Chinh Chiến

Chương 122

Nói đến chạy cự ly dài, Trương Thế Nhân thực không xa lạ gì. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, mỗi lúc gặp phải nguy hiểm, phần lớn thời điểm là Mộc Tiểu Yêu mang hắn bên thắt lưng mà chạy vội. Nhưng ở ngay lúc còn nhỏ, hắn cũng biết dựa vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình, cho nên hắn am hiểu nhất chính là chạy trốn. Hơn nữa hắn còn sở hữu một luồng ý nghĩa hiện đại của chính hắn, thế nên hắn không giống như phần lớn các thí sinh khác.

Ít nhất không phải tất cả mọi người đều biết rõ khi chạy cự ly dài, ngay từ đầu đã mở hết tốc lực thì chắc chắn phải thua.

Lúc chạy ra khỏi thành Thanh Long, đội ngũ lộn xộn như một bầy dê, người chạy trước nhất cách người chạy chậm nhất hơn hai dặm. Trương Thế Nhân không nhanh không chậm chạy ở đằng sau đội dẫn đầu, hắn cũng không phải người cuối cùng, và hắn cũng không muốn nhanh chóng vượt qua những thí sinh trước mặt. Trương Thế Nhân vừa chạy vừa quan sát, sau đó hắn mới phát hiện người có ý định “hậu phát chế nhân” giống mình cũng không ít.

Có bốn người chạy ở trước và ở sau hắn không xa, họ cũng không vội vã xông về phía trước.

Trương Thế Nhân đều biết bốn người này.

Ở gần hắn nhất, thỉnh thoảng còn nói vài câu đùa giỡn với hắn là Lữ soái thành An Nguyên Trương Cuồng. Ở phía trước Trương Cuồng là Bùi công tử Bùi Sơ Hành cùng Thôi Bình Châu của Thôi gia ở Bác Lăng. Mà ở sau lưng Trương Thế Nhân không xa là Tạ Phù Diêu của Tạ gia ở Giang Nam. Ở giữa Trương Thế Nhân và Tạ Phù Diêu là Lô Phàm ở Sâm Châu.

Hiển nhiên mấy vị công tử áo gấm có thanh danh hiển hách này cũng không phải sống an nhàn, sung sướng vào ngày bình thường ở nhà. Nhìn động tác chạy của bọn họ thì có thể kết luận tố chất thân thể của họ rất tốt, chỉ sợ từ nhỏ bọn họ đã bắt đầu luyện tập võ nghệ. Thậm chí Trương Thế Nhân còn cảm thấy thể chất của bọn họ càng mạnh hơn của hắn. Thực tế, hắn sở dĩ nghĩ vậy là bởi vì đến bây giờ hắn còn hoàn toàn không biết thể chất của chính mình thuộc loại gì.

Mấy người kia đều hiểu được tầm quan trọng của việc hô hấp trong chạy đường dài, họ mở miệng có chút rộng, hít sâu và thở dài.

Đối với vấn đề học thức, Trương Thế Nhân không thể không thừa nhận sự cường đại của mấy tên công tử áo gấm này. Dù sao, đệ tử được thế gia bồi dưỡng có ưu thế lớn hơn đệ tử xuất thân thấp hèn quá nhiều, nhiều đến thế nào thì không cần nói cũng biết. Người như bọn họ, có lẽ ở lúc bốn, năm tuổi đã học những điển tịch nổi tiếng, có lão sư có danh vọng phi thường dạy bảo. Vào lúc mười mấy tuổi, hẳn là đều tinh thông cả bốn môn cầm, kỳ, thi, họa.

Khi bọn họ bưng điển tịch dày đặc mà đọc chậm, phần lớn đệ tử hàn môn vẫn còn làm nũng trong ngực mẹ. Khi bọn họ cầm đao tu luyện, phần lớn đệ tử hàn môn bắt đầu xuống ruộng phụ giúp cha mẹ. Lại nói tiếp, khi còn là trẻ con, ai có thể thông minh hơn ai bao nhiêu? Nhưng mà vì điểm xuất phát bất đồng, cho nên đệ tự hàn môn bị đệ tử thế gia bỏ xa mấy con phố.

Vì thế, đối với mấy người như Bùi Sơ Hành, Tạ Phù Diêu, Thôi Bình Châu, trong nội tâm của Trương Thế Nhân vẫn có mấy phần bội phục. Xuất thân ưu việt, mà lại cố gắng hơn nhiều người khác. Từ nhỏ đã bị các loại học tập chiếm đi phần lớn thời gian, không chỉ học về kiến thức, khí độ cùng võ nghệ và cầm kỳ thư họa, còn phải học cách phân biệt xem đồ cổ là thật hay giả, dùng mũi ngửi nhẹ lại có thể phân biệt được nơi xuất xứ của son phấn, liếc mắt nhìn thì đã biết đồ trang sức của các cô nương là do cửa hàng nào bán ra.

Dùng cách nghĩ của Trương Thế Nhân, những thứ học vấn này đều là tư bản mà con cháu thế gia lấy ra khoe mẽ.

Nhưng không thể nghi ngờ rằng muốn trở thành một người khoe mẽ lại có thể giả bộ làm một tên công tử ăn chơi, đó không phải là một chuyện đơn giản. Quả thật, đại bộ phận con cháu thế gia đều không có nghị lực như vậy, không có mấy người có thể trải qua việc không ngừng học tập từ lúc nhỏ đến lớn. Bởi vì bọn họ có xuất thân cao quý, cho nên càng tiếp xúc với nhiều thứ, càng làm cho họ dễ dàng phóng đãng. Rượu ngon, thức ăn ngon, mỹ nhân… Những thứ mà đệ tử hàn môn khó có thể tiếp xúc lại là những thứ họ luôn gặp phải.

Dẫu sao, ở lúc bọn họ tiêu tiền như nước, đệ tử có xuất thân thấp hèn còn đang đổ mồ hôi như mưa.

Ở kiếp trước, Trương Thế Nhân thường xuyên nghe được có người nói lời nói như vầy: “Người so với người làm người ta tức chết”. Đây là sự thật, là một sự thật rất khó đánh vỡ. Cái gọi là thế giới công bằng vốn là mơ ước xa vời của bao nhiêu người, lại nhận sự ca ngợi của vô số người nhưng thực tế chỉ là những trận đánh nhau điên cuồng. Để rồi đến cuối cùng, đó vẫn chỉ là một xã hội có đẳng cấp sâm nghiêm.

Người có tài sản mười chục nghìn có thể tiếp xúc với người có tài sản hàng triệu, song họ tuyệt đối không thể gia nhập vào vòng tròn của người có tài sản hàng triệu. Người có tài sản hàng triệu có thể tiếp xúc với người có tài sản trăm triệu, nhưng cũng giống như thế kia, họ không có cách nào chen vào cái gia tầng nọ. Người có tiền luôn nói tiền là đồ vật tầm thường, là vật ngoài thân, nhưng bọn họ lại ỷ vào cái đồ vật tầm thường và ngoài thân ấy để tỏ vẻ là người có khí chất cao quý.

Trương Thế Nhân nghĩ tới chính mình, sau đó nhìn nhìn những thí sinh có xuất thân quân đội đang… cắn răng kiên trì.

Kinh Võ Viện là một cánh cửa lớn, đẩy nó ra, bước vào thì cũng chưa hẳn đạt được tiền đồ như gấm. Nhưng có thể khẳng định rằng đi vào đây thì mới thể nhìn thấy được hi vọng lớn nhất. Với những người biên quân mà nói, có thể đi vào Kinh Võ Viện thì có thể đạt được một chỗ tốt khác. Đó là bọn họ có thể chân chính an tâm sinh hoạt ba năm, không cần phải đối mặt với những trận chém giết đột nhiên xảy ra… Có thời gian ba năm không cần lo lắng việc mình đột nhiên chết đi hay không, đây đã là một chuyện rất hạnh phúc.

Trương Thế Nhân vừa điều chỉnh hô hấp của mình, vừa tính toán khoảng cách ở trong lòng.

Với thói quen luôn quan sát kĩ những địa hình mà hắn đã từng đi qua qua nhiều năm chạy trối chết, con đường đi đến đích đang dần dần hiện lên trong đầu hắn. Dù lần trước hắn có chút chật vật khi trốn khỏi Diễn Võ Trường, nhưng nó không làm cản trở việc hắn nhớ kỹ một ít địa hình đặc thù. Ví dụ như cái bụi cỏ rậm rạp mà hắn ẩn thân lúc trước, ví dụ như ở ven đường có một cánh rừng không lớn nhưng khá dày, ví dụ như bên trái con đường chính khoảng nửa dặm là một tòa núi cao.

Chạy bộ là môn vận động đơn giản hạng nhất, không ai từng nghĩ tới khảo hạch của võ khoa năm nay lại có một môn như vậy. Từ lúc bắt đầu ra khỏi thành Thanh Long, hiện tượng nôn mửa xuất hiện ngày càng nhiều. Chưa tới nửa giờ sau, những người bị bỏ lại đằng sau đã không có cơ hội chuyển bại thành thắng.

Mắt thấy Diễn Võ Trường ở phía trước, mắt thấy mấy người trước mặt nhất bắt đầu phát lực để phòng ngừa bị người vượt qua, bỗng nhiên từ phía sau có một giáo sư Kinh Võ Viện cưỡi ngựa chạy tới, vừa phóng ngựa vừa hô to.

- Hạng thứ hai của cuộc thi bắt đầu, làm hết sức ngăn cản những người khác đến đích! Không thể làm tổn thương đến tính mạng con người, không cho dùng vũ khí, không thể dùng độc dược…

Sau khi lời này vang lên, toàn bộ người nghe được đều ngây ra một lúc.

Trong khoảng thời gian chỉ ngây người một lúc này, trong giây lát, Trương Thế Nhân đã cảm nhận được sau lưng có một hồi sóng lớn truyền đến. Cơ hồ là theo bản năng, bước chân của hắn chợt điểm một cái trên mặt đất, hai chân của hắn chợt bộc phát ra một cỗ lực lượng, thân thể phóng tới phía trước như đạn pháo. Hắn không quay đầu lại cũng biết người đánh lén mình là ai, vì người ở gần nhất ở sau lưng hắn chính là công tử Lô gia Lô Phàm.

Thuở nhỏ người này liền có tài danh, mà Lô gia ở Đại Nam tuy không phải là thế gia nhất lưu, nhưng cũng là đứng đầu trong đám thế gia nhị lưu. Loại người có thân phận thế này lại không để ý đến thanh danh của mình chút nào mà đánh lén Trương Thế Nhân, thế cũng đủ thấy Trương Thế Nhân có sức nặng bao nhiêu ở trong mắt con cháu thế gia.

Lô Phàm không nghĩ tới Trương Thế Nhân có thể thoát khỏi một kích đánh lén của mình, hắn nhịn không được lắp bắp kinh hãi. Từ khi bắt đầu hắn vẫn luôn tụ lực, dù giáo sư Kinh Võ Viện không mang tới mệnh lệnh của khảo hạch thứ hai, hắn cũng có ý định làm cho Trương Thế Nhân rời khỏi trận tranh tài này ngay lúc tới Diễn Võ Trường.

Ở trong mắt của hắn, ngày hôm qua cái tên thiếu niên biên quân tiểu tốt kia đã đoạt hết danh tiếng của hắn. Nếu như hôm nay, lại để cho tên thiếu niên ấy đạt được điểm cao trong cuộc thi võ khoa, vậy thì… hắn đừng mơ tưởng chen vào hạng ba. Dẫu sao, ở trong mắt hắn, so với Bùi Sơ Hành và Tạ Phù Diêu, hắn hơi có chênh lệch với họ.

Nhưng hắn không cho rằng hắn lại thua một tên tiểu tốt ở trên võ nghệ.

Một kích súc thế đã lâu thất bại làm hắn khó tránh khỏi sẽ có một lát thất thần. Nhưng chỉ trong nháy mắt này, từ thợ săn hắn đã biến thành con mồi.

Hắn đánh hụt một quyền, lúc còn chưa kịp thu cánh tay về, Giáo úy thành An Nguyên Trương Cuồng ở bên cạnh giơ chân đá trúng lồng ngực của hắn. Một cước này mang theo lực lượng của tu vị, tuy rằng đã khống chế lực lượng đến rất thấp, nhưng một thế công đột ngột cũng khiến cho Lô Phàm bị tổn thất nặng.

Lô Phàm chỉ cảm thấy lồng ngực cứng lại, không chậm thêm được phút giây nào thì đã phun ra một ngụm máu tươi.

Sau một kích thành công, Trương Cuồng vẫn chạy tiếp, hắn lập tức đuổi theo Trương Thế Nhân.

- Tụ!

Vừa phải chạy vội, Trương Cuồng lại vừa hô lên một câu.

Rất nhiều người không hiểu hắn kêu chữ này có nghĩa là gì, nhưng tất cả thí sinh xuất thân từ quân đội đều hiểu hàm nghĩa của cái chữ này. Sau khi chữ này phát ra không được bao lâu, thí sinh xuất thân từ quân đội lập tức tăng tốc tụ tập về hướng Trương Cuồng. Rất nhanh, đội ngũ thứ nhất gồm mười tên quân nhân đã nhanh chóng dựa sát vào nhau.

- Tên nhọn!

Trương Cuồng lại hô hai chữ, mười tên quân nhân chỉ dùng hơn mười giây ngắn ngủi thì đã xếp thành một cái thế trận xung phong. Lúc quân đội Đại Nam thao luyện, có hai mươi mấy trận hình cơ bản phải rèn hằng ngày. Những quân nhân đã sớm ghi kĩ tất cả những trận hình ấy vào sâu trong tim. Tuy rằng bọn họ đến từ các nơi khác nhau của Đại Nam, tuy rằng trước kia bọn họ chưa có bất kỳ lần phối hợp nào với nhau, nhưng sau một tiếng hiệu lệnh phát ra từ Trương Cuồng, tố chất của quân nhân Đại Nam được phát huy vô cùng tinh tế tại thời khắc này.

- Trương Thế Nhân! Đến giữa trận hình!

Trương Cuồng rống một tiếng, sau đó gia tốc vọt về phía trước nhất của Phong Tiễn Trận.

Trương Thế Nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua, lớn tiếng nói:

- Ta là sắc bén!

Trương Cuồng còn chưa kịp từ chối, Trương Thế Nhân đã giảm tốc độ, ung dung tiến vào trong Phong Tiễn Trận.

Vì không để trận hình bị vỡ khi Trương Thế Nhân gia nhập, Trương Cuồng đành phải để vị trí sắc bén cho hắn.

- Hùng binh Đại Nam, chưa từng có từ trước đến nay!

Trương Cuồng lui vào trong trận, lớn tiếng hô lên khẩu hiệu tấn công của biên quân. Lập tức mười cái quân nhân đồng thanh hô theo:

- Tiến về phía trước!

Trương Cuồng vừa chạy vừa hướng về phía Trương Thế Nhân mà nói:

- Chớ miễn cưỡng, nếu có cao thủ đến thì ngươi nên lui ra đằng sau ta. Trương Thế Nhân, đừng tranh với ta. Ngươi là người trong quân nhân chúng ta có hi vọng chen vào xếp hạng ba của năm nay. Phải biết từ khi quân nhân chúng ta có tư cách tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện đến nay, chưa từng có ai có thể tiến vào hạng ba. Ngươi đã bắt được điểm ưu tú của năm môn văn khoa, võ khoa chỉ cần vừa đạt thì tiến vào hạng ba cũng là ván đã đóng thuyền! Chúng ta đã sớm thảo luận rồi, vô luận thế nào cũng phải bảo vệ ngươi vượt qua kiểm tra!

Nội tâm Trương Thế Nhân nóng lên, hắn không có quay đầu lại, nhưng hô lên một câu:

- Đa tạ! Song chúng ta nếu như đã kết xong trận, vậy thì cùng nhau vọt tới đi, cùng nhau bỏ xa những kẻ phía sau!

- Tốt!

Dường như Trương Cuồng bị lời nói của Trương Thế Nhân khơi dậy lòng hào hùng, hắn duỗi ngón tay ra, chỉ về phía Diễn Võ Trường, hô lớn:

- Chúng ta cùng nhau vọt tới đích, để cho bọn họ nhìn xem sự uy vũ của quân nhân Đại Nam!





Lô Phàm cố nén sự đau đớn ở bên trong ngực, hắn xóa đi vết máu ở khóe miệng, cắn răng đuổi theo. Hắn vừa chạy về phía trước vừa hướng về phía Tạ Phù Diêu đang hờ hững chạy đi:

- Mẫn Nhiên huynh, ta và ngươi liên thủ được chứ? Trong chốc lát nữa, nếu ai còn đơn độc thì đều sẽ trở thành đối tượng bị người khác công kích, chỉ có liên thủ thì mới có thể làm cho người khác phải kiêng kỵ.

Tạ Phù Diêu đều không liếc mắt một cái mà nhìn Lô Phàm, dưới chân của hắn điểm một cái, lướt về phía trước.

- Ta không cần liên thủ cùng bất cứ ai, không muốn bị ta đánh ngất xỉu thì đừng tới gần thêm chút nào nữa.

Bên trong giọng điệu bình thản lộ ra một cỗ lạnh lùng và ngạo nghễ, tựa hồ ở trong mắt Tạ Phù Diêu, Lô Phàm căn bản cũng không xứng liên thủ với hắn.

Lô Phàm cắn môi một cái, thấp giọng mắng một câu. Hắn nhìn về phía Thôi Bình Châu cùng Bùi Sơ Hành đang sóng vai mà chạy ở phía trước, sau đó lập tức tăng tốc xông tới.

- Hai vị huynh trưởng, ba người chúng ta liên thủ chứ?

- Nếu như trước đó ngươi không có đánh lén Trương Thế Nhân, có lẽ ta sẽ cân nhắc.

Thôi Bình Châu quay đầu lại nhìn hắn một cái, giọng điệu rất lạnh lùng:

- Vừa rồi một quyền kia của ngươi, vô luận như thế nào thì cũng đã mất đinh quang minh chính đại.

- Không thể nói như thế, đánh lén cũng là một loại binh pháp!

Lô Phàm giải thích.

Bịch!

Lời nói của Lô Phàm còn chưa dứt, trước ngực của hắn liền nhận một luồng chấn động lớn. Hắn bị luồng chấn động này đẩy bay ra bên ngoài. Chỉ là nguồn sức mạnh này hết sức kỳ quái, rõ ràng rất hùng hậu, nhưng mà lại không có làm hắn bị thương. Luồng khí nội kình to lớn và nhu hòa, chỉ đẩy cả cơ thể hắn bay ra ngoài và té xuống đất, nhưng không có làm tổn thương nội tạng của hắn. Hiển nhiên nếu như người xuất thủ không tận lực lưu lại tình cảm, một kích này cũng đã đủ đánh hắn đi xuống địa ngục.

- Ngươi nói không sai.

Bùi Sơ Hành thu hồi tay trái, nhìn thoáng qua Lô Phàm đang bị chấn động đẩy ngả nghiêng ở trên đường, lạnh nhạt nói:

- Đánh lén đúng là một loại chiến thuật, nhưng cái người đã đánh lén còn thất thủ thì ta thật sự không có hứng thú liên thủ, người như thế bất quá là cái vướng víu mà thôi.

Thôi Bình Châu cười cười, chỉ vào mười cái biên quân đã vọt tới phía trước, nói:

- Bên kia như thế nào?

Bùi Sơ Hành vừa chạy vừa đáp:

- Vẫn còn ở ngoài Diễn Võ Trường, cứ để họ tăng tốc là tốt rồi. Với tu vị của bọn họ, lúc chạy đến Diễn Võ Trường thì hẳn là vừa hết khí lực. Cái gọi là Phong Tiễn Trận lại không hề chịu nổi một kích.

Trên con đường chính, tranh đấu đã nổ ra ở các nơi.

Bởi vì mệnh lệnh đột nhiên của giáo sư kia, trong nháy mắt mà nhân tính đã bộc lộ không sót chút gì.
Bình Luận (0)
Comment