Chương 1107: Vong Hồn Bất Diệt
Chương 1107: Vong Hồn Bất DiệtChương 1107: Vong Hồn Bất Diệt
Nghe vậy, con cún không khỏi phẫn nộ.
"Ha ha ha, không sao, con cháu của cún chờ được. Viết một tẩm di chúc trước, bên trên ghi lại tọa độ luyện hóa, chờ mấy ngàn năm sau cho con cháu của cậu đi đào, giàu to ngay!" Lưu Sách không nhịn được nở nụ cười. "Các ngươi đủ rổi!" Lúc này, Phù Bảo không thể nhịn được nữa.
Nào là luyện hóa, nào là đào hố chôn. Nghe họ tán gấu, Phù Bảo chỉ cảm thấy tỉnh thần của mình bị tổn thương nặng nề. "Muốn không bị thể lực thiên giới tìm thấy thì dứt khoát giết chết ta đi là được!" Phù Bảo nổi giận nói. "Ngươi cho rằng chúng ta không muốn sao? Không phải Là không có cách giết chết ngươi sao? Ngươi có đề nghị nào không?" Đồng Quải không nhịn được bĩu môi. Câu này lọt vào tai Phù Bảo nghe thật vớ vấn.
Hỏi mình là có cách nào giết chết mình không, thế mà mình còn thật sự muốn trả lời nữa chứt
Bởi vì gã ta thà chết còn hơn là bị phong ấn, chịu đựng cô đơn vô tận!
"Hiện giờ ta đã bị mất thần hỏa, thân thể đang bị âm khí của âm phủ ăn mòn, thần thể cũng dần dần suy nhược. Các ngươi có thể chờ thân thể của ta suy nhược đến một mức độ nhất định thì có thể giết chết ta một cách thoải mái!" Phù Bảo suy nghĩ rồi cắn răng nói. "Đùa nhau à? Thế thì phải chờ bao lâu? Chí ít cũng phải chờ mấy ngàn năm thì mới thoái hóa, chờ không nổi, bỏ!" Đồng Quải lập tức xua tay từ chối.
"Chôn đi!" Lúc này, suy nghĩ của Cổ Ngữ cũng thay đổi. "Chôn!" Lưu Sách lập tức đồng ý.
Thấy có vẻ như mình lại sắp bị phong ấn, Phù Bảo vội lên tiếng: "Đừng sốt ruột, ta có cách để nhanh chóng phá hủy thần thể của ta, tăng tốc độ suy nhược của thần thể!"
Lúc nói câu này, trong lòng Phù Bảo tràn đầy oán niệm. Mình phải nghĩ cách giết mình, còn phải van xin người ta nữa chứ, uất ức hết chỗ nói.
Trên con đường tu luyện, Phù Bảo vẫn luôn xuôi gió xuôi nước. Đây là Lần đầu tiên gã ta gặp phải nhiều ác ý đến thế.
Giờ khắc này, gã ta nhớ lại lời miêu tả về âm phủ của các vị tiên hữu và trưởng bối.
Vùng đất của tội ác, tràn ngập giết chóc và cướp đoạt, mỗi ngày đều trình diễn ác ý cực hạn của nhân tính. Ngươi lừa ta gạt, không từ thủ đoạn là quan điểm của thế giới này.
Thậm chí để sống sót, họ có thể tùy tiện quỳ xuống, ruồng bỏ tín ngưỡng, vứt bỏ tôn nghiêm. Nhớ lại sự yên bình của thiên giới, tất cả những người tu luyện chỉ quan tâm tới thiên phú và cố gắng của bản thân, so sánh với sự hiểm ác của âm phủ, gã ta không nhịn được cắn răng: "Ta không thể hiểu được tại sao các Tiên Để lại không xóa sổ vùng đất tội ác này!" "Tội ác?" Nghe vậy, Đồng Quải không khỏi bật cười: "Quả nhiên là tên ngốc. Ngươi cho rằng phương thức sinh tổn tàn khốc của thế giới này là do ai đặt ra hả? Nếu nơi này hòa bình thì Tiên Để của các ngươi mới phải nghĩ cách xóa sổ thế giới này! Âm phủ hiện giờ mới đúng như mong muốn của chúng, cũng khiến chúng cảm thấy hoàn hảo nhất!"
Thấy vẻ mặt khinh thường của Đồng Quải, Phù Bảo kinh ngạc hỏi: "Ý ngươi là sao?"
"Không có ý gì cả, lười giải thích cho ngươi nghe. Mau cho một cách chết đi, không thì ta sẽ chôn sống ngươi!" "Ta hỏi ý ngươi là sao!?" Nghe thấy Đồng Quải nói xấu thiên giới, vẻ mặt Phù Bảo tràn ngập tức giận.
"Bếp bốp bốp bốp!" Đồng Quải không giải thích mà giơ cánh lên thưởng cho một trận "Đồng Quải vả mặt siêu tốc".
Con cún thấy vậy thì quyết đoán mở chức năng quay video, cảm thấy chế tạo thành ảnh gif Đồng Quải vả mặt mới nhất thì lại có thể bán được một khoản tiền không nhỏ trên diễn đàn. "Mau cho một cách chết đi! Nói chuyện đàng hoàng với nhau không được à? Cách ngươi vừa nói đâu?” Sau khi dừng tay, Đồng Quải bất mãn nói. Phù Bảo không trả Lời, vẻ mặt nén giận, nghiếễn răng nghiến Lợi nhìn Đồng Quải. "Ngươi như thế thì chúng ta không cần nói chuyện nữa, chỉ có chôn thôi!" Đồng Quải thở dài nhìn Phù Bảo. "Ngươi ngẫm lại mà xem, dưới đáy biển sâu mấy vạn mét, ngay cả ánh sáng cũng không chiếu tới, không thể nghe thấy bất cứ tiếng động nào, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng vẫn tỉnh táo suy nghĩ, trải qua những năm tháng vô tận trong sự cô đơn, thảm quá thảm quá!" Con cún bỗng cất lời. "Ngươi ngẫm lại mà xem, bị chôn sâu dưới sông băng, thần thể dần dần thoái hóa khiến ngươi chậm rãi cảm nhận được giá lạnh, nhưng ngươi lại không thể rời đi, thậm chí không thể nhúc nhích, cứ thể vượt qua quãng thời gian vô tận trong giá rét, lạnh quá lạnh quá!" Cổ Ngữ cũng thở dài nói. "Ta nói!" Đối mặt với mối đe dọa phong ấn, cuối cùng Phù Bảo vẫn thỏa hiệp, sau đó cắn răng nói.
"Nói nhanh đi, lề mà Lễ mất" Đồng Quải khen ngợi nhìn Cổ Ngữ và con cún rồi không kiên nhẫn quát Phù Bảo. "Thần thể của ta đã không còn thần hỏa, tương đương với việc toàn bộ kết cấu của thần thể đã bị mất hạch tâm. Kết cấu hiện giờ giống như trận pháp, chỉ cần chọc thủng một góc của trận pháp thì sẽ nhanh chóng suy yếu! Chỉ cần các ngươi làm theo lời ta nói thì ta sẽ chết dần chết mòn vì xói mòn sinh mệnh!” Phù Bảo tức giận nói.