Kì Du Dương đi vứt rác xong quay lại xe, anh quay mặt sang, ánh mắt dừng trên mặt cô, nói: “Màu này không tồi.”
Thi Tiểu Vận cong môi, đem thỏi son cất vào trong túi xách.
Kì Du Dương đánh xe đi ra ngoài, hỏi cô: “Lần này chụp cái gì?”
“Một đoạn phim ngắn mười phút.” Thi Tiểu Vận nói.
“Chỉ chụp một mình em?”
“Còn có một chàng trai khác nữa.” Thi Tiểu Vận cúi đầu nghịch điện thoại, “Là một bộ phim ngôn tình ngắn về thanh xuân vườn trường.”
Anh hơi nhíu mày, cười như có như không hỏi: “Không có động tác thân mật gì chứ?”
Thi Tiểu Vận cố ý nói: “Chẳng phải đến lúc quay anh sẽ biết sao?”
Kì Du Dương nhếch môi, nói: “Vậy anh phải canh chừng em thật chặt, không thể để em cho anh đội nón xanh được.”
Xe chạy đến thành phố Lâm đã hơn mười giờ. Việc đầu tiên hai người làm là vào khách sạn, vốn dĩ định vào phòng cất vali trước rồi đi ăn cơm.
Nhưng sau khi vào khách sạn Thi Tiểu Vận lại không muốn ra ngoài: “Gọi đồ ăn bên ngoài đem tới khách sạn đi, buổi tối lại ra ngoài ăn cơm với nhóm Cẩu Thúc.”
Kì Du Dương nhún vai: “Sao em lại lười như vậy hả?”
Thi Tiểu Vận không nghĩ như vậy, lướt điện thoại: “Nếu không phải đi chụp thì em sẽ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày không ra khỏi cửa.”
Kì Du Dương cong khóe miệng, nắm lấy tay cô, nửa thật nửa giả nói: “Lối sống này của em không được khỏe mạnh cho lắm, dù sao em cũng lớn hơn anh hai tuổi, em muốn để anh về già trở thành góa phụ sao hả?”
Thi Tiểu Vận trợn mắt, cảm thấy có phải anh nghĩ hơi xa rồi không.
Kì Du Dương cầm điện thoại, đăng nhập vào ‘giao đồ ăn’* rồi hỏi cô muốn ăn gì.
*外卖:(wài mài): app đặt đồ ăn bên ngoài của TQ.Thi Tiểu Vận do dự một lát, khẽ cắn môi nói: “Gọi cho em một phần salad đi, dù sao ngày mai cũng phải quay phim.”
Kì Du Dương nhếch khóe môi, không nói thêm gì nữa, gọi cho cô một phần salad thịt gà, sau đó lại đặt cơm và đồ ăn cho mình.
Lúc đồ ăn bên ngoài được giao đến, Kì Du Dương bày hết cá mú hấp, gà xào giòn, sườn heo tỏi, cải xào tỏi lên trên bàn trà. Anh ngồi đối diện cô nhàn nhã ăn.
Thi Tiểu Vận nhìn thấy phần salad của mình nhất thời cảm thấy vô vị, cô gắp một miếng bơ bỏ vào miệng, cảm nhận được hương vị nhạt nhẽo.
Kì Du Dương dùng đũa gắp một miếng cá, đưa tới trước miệng cô, thuyết phục: “Thử không?”
Thi Tiểu Vận ngước mắt nhìn anh một cái, Kì Du Dương nhướn mày, anh vỗ vỗ nhẹ cằm cô: “Thật sự rất ngon, ít nhất là so với món salad kia của em.”
Thi Tiểu Vận đang định từ chối nhưng cuối cùng vẫn bị mỹ vị trước mắt làm đầu hàng. Cô há miệng, cắn miếng thịt cá mà anh đưa tới, thịt cá rất ngon, thực sự ngon hơn món salad của cô.
Cuối cùng món salad kia không bị Thi Tiểu Vận ăn mà bị Kì Du Dương dỗ ăn hết nửa phần cơm và mấy món ăn kèm.
Lúc cô lấy khăn lau miệng mới chợt nhận ra: “Kì Du Dương, anh cố ý đúng không?” Cố ý gọi nhiều đồ ăn như vậy cuối cùng lại lừa cô ăn.
Kì Du Dương xòe tay ra nói: “Bảo bối, giờ em mới phát hiện ra à?”
Thi Tiểu Vận nhìn phần salad mới ăn được hai miếng kia có chút hối hận, nhưng biết làm thế nào bây giờ. Buổi tối chỉ có thể ăn ít hơn thôi.
Ăn cơm trưa xong Kì Du Dương dựa vào đầu giường chơi game, trong lúc đó mẹ anh gọi điện cho anh hỏi anh đang ở đâu.
Sau lưng Kì Du Dương có hai chiếc gối, dựa vào không thoải mái nên anh lấy một chiếc ra ném lên sofa, thản nhiên nói: “Đưa bạn gái đi công tác.”
Không biết mẹ anh nói gì đó, anh vâng dạ hai tiếng rồi cúp máy, quay lại giao diện trò chơi.
Anh vừa thoát ra trả lời điện thoại thì nhân vật trong trò chơi của anh bị quân địch đánh chết. Có đồng đội chửi anh trong kênh chat, đánh với Đát Kỷ mà để bị chết à?
Kì Du Dương nhíu mày, ngoài miệng chửi một câu chết cái mẹ nhà cậu. Nhưng dù sao cũng bởi vì anh phải nghe điện thoại mà treo máy nên cũng không có gì để tranh cãi. Trong lúc Kì Du Dương đang đợi nhân vật trong game hồi sinh liền nhìn sang màn hình điện thoại của Thi Tiểu Vận: “Đây là tài khoản phụ của em?”
Thi Tiểu Vận ngẩng mặt lên nhìn anh rồi lại cúi xuống nhìn màn hình điện thoại mình, ừm một tiếng.
Nhân vật trong game của Kì Du Dương được hồi sinh, anh lại tiếp tục chơi, nửa thật nửa đùa nói: “Tài khoản phụ của em đăng cái gì vậy, có trộm chửi mắng anh không?”
“Anh nghĩ em nhàm chán như vậy hả?” Cô nói.
Khóe miệng Kì Du Dương nhếch lên, sau khi chơi xong anh rời khỏi giao diện trò chơi, dựa vào trí nhớ mơ hồ vừa rồi anh lên weibo tìm tên tài khoản phụ của Thi Tiểu Vận, tài khoản phụ của Thi Tiểu Vận là một đống chữ cái hỗn loạn, ssyfdc.
Kì Du Dương cầm điện thoại hỏi cô: “Tên tài khoản phụ này của em có ý nghĩa là gì?”
“Không có, tùy tiện đặt thôi.” Thi Tiểu Vận nói một cách qua loa.
Kì Du Dương nhìn chằm chằm, cười nhạt nói thì thầm: “Thi Thi muốn phát đại tài?”
Mặt Thi Tiểu Vận đỏ ửng, trừng mắt lườm anh một cái: “Không phải.”
Kì Du Dương bóp bóp tay của cô, trầm ngâm nói: “Em muốn phát tài, vậy anh chỉ cho em một cách.”
Thi Tiểu Vận nhìn anh, nghĩ anh sẽ nói ra một câu gì đó đứng đắn, không ngờ anh nhướn mày nói: “Đồng ý ở bên cạnh anh, chẳng phải tiền của anh sẽ là tiền của em rồi sao?”
Thi Tiểu Vận bỏ tay anh ra, bực bội nói: “Anh nghĩ hay quá.”
Kì Du Dương dựa vào vai cô, cười nhẹ nói: “Đề nghị này tốt như vậy, không muốn suy nghĩ một chút sao?”
Thi Tiểu Vận mắng: “Đồ điên.”
Kì Du Dương dường như rất vui vẻ, mặc dù bị cô mắng nhưng anh lại rất vui vẻ, anh chậc một tiếng: “Qua làng này không tìm thấy cửa hàng khác đâu, thật sự không suy nghĩ một chút à, bảo bối?”
Nói xong anh dựa vào vai cô cười khúc khích.
Thi Tiểu Vận thấy anh cười có chút không biết nói gì, cô thấy chuyện này không có gì buồn cười mà anh lại cười sung sướng như vậy.
Hai người cứ nói đùa như vậy sau đó không biết ngủ thiếp đi lúc nào. Ngủ một mạch đến tận năm giờ chiều, Cẩu Thúc gọi điện tới, Kì Du Dương nhận điện thoại, anh trả lời hai câu sau đó gọi cô dậy: “Tìm em đấy.”
Thi Tiểu Vận mơ mơ màng màng nhận điện thoại anh đưa tới, đầu dây bên kia Cẩu Thúc không đứng đắn nói: “Thi, tôi gọi điện thoại tới có phải không đúng lúc không, không quấy rầy cô chứ?”
“Không.” Cô mấp máy môi, cố ý giải thích, “Chúng tôi chỉ đang nghỉ trưa thôi.”
Kì Du Dương đột nhiên cười khẽ, Thi Tiểu Vận theo bản năng nhìn anh, anh chống một tay lên giường, ghé sát vào bên tai cô nói: “Bảo bối, càng tô càng đen, điều này em không biết à?”
Thi Tiểu Vận không để ý đến anh, hắng giọng nói: “Các anh tới rồi sao?”
“Tới rồi, gửi địa chỉ cho cô nhé, mang cả bạn trai của cô cùng nhau đi ăn tối luôn.”
Thi Tiểu Vận lại nói chuyện cùng Cẩu Thúc hai câu rồi mới cúp máy. Cô đứng dậy di vào phòng vệ sinh. Anh ngủ dậy đầu tóc có hơi rối loạn, nhìn vào gương trong phòng vệ sinh vuốt vuốt hai cái, thấy cô đi vào, anh cau mày hỏi cô: “Anh để kiểu tóc này đi gặp bạn em không có vấn đề gì chứ?”
Anh ngủ dậy tóc tai có hơi rối loạn, có một chỏm tóc bị dựng lên, Kì Du Dương dùng nước vuốt xuống mới áp chế lại được, anh lại nói: “Lát nữa gặp bạn em xong thì đi cắt tóc cùng anh nhé?”
Thi Tiểu Vận nhìn kiểu tóc của anh, tóc của anh quả thật có hơi dài, tóc sắp che khuất mắt. Tóc của anh là kiểu rẽ ngôi phổ biến thịnh hành trong hai năm nay, nhưng phần tóc ở hai bên tai vài sau gáy được cạo ngắn, phần giữa đầu để dài hơn, kiểu tóc này rất hợp với anh, trông kiểu đẹp trai badboy.
Đặc biệt là lúc anh chơi bóng rổ, tóc anh bị xoắn thành từng sợi do mồ hôi nhỏ xuống, sợi tóc cong thành hình vòng cung trên trán, nét đẹp quyến rũ nam tính được thể hiện rõ ràng.
Thi Tiểu Vận rất thích nhìn anh chơi bóng rổ, cô nhớ lại, hai người bạn trai cũ của cô cũng biết chơi bóng rổ, biết chơi bóng rổ không phải là điều kiện để cô tìm bạn trai nhưng nó lại rất ngẫu nhiên mà trùng hợp như vậy.
Cô đột nhiên nói: “Kì Du Dương, hôm nào anh dạy em chơi bóng rổ đi.”
Anh nhướn mày nhìn cô: “Em muốn học?”
“Ừm.”
“Vậy thì đồng ý làm bạn gái anh đi.” Anh cười xấu xa, “Anh chỉ dạy bạn gái anh chơi bóng rổ thôi.”
Thi Tiểu Vận cố tình khiêu khích: “Được thôi, vậy em sẽ tìm huấn luyện viên bóng rổ dạy.”
Kì Du Dương chửi thề một câu, nói: “Anh sẽ để cho tên đàn ông khác chiếm tiện nghi của bạn gái mình sao?”
“Sửa lại đi, bây giờ em vẫn chưa đồng ý hẹn hò với anh đâu.”
Kì Du Dương tràn đầy tự tin: “Chuyện sớm hay muộn thôi.”
Anh đưa tay ôm cổ cô, cúi đầu cắn môi cô, lại nói: “Bảo bối, thỉnh thoảng em không thể nhượng bộ, để anh thỏa mãn một chút sao?”
“Không thể.” Thi Tiểu Vận lắc đầu, giọng điệu còn hơi nghiêm túc, “Cho nên anh nghĩ kĩ đi, nếu muốn yêu đương cùng em thì không hề dễ dàng, tính tình của em rất xấu, cho dù có cãi nhau em cũng không cúi đầu.”
Kì Du Dương nhìn chằm chằm cô, Thi Tiểu Vận nghĩ anh sẽ chùn bước, anh lại cười cười: “Em nghĩ anh sẽ sợ sao?”
Không hiểu sao trong lòng Thi Tiểu Vận cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trên mặt cô không thể hiện ra.
Nhà hàng Cẩu Thúc đặt cách khách sạn hai người ở cũng không xa, lái xe chỉ mất nửa tiếng là đến nơi.
Kì Du Dương có chút tò mò về danh hiệu Cẩu Thúc này, mới đầu tưởng là một ông chú lớn tuổi nhưng không ngờ người này không hề già, chỉ hơn anh năm tuổi.
Cẩu Thúc vừa nhìn thấy Thi Tiểu Vận và Kì Du Dương liền vươn tay nói: “Lâm Cẩu, tên hay gọi là Cẩu Thúc, cậu gọi Cẩu Thúc là được rồi.”
*Cẩu này không phải cẩu chó đâu nhéeeeeee.Kì Du Dương nhìn bàn tay đang đưa ra của Cẩu Thúc, trên tay anh ta đeo một chuỗi hạt tràng, Kì Du Dương đưa tay nắm lại, tự giới thiệu: “Kì Du Dương, anh gọi tôi Dương Tử là được.”
Cẩu Thúc cố ý làm vẻ mặt khó xử, nói: “Soái ca, ngày mai Thi Thi quay phim, cậu cũng muốn ở đây à?”
Kì Du Dương cũng phối hợp nhíu mày: “Không được xem à?”
“Đây chẳng phải là sợ có động tác thân mật cậu xem xong lại thấy khó chịu sao?”
Kì Du Dương vòng tay qua vai Thi Tiểu Vận, khóe miệng nhếch lên: “Có được thế chỗ không? Nếu được thì tôi sẽ làm thế thân miễn phí, Cẩu Thúc, anh xem thế nào?”
Cẩu Thúc cười ha hả, anh ta nói hai câu kia chỉ để thử thăm dò thái độ của Kì Du Dương mà thôi. Thấy sắc mặt anh tự nhiên, thái độ hào phóng, không phải là người đàn ông gia trưởng hẹp hòi tâm trạng liền nhẹ nhõm.
Anh ta nói với Thi Tiểu Vận: “Thi, soái ca này không tồi nha.”
Kì Du Dương ôm Thi Tiểu Vận, hai người cùng ngồi xuống. Kì Du Dương xoa xoa tay cô, cô nhìn anh, anh ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Cái tên Bùi Hoài kia có phải cũng từng gặp qua Cẩu Thúc?”
Thi Tiểu Vận ngạc nhiên: “Sao anh biết?”
Kì Du Dương không giải thích, anh chỉ đoán mò mà thôi. Vừa nãy Cẩu Thúc hỏi câu kia chẳng qua chỉ là để thử anh, làm sao mà Kì Du Dương lại không nhận ra được.
Anh cười cười, lại nói: “Có phải tên Bùi Hoài kia cãi nhau với Cẩu Thúc một trận rồi không?”
Quả thật Thi Tiểu Vận từng mang Bùi Hoài đi công tác cùng cô, lúc quay có một vài động tác thân mật với con trai, lúc đó Bùi Hoài ở hậu trường liền vứt bỏ mặt mũi cãi nhau một trận, đúng thật là không vui vẻ.
Thi Tiểu Vận quay sang hỏi anh: “Vậy anh có để ý không?”
Kì Du Dương nhìn cô, không nhanh không chậm nói: “Đây là công việc của em, anh không đến mức không biết phân biệt.”
—————
Edit: Cá heo nhỏ.