua cho em một cốc sữa đậu thôi là được rồi.”
Kì Du Dương cởi dây thắt an toàn, trước khi xuống xe nhìn cô một cái: “Em ở trong xe đợi?”
Chu Sảng gọi điện tới cho Thi Tiểu Vận, Thi Tiểu Vận ấn nhận, đặt điện thoại lên tai, cô nhìn anh một cái, gật gật đầu.
Kì Du Dương đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe rồi đi lên vỉa hè.
Đầu dây bên kia Chu Sảng hỏi cô: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy?”
“Kì Du Dương.” Thi Tiểu Vận cắn môi dưới.
Chu Sảng có hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy hai người lại ở cạnh nhau rồi sao?”
“Không phải, anh ấy đi công tác cùng tớ.”
Chu Sảng: “Ý gì đây hả chị em, các cậu đây là định ở bên nhau sao?”
Thi Tiểu Vận nói: “Còn chưa, tớ đang suy nghĩ.”
Chu Sảng cười: “Nghe Thiệu Tử nói, em trai Kì chuyển đến ở đối diện nhà cậu, lần này theo đuổi cũng đủ mãnh liệt nha.”
Thi Tiểu Vận nghiêng đầu nhìn về phía cửa hàng McDonald thấy Kì Du Dương đẩy cửa kính ra, đi về phía đỗ xe. Ánh mắt Thi Tiểu Vận rơi lên người anh, lại nghe thấy Chu Sảng hỏi: “Lần này đi công tác mấy ngày vậy?”
“Ba ngày.” Thi Tiểu Vận nói.
Chu Sảng nói: “Được, chờ cậu về rồi lại nói chuyện.”
Thi Tiểu Vận cúp máy, đúng lúc Kì Du Dương cũng mở cửa ra ngồi vào, trêu đùa: “Sau lưng anh cùng với tên tiểu bạch kiểm nào nói chuyện vậy?”
Thi Tiểu Vận trợn mắt.
Kì Du Dương đưa sữa đậu nành trong tay cho cô, Thi Tiểu Vận nhận lấy, cắm ống hút vào nhấp một ngụm.
Kì Du Dương mở một chiếc burger trứng ra đưa tới miệng Thi Tiểu Vận: “Ăn hai miếng lót dạ trước đã, uống mỗi sữa đậu nành làm sao mà no được.”
Thi Tiểu Vận rũ mắt nhìn chiếc burger trong tay anh, nghĩ một lát cuối cùng vẫn há miệng cắn một miếng, Kì Du Dương cong khóe môi, sau đó cũng cắn một miếng.
Hai người cứ như vậy, anh một miếng em một miếng ở trên xe ăn xong bữa sáng.
Thi Tiểu Vận ăn hết gần một nửa chiếc burger sau đó lại uống nửa cốc sữa đậu nành, cảm thấy hơi no nên không uống nốt nửa cốc còn lại nữa.
Kì Du Dương thấy vậy liền uống nốt nửa cốc sữa đậu nành của cô rồi đem vỏ rác để vào trong túi đựng của McDonald. Anh xuống xe đem túi rác vứt vào thùng rác trên vỉa hè.
Thi Tiểu Vận đang tô lại son trong kính chiếu hậu, ngẩn ngơ một lúc cô tự nhiên nhớ ra khung cảnh có chút giống với chuyện lúc hai người lái xe từ phía Nam quay về Bắc Kinh. Nhưng lúc đó Kì Du Dương không ăn đồ ăn cô để lại.
—————
Edit: Cá heo nhỏ.