Chương 1106: Hồn Tế Luyện
Chương 1106: Hồn Tế LuyệnChương 1106: Hồn Tế Luyện
Cuối cùng, lúc La Tu giết thần thành công, Lục Vô còn cảm thấy cực kỳ vui mừng. Nhưng khi Phù Bảo bỏ chạy đến Minh Phủ thì Lục Vô nhất thời bị kinh động.
Phá hỏng quảng trường phía Đông Minh Phủ chỉ là việc nhỏ. Vấn để là tên này chính là một quả bom hẹn giờ. Sau này thiên giới chắc chắn sẽ biết chuyện một vị thần linh mất tích ly kỳ, nhất định sẽ đến đây điều tra.
Nghĩ tới việc những người chơi đánh hội đồng, tuy rằng Lục Vô nhìn rất đã mắt, nhưng xong việc cũng đã nhận ra nguy cơ tiềm tàng. Thực lực hiện tại của hắn hiển nhiên không thể chống lại thiên giới. Nếu vì Phù Bảo mà khai chiến với thiên giới thì sẽ tổn thất Lớn.
Có thể nói, hiện giờ Phù Bảo chính là một quả bom hẹn giờ. Nếu gã ta nổ tung thì uy lực còn đáng sợ hơn cả phá hủy Minh Phủ một vạn lần. Cũng may Phù Bảo đã không có thần hỏa, thế lực thiên giới muốn tìm thấy gã ta cũng không dễ dàng.
Hơn nữa lúc này, đám người Đồng Quải và Bàn Thạch cũng đang nghĩ cách làm thế nào để xử lý Phù Bảo. Trong phòng rèn của Đồng Quải.
Hiện giờ, sáu người Cổ Ngữ, Lưu Sách, con cún, Đồng Quải, Bàn Thạch, Hao Thiên đang nhìn chăm chằm Phù Bảo trên mặt đất với vẻ nghiêm túc.
"Ngỗng lớn, thật sự đáng sợ như ông nói hả?" Lúc này, con cún kinh sợ quay sang nhìn Đồng Quải.
Nghe vậy, Đồng Quải giơ tay đập con cún ngã sấp mặt: "Dám gọi ta là ngồng lớn nữa thì có tin ta đập cho tàn phế không hả? Đồ cún ngốc!"
Con cún hậm hực bò lên, lại quay sang nhìn Đồng Quải, chờ câu trả lời của nó.
"Sự hùng mạnh của thể lực thiên giới hơn xa bất cứ thế lực nào mà các ngươi đã từng tiếp xúc. Cụ thể nó mạnh tới mức nào thì ta sẽ lấy một ví dụ, nếu tất cả thế lực trong âm phủ chúng ta cộng lại cùng chiến đấu với thế lực thiên giới thì tuy rằng họ sẽ tổn thất nặng nề, nhưng phe chiến thắng nhất định sẽ là họ!" Đồng Quải nghiêm túc giải thích. "Diệt khẩu gã ta đi!" Nghe vậy, con cún không cần nghĩ ngợi nói thẳng.
Đồng Quải nhìn con cún, ánh mắt chợt hiện lên một tia khinh thường: "Tuy rằng không có thần hỏa, thân thể của gã ta cũng đang suy yếu, nhưng còn chưa yếu đến mức có thể cho chúng ta giết chết. Ngươi cho rằng gã ta dễ giết đến thế à?"
"Thật hả?" Con cún nghi ngờ.
"Ngươi cắn gã ta một phát thử xem!" Đồng Quải không nhịn được trợn mắt khinh thường. Vì Lòng hiếu kỳ thôi thúc, con cún bước đến bên cạnh Phù Bảo, nhe răng...
"Ngươi muốn làm gì hả?" Phù Bảo lập tức giận dữ măng.
"Nhe răng thôi mà, nhìn ông sợ chưa kìa!" Con cún lộ vẻ khinh thường, trở về bên cạnh Cổ Ngữ.
"Sao cậu không cắn một phát thử xem?" Cổ Ngữ không nhịn được trêu chọc. Nghe vậy, con cún lộ vẻ ai oán. Anh ta có phải là chó đâu mà căn với chả đóp, chọc giận người ta không à... "Cho nên, bây giờ chúng ta phải xử lý gã này như thế nào đây?” Lúc này, Lưu Sách không nhịn được dò hỏi. "Đưa ta về thiên giới, ta sẽ bỏ qua tất cả những gì vừa xảy ra!" Phù Bảo năm trên mặt đất vội lên tiếng.
Mọi người hoàn toàn ngó lơ thỉnh cầu của Phù Bảo, vẫn bàn bạc với nhau.
Mỗi người đều đưa ra một ý tưởng.
Đề nghị của Hao Thiên là đưa xuống vực sâu dưới đáy biển, sau đó bố trí một thủy lao, øiam cầm gã ta...
Đề nghị của Bàn Thạch là chôn gã ta trong sông băng ở phía Nam Bắc Kỳ, khiến gã ta đóng băng đời đời kiếp kiếp...
Đề nghị của Đồng Quải là ném vào lò rèn, luyện hóa gã ta từng chút một, rèn ra một món thần khi...
Phù Bảo nghe một đống đề nghị mà trong lòng run sợ, cảm thấy tương lai của mình tràn ngập bóng tối.
Quả thực là còn khó chịu hơn cả bị giết!
Cho dù gã ta chưa từng trải nghiệm cảm giác bị phong ấn, nhưng chỉ nghĩ thôi Phù Bảo đã cảm thấy khó có thể chịu đựng.
Chịu đựng thời gian tán phá trong không gian không thấy ánh mặt trời, thật sự là quá độc ác!
"Các ngươi thấy thế nào? Cảm thấy đề nghị nào ổn thỏa?" Lúc này, Đồng Quải quay sang nhìn Cổ Ngữ và Lưu Sách.
Cổ Ngữ gật đầu: "Tôi cảm thấy xử lý kiểu gì cũng được. Chẳng qua nếu có thể luyện chế thành thần khí thì tương đương với việc tối đa hóa ích Lợi. Tôi cảm thấy cách này ổn nhất!"
"Không được, cách này cũng là nguy hiểm nhất. Không chừng thế lực thiên giới sẽ tìm đến nơi bất cứ lúc nào. Đề nghị của Hao Thiên với chú Bàn Thạch thì có thể tiếp thụ, tìm một chỗ chôn là xong hết mọi chuyện!" Lưu Sách lập tức phủ định. "Hay là thế này đi, tìm một nơi nào đó chôn, sau đó đặt một cái bếp lò ở chỗ chôn, bỏ gã ta vào trong đó luyện hóa. Chờ mấy năm sau chúng ta lại đào gã ta ra, có phải là vẹn toàn đôi bên không?" Con cún đắc ý nói. Nghe vậy, Đồng Quải biểu thị vẻ khinh thường: "Con cún ngu si, nếu không có ta ở bên cạnh quan sát mà chỉ trông cậy vào lửa trong lò tự luyện hóa thì chí ít phải chờ mấy ngàn năm. Ngươi chờ nổi không?"