Chinh Chiến

Chương 121

Tuy rằng Trương Thế Nhân nói chuyện với Hoàng đế chỉ mất chừng nửa canh giờ thì chấm dứt, nhưng hắn phải dừng lại ở Khung Lư cho đến sáng sớm ngày hôm sau. Âu cũng là vì khi cửa Sướng Xuân Viên đã đóng, không có ý chỉ của bệ hạ thì ai cũng không thể tự tiện mở ra cửa lớn. Trương Thế Nhân được an bài trong một cái phòng ngủ đã lâu không dùng một đêm. Vào sáng sớm hôm sau, hắn phát hiện căn bản không có người lại để ý đến mình.

Lần thứ hai bệ hạ hỏi đến chuyện thành Gia Trang, Trương Thế Nhân mang ra cái cớ đã nghĩ sẵn từ trước.

Hắn đã từng nói chuyện với Trác Bố Y, cho nên hắn biết rõ bệ hạ nhận được đáp án từ đại nội thị vệ là thế nào, thế là hắn chỉ có thể lừa dối bệ hạ, dẫu gì hắn không có dũng khí bằng trời để đâm thủng cái lời lừa dối của đám đại nội thị vệ kia.

Hắn là kẻ rời khỏi thành Gia Trang trước khi thảm án phát sinh, hắn không có nhìn thấy Nguyễn Viễn Sơn dẫn quân tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành. Nhưng Trác Bố Y cũng không có lừa gạt hắn, Trác Bố Y nói cho hắn biết chuyện thật đã xảy ra.

Hắn biết hiện tại hắn không có năng lực báo thù rửa hận cho các hương thân thành Gia Trang. Nếu như hắn lại xúc động, có lẽ hắn sẽ nói ra chuyện thật xảy ra. Song không thề nghi ngờ rằng người chết đầu tiên chắc chắn không phải Nguyễn Văn Dũng, cũng không phải Nguyễn Viễn Sơn, mà là hắn. Vì sao? Vì hắn giết tuần sát sứ do triều đình phái đi thành Gia Trang. Dù cho đó là do hắn bị Nguyễn Viễn Sơn giá họa, nhưng không ai có thể làm chứng cho hắn.

Dùng địa vị của hắn bây giờ, hắn căn bản không có khả năng ảnh hưởng đến quyết định của bệ hạ.

Triều đình muốn động binh với tây bắc, mà tây bắc là nơi đóng quân của Hữu Kiêu Vệ. Một trận chiến này, người thứ nhất suất quân xông lên nhất định là Nguyễn Viễn Sơn! Ở thời điểm này, Hoàng đế không khó làm ra lựa chọn. Là vì cái gọi là công bằng mà tàn sát một thế gia nhất lưu để báo thù cho hai nghìn dân chúng cùng tám trăm biên quân của thành Gia Trang, hay vẫn là giả vờ như không biết cái gì, cổ vũ, thậm chí phong thưởng cho Nguyễn Viễn Sơn, lại để cho hắn mang binh xông pha vào trận chiến lớn nhất của Đại Nam!

Chỉ trong một nháy mắt như vậy, Trương Thế Nhân cảm thấy chân tướng muốn chạy ra khỏi miệng của mình. Song hắn cắn bờ môi, buộc chính mình đem những lời kia nuốt vào trong bụng.

Khi nằm ở trên giường, Trương Thế Nhân thậm chí nghĩ tới một khả năng.

Đó là từ đầu đến cuối, bệ hạ vô cùng có khả năng biết rõ chuyện gì xảy ra ở thành Gia Trang, nhưng mà bởi vì sắp xảy ra chiến tranh, vì vinh quang vô thượng của Đế quốc, vì kế hoạch chân chính của Đại Nam, vì mưu lược vĩ đại, Hoàng đế lựa chọn tha thứ. Hắn tha thứ sự lừa gạt của Đại tướng quân Hữu Kiêu Vệ Nguyễn Viễn Sơn, khoan dung với sự làm bậy của Tiểu tướng biên quân Nguyễn Văn Dũng.

Hiện tại hắn cần chính là một vị Đại tướng quân có thể đánh thắng trận, mà không phải là một tội phạm có tác động lớn đến căn cơ vững chắc của triều đình Đại Nam. Nghĩ đến chỗ này, Trương Thế Nhân bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu thật đúng như những gì hắn suy đoán, như vậy một khi Trương Thế Nhân hắn nói ra chuyện của thành Gia Trang, vậy thì Hoàng đế chắc chắn sẽ không chút lưu tình mà giết hắn.

Trương Thế Nhân biết mình đã làm ra một ít chuyện khiến Hoàng đế thưởng thức, ví dụ như hiến lên phương pháp tính toán mới, phương pháp ghép vần, còn có bộ động tác thể dục kia nữa. Nhưng nếu đem những thứ này so sánh với vinh dự của Đế quốc, với sự vững chắc của triều đình, nó lại tính là cái gì?

Nếu Trương Thế Nhân hắn là Hoàng đế, hắn cũng có thể làm ra lựa chọn một cách cực kỳ đơn giản.

Tự cảm thấy may mắn, Trương Thế Nhân thậm chí không còn buồn ngủ.

Thiếu niên nằm ở trên giường lẩm bẩm, có lẽ ngay cả hắn đều không nghe rõ hắn đang nói cái gì.

- Hương vị của cháo rất tốt, không thể chỉ uống một lần.

- Cháo chỉ là cháo, ngon đến đâu thì cũng chỉ là cháo.

- Nhưng nơi húp cháo bất thường.

Từ trên giường, hắn đứng lên, điên cuồng vận động trong căn phòng hẹp. Đánh vài bài quyền, sau đó luyện lại một thức đao pháp mà lão già què đã dạy. Thẳng đến giờ Tý, Trương Thế Nhân mới ném cơ thể kiệt sức của chính mình lên giường. Sự mệt nhọc làm cho hắn tạm thời không suy nghĩ gì tiếp nữa, không thèm nghĩ đến các hương thân của thành Gia Trang.

Khi Trương Thế Nhân mở mắt ra, trời còn không có hoàn toàn sáng lên. Một vài luồng ánh sáng vừa vặn nổi lên ở phương đông, ở dưới trời mùa hè tạo nên một kỳ quang tươi sáng. Trương Thế Nhân đoán rằng lúc này là khoảng năm giờ sáng.

Hắn bắt đầu sửa sang y phục của mình, sau đó tìm tới nơi đựng nước trong phòng, rửa mặt.

Lúc đi ra cửa, hắn khách khí chào hỏi với những tên mặc áo Phi Ngư phụ trách tuần tra, mặc cho không có người đáp lại hắn. Thái giám, cung nữ, thị vệ… nhìn xem thiếu niên mà khóe miệng luôn treo nụ cười rời khỏi, ai cũng không hiểu vì cái gì mà thoạt nhìn hắn lại sẽ vui vẻ như vậy.

Trương Thế Nhân vui vẻ sao?

Khi rời khỏi Sướng Xuân Viên, khóe miệng của hắn vẫn luôn mang theo vui vẻ, cười đến mức bắp thịt trên mặt cũng bắt đầu cứng ngắt, cái mũi mỏi nhừ và cay cay. Lúc đi tới cửa, hắn nhìn thấy con ngựa đỏ Nghê Thường của mình, hắn tiến tới, cho người trông hộ ngựa một tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc.

Nhìn thấy người trông ngựa vui vẻ nở nụ cười, Trương Thế Nhân cũng cười theo.

Hắn cười mà rời đi, từ đầu đến cuối vẫn cười.

Cũng đánh một vài bài quyền vào sáng sớm để kiện thể, Hoàng đế bệ hạ nhận lấy khăn mặt mà Tô Phi Tiến đưa tới, xoa xoa mồ hôi trên trán, hỏi:

- Trương Thế Nhân đã đi rồi chưa?

- Bẩm bệ hạ, hắn đã đi rồi. Đêm qua Trương Thế Nhân ngủ rất khuya, vẫn luôn đánh quyền ở trong phòng, xem ra hắn là vì cuộc thi võ khoa hôm nay mà chuẩn bị. Khoảng đến giờ Tý hắn mới ngủ, nhưng trời còn chưa sáng thì hắn đã dậy. Sau khi rửa mặt, hắn tìm đến nơi hắn gửi con hàn huyết bảo mã, cho người chăn ngựa ngân phiếu một trăm lạng bạc ròng. Trên đường đi, hắn chào hỏi cùng cười với tất cả mọi người hắn gặp phải, thoạt nhìn rất vui vẻ. Vui vẻ có chút không biết vì sao mà hơi có vẻ thất thố, sau khi ra cửa thỉnh thoảng hắn còn quay đầu lại liếc nhìn bên này, dường như lưu luyến.

Nghe Tô Phi Tiến nói xong, Hoàng đế hơi hơi ngẩn ra, hắn bưng chén trà trên bàn uống một ngụm, sau đó hít một hơi có đầy không khí mát mẻ buổi sáng sớm thật sâu.

- Hắn là người thông minh, ít nhất biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ít nhất biết rõ lúc nào nên diễn dạng đùa giỡn gì, ít nhất biết rõ muốn cười phải làm bộ có vẻ hơi đắc ý, thậm chí còn biết phải làm bộ lưu luyến. Hắn làm cho tất cả mọi người đều nhìn thấy rằng bởi vì Trẫm triệu kiến hắn cho nên hắn rất đắc ý và kiêu ngạo.

Hoàng đế cười cười, quay người đi về hướng mấy gian nhà gỗ thấp bé.

Tô Phi Tiến “vâng” một tiếng, lặp lại lời nói của Hoàng đế:

- Xác thực… Hắn là một người thông minh.

Hoàng đế vừa đi vừa nói:

- Trẫm ưa thích người thông minh, càng ưa thích người tự biết mình. Nhưng mà hắn cần nhờ đến việc đánh quyền hơn một canh giờ để mình đến tình trạng kiệt sức mà không lại nghĩ ngợi lung tung, hiển nhiên hắn còn cần phải phát triển và cần phải học rất nhiều thứ.

Tô Phi Tiến trầm mặc một lúc, hỏi:

- Vậy cuộc thi võ khoa hôm nay của Kinh Võ Viện?

Bước chân của Hoàng đế có chút dừng lại, sau đó hắn xoay người nhìn về phía Kinh Võ Viện tọa lạc. Hắn nói một câu mang ý vị không tầm thường, ngay cả Tô Phi Tiến – cái người tự nhận mình hiểu rõ Hoàng đế - cũng hoàn toàn không hiểu. Một chữ đều không hiểu, vì thế Tô Phi Tiến hắn rất sáng suốt không hỏi gì nữa.

- Cũng không biết Chu viện trưởng có đồng ý có lần thứ hai hay không.

“Lần thứ hai cái gì?”

Trong nội tâm Tô Phi Tiến rất ngạc nhiên, song hắn cũng không dám treo sự hiếu kỳ lên trên mặt.





Lúc Trương Thế Nhân đến Kinh Võ Viện, mặt trời đã bò qua tường thành cao lớn của thành Thanh Long.

Mới sáng sớm, thời tiết cũng đã nóng đến nỗi làm cho người ta có chút không thích ứng. Đối với nơi có bốn mùa rõ ràng như thành Thanh Long, Trương Thế Nhân cảm thấy hắn giống như càng ưa thích thành Gia Trang. Cái tòa thành biên giới nho nhỏ ở phía tây bắc vắng vẻ nọ dường như một năm chỉ có hai loại khí hậu.

Rất lạnh, cùng với cái lạnh càng lạnh hơn cái “rất lạnh”.

Thành Thanh Long với bốn mùa đẹp bao nhiêu? Có phải thành Gia Trang rét lạnh lại càng đẹp hơn một ít?

Trương Thế Nhân biết bây giờ hắn còn không tìm thấy đáp án. Mà đợi đến lúc hắn tìm được câu trả lời, có lẽ vấn đề này cũng sẽ không còn ý nghĩa. Đến lúc kia, thành Gia Trang có cách hắn xa lắm không?

Có vĩnh viễn xa như vậy hay không?

Nắm chắc dây cương, Trương Thế Nhân dắt con ngựa đỏ thẫm của mình tiến vào cổng chính của Kinh Võ Viện. Lần này Trương Thế Nhân không tiếp tục tận lực biểu hiện cao điệu gì. Hắn xếp hàng theo quy củ, thậm chí không ngại nhìn về phía những người đang nhìn hắn, biểu hiện ra sự hiền lành mà lại hơi ngại ngùng. Đến lúc này, hắn đã không còn cần phải giả bộ cao điệu. Ngày hôm qua Hoàng đế cho hắn một cái vị trí rất cao, rất cao, so với biểu hiện cao điệu trước đó của hắn càng cao hơn rất nhiều, rất nhiều lần.

Mặc dù hiện tại hắn có trốn trong đám người, mọi người cũng sẽ dễ dàng tìm được hắn.

Sau khi vào cửa, Trương Thế Nhân lại nhìn thấy vị nữ giáo sư có đôi mắt óng ánh kia. Thế là hắn đi qua, chào hỏi rất khách khí:

- Xin chào giáo sư.

Trương Thế Nhân xoay người thi lễ.

Khâu Dư ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười cười, khẽ vuốt cằm, chỉ chỉ phương hướng của Võ Đài, nói:

- Lát nữa bốn môn của cuộc thi võ khoa sẽ bắt đầu ở bên kia, ngươi có thể đi nghỉ ngơi một lúc. Nếu như ngươi còn chưa có ăn cơm, có thể tìm đến nơi cung cấp bữa sáng cho các thí sinh ở bên trái Võ Đài. Rất phong phú, có thể tùy ý chọn lựa món ăn.

- Đa tạ.

Trương Thế Nhân thi lễ, sau đó dắt Nghê Thường chậm rãi đi về phía Võ Đài. Sau khi đi ra ngoài bốn, năm bước, hắn đứng lại, quay đầu lại cười hỏi Khâu Dư:

- Ngài có thể đề cử cho vãn bối biết đồ ăn gì dễ ăn một chút?

Khâu Dư nhiều hắn với nhiều hứng thú, khóe miệng chớp chớp nói ra:

- Trước khi nói cho ngươi biết cái đồ ăn gì tốt, có phải trước hết ta cần nói cho ngươi biết Kinh Võ Viện cũng không có cung cấp miễn phí đồ ăn sáng. Đồ ăn càng ngon lại càng đắt. Nhưng mà… cháo cua gạch cùng nấm hương với bánh bao hấp trứng gà cũng không tệ, không có đầy mỡ.

Nói đến hai chữ “đầy mỡ”, giọng điệu của nàng hơi có chút tăng thêm.

- Đắt sao?

Trương Thế Nhân hỏi.

- Là rẻ nhất đấy.

Khâu Dư trả lời.

- Vâng, cảm tạ.

Khi thân ảnh của hắn biến mất ở sau rừng, giáo sư đón khách ngày hôm qua là Ngôn Khanh đi đến bên người Khâu Dư, nhìn về phương hướng Trương Thế Nhân đã đi qua, thấp giọng hỏi:

- Cái này có tính là ngươi giúp hắn ăn gian hay không?

Khâu Dư đứng lên, sau một tiếng “bộp”, nàng khép lại quyển sách trên tay mình, mỉm cười, nói:

- Với tư cách là giáo sư của Kinh Võ Viện, ta vẫn luôn công bình công chính, tuyệt đối sẽ không vì sự yêu thích của cá nhân mà làm ra sự tình sai lầm. Bất kỳ một tên thí sinh nào hỏi ta vấn đề này, ta đều sẽ trả lời với đáp án như vậy. Nhưng rất đáng tiếc là cho đến bây giờ chỉ có một mình hắn hỏi ta. Ngươi nói, đây tính là ăn gian sao?

Ngôn Khanh nhịn không được bật cười, lắc đầu biểu thị bất đắc dĩ.

- Có lẽ chỉ có hắn nhàm chán đến thế mới có thể hỏi bữa sáng có cái đồ ăn gì khá ngon lại còn rẻ.

Ngôn Khanh nói.

- Ai biết được?

Khâu Dư quay người đầy tiêu sái, ôm quyển sách rời đi. Bước đi nhẹ nhàng, bóng lưng thướt tha.





Vào lúc Trương Thế Nhân đến bên trái Võ Đài, đã có rất nhiều thí sinh đang dùng cơm ở nơi này. Trên thực tế, vì biểu hiện sự tôn trọng đối với Kinh Võ Viện, phần lớn thí sinh cũng không có ra bên ngoài ăn điểm tâm. Là vì vào hôm qua, sau khi cuộc thi văn khoa kết thúc, giám thị và giám khảo cố ý nói một câu: “Sáng sớm ngày mai, Kinh Võ Viện sẽ chuẩn bị bữa ăn sáng phong phú. Bởi vì mai là cuộc thi võ khoa, thời gian thi có thể sẽ càng dài hơn, nên cũng sẽ mệt mỏi hơn, cho nên đề nghị tất cả thí sinh đến Kinh Võ Viện mới ăn điểm tâm, thí sinh nào ăn sớm thì sợ rằng không thể chịu đựng được đến lúc cuộc thi chấm dứt.”

Ai cũng không biết rằng cũng bởi vì lời này mà quyết định số phận của rất nhiều người.

Mà Trương Thế Nhân, cũng bởi vì sau khi vào cửa có nói chuyện với Khâu Dư hai câu nói nghe có vẻ nhàm chán, cho nên có vận mệnh không giống với nhiều người. Sau khi cuộc thi kết thúc, nhiều người biết chuyện này đều nói Trương Thế Nhân có vận khí tốt, dường như không có ai trong số họ suy nghĩ kỹ một chút rằng chẳng lẽ đó chỉ thật sự là vận khí tốt?

Trương Thế Nhân nhìn nhìn những đồ ăn kia, trong lòng nhận định nó xác thực phong phú đến mức làm cho người người không khỏi tán thưởng. Rực rỡ muôn màu, thậm chí còn có từng miếng thịt dê nướng nguyên con vàng óng trên giá gỗ đầy xốp giòn mang theo mùi thơm nức mũi. Thịt bò kho, móng heo, giò heo, ngỗng nướng, gà quay… nằm trong những cái khay thật lớn đang chồng chất trên mặt bàn. Mùi thịt tràn ngập toàn bộ Võ Đài. Ngoại trừ mùi thịt, còn có mùi rượu. Đặc biệt đó lại là rượu do Sơn trang Thần Tuyền ủ, hương thơm làm lòng người lâng lâng.

Vì chuẩn bị những thức ăn này, Trương Thế Nhân không tưởng tượng nỗi có bao nhiêu người thức trắng cả đêm qua.

Mỗi một loại đồ ăn đều rất mê người, rượu cũng rất mê người. Nhưng Trương Thế Nhân chỉ lựa chọn cháo cua gạch với nấm hương và bánh bao nhân trứng gà có giá rẻ nhất. Và hắn cũng không có ăn nhiều, chỉ ăn no bụng khoảng sáu phần.

Đợi đến lúc cái quan chấm thi đến tuyên bố cuộc thi thứ nhất, Trương Thế Nhân mới biết lựa chọn của mình là chính xác cỡ nào. Nhớ lại lúc nữ giáo sư Khâu Dư mỉm cười nói cháo cua gạch tốt, hắn mới phát hiện vài cái răng khểnh lộ ra của nàng đáng yêu vô cùng.

Cuộc thi đầu tiên là… chạy bộ.

Tất cả mọi người phải dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi Kinh Võ Viện, lao ra khỏi cửa nam của thành Thanh Long, sau đó vọt tới Diễn Võ Trường cách đó ba mươi dặm. Sau đó còn phải chạy hơn một vòng quanh Diễn Võ Trường mới đến điểm cuối là thành đất. Ai đến nơi này trước tiên thì người đó được điểm cao nhất. Dạng khảo hạch này có mục đích là kiểm tra thể lực của các thí sinh.

Quân nhân mà, sao có thể có một người nào có thân thể không tốt?

Quy củ rất đơn giản lại làm khổ phần lớn người.

Bởi vì một câu hôm qua của giám khảo, hầu hết tất cả mọi người ăn rất no.

Có thể tưởng tượng khi trong bụng tràn đầy thức ăn, chạy như điên mà vượt qua bốn mươi dặm, đó là một việc thống khổ dường nào.

Nôn.

Trên đường chạy đều là người đang nôn mửa.
Bình Luận (0)
Comment