Chương 1108: Âm Phủ Kế Sách
Chương 1108: Âm Phủ Kế SáchChương 1108: Âm Phủ Kế Sách
"Nói tiếp đi, nói rõ ràng hơn nữa, không thì sao ta hành chết ngươi được. Thật là! Chẳng lẽ không thể dứt khoát hơn được sao?" Đồng Quải không kiên nhẫn nói. Giờ khắc này, Phù Bảo tức giận tới mức không nhịn được bắt đầu ho khan. Chẳng những bắt mình phải cung cấp cách chết mà lúc nào cũng tỏ vẻ không kiên nhẫn, tràn đầy ác ý, lời nói còn thường xuyên tàn phá tỉnh thần của mình.
Phù Bảo cảm thấy cho dù mình chiến đấu với La Tu thì cũng không uất ức như bây giỜ. Thời khắc này, Phù Bảo thật mong cho thực lực của mình khôi phục, cho dù chỉ là một giây thôi, gã ta nhất định sẽ vung tay đập dẹp lép con ngỗng bự kiêu ngạo này!
Vực Sâu Lạnh Giá phía Nam Bắc Kỳ.
Trong vách ngăn kết giới ở nơi sâu nhất, lãnh địa vốn thuộc về tộc Băng Phong giờ đã chất đầy tuyết, bên trong lặng ngắt như tờ.
Trước vách núi đằng sau Băng Tuyết tộc, một trận pháp đang dần dần hình thành.
Người vẽ trận pháp này chính là Đồng Quải và Bàn Thạch.
Theo lời Phù Bảo thì gã ta có cách chọc thủng thần thể của mình để thần lực xói mòn nhanh chóng. Mà trận pháp này chính trận năng lượng trái ngược với thần thể của gã ta.
Đồng Quải và Bàn Thạch vẫn giữ thái độ nghi ngờ đối với việc này.
Vì thế, họ lựa chọn lãnh địa của Băng Tuyết tộc có kết giới che chắn. Vùng đất này chính là nơi tị thế của Băng Tuyết tộc ngày xưa, nghe nói là do Thần tộc Bắc Kỳ bày ra, hoàn toàn có thể ngăn cản tra xét từ bên ngoài. Đặt trận pháp ở đây, họ đương nhiên không cần sợ bị thiên giới phát hiện.
Để thần thể không bị lãng phí, Đồng Quải và Bàn Thạch cũng vắt hết óc.
Bởi vì sắp đặt trận pháp này thật sự là quá khó.
Tuy rằng Phù Bảo sẽ thường xuyên hướng dẫn, nhưng Đồng Quải và Bàn Thạch vẫn cảm thấy đây không phải là việc dành cho tiên hạc (cây) làm. Độ phức tạp của trận pháp thật sự vượt qua sự tưởng tượng của họ.
May mà yêu cầu tài liệu không nhiều lắm, không thì Đồng Quải và Bàn Thạch hoàn toàn không muốn làm tiếp, cứ tìm một chỗ chôn Phù Bảo là được.
Lúc này, Phù Bảo còn khó chịu hơn cả Đồng Quải và Bàn Thạch.
Mới xuống thế giới âm phủ một ngày, đầu tiên bị La Tu đánh cho một trận, sau đó bị cướp mất thần hỏa, kế tiếp lại gặp phải một đám lưu manh, nhất là con ngỗng bự kiêu ngạo kia, không có một chút nhân tính nào cải Hơn nữa bây giờ mình còn phải bày cho con ngỗng bự cách sắp đặt trận pháp để giết chết mình nữa chứt Nếu là mấy ngày trước thì Phù Bảo có chết cũng sẽ không tin mình sẽ thảm tới mức này!
DOC FULL. VN - K h o t r u y ệ n d i c h m i ễ n p h í
Theo suy nghĩ của gã ta, thảm nhất cũng chỉ là bị miễn chức vụ, trở thành thần linh lang thang trên thiên giới mà thôi.
Mãi tới hôm qua hạ phàm xuống âm phủ, gã ta mới biết cái gì gọi là thần linh xuống trần bị ngỗng khinh! Nhưng để không bị phong ấn, gã ta vẫn lựa chọn cái chết.
Yếu đuối ư? Gã ta thừa nhận mình yếu đuổi. Thực ra từ khi thần hỏa bị cướp đoạt thì tâm tính của gã ta đã thay đổi rồi.
Thất vọng, hối hận, căm thù, bỏ cuộc...
Rất nhiều cảm xúc tiêu cực vân luôn đan xen trong lòng, vừa khiến gã ta mờ mịt lại vừa nảy sinh ý định trốn tránh. Hơn nữa gã ta biết rõ bị phong ấn sẽ thống khổ cỡ nào. Từng thuộc nằm lòng "Huyền Thiên Phong Trấn Lục" nên gã ta biết có rất nhiều vị thần Linh hiển hách đã bị năm tháng tàn phá trong quá trình phong ẩn. Theo lời sư phụ của gã ta thì nếu thật sự có một ngày phải bị phong ấn trong quãng thời gian vô hạn thì có lẽ lựa chọn cái chết mới là giải thoát tốt nhất.
Cho nên gã ta lựa chọn cái chết để tránh bị phong ấn tàn phái!
Cho dù trong lòng có uất ức, nhưng gã ta vẫn cắn răng chỉ huy Đồng Quải sắp đặt pháp trận phân giải có thuộc tính hoàn toàn trái ngược với thần thể của mình.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, khi tuyến cuối cùng của trận pháp được vẽ xong thì một tia sáng màu tím dần dần lan tràn từ điểm cuối đến tâm trận theo nét vẽ. Khi tất cả tuyến của trận pháp đều được thắp sáng thì chụp năng Lượng màu tím hình bán cầu dâng lên, bao trùm cả trận pháp. Giờ khắc này, Phù Bảo có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ suy nhược của thần thể đang tăng lên nhanh chóng. "Phù, cuối cùng cũng xong rồi, khó gì mà khó thế!" Nhìn trận pháp, Đồng Quải vươn cánh lau mồ hôi trên trán nói.
"Thứ này có đáng tin không?” Nhìn Phù Bảo bị giam ở chính giữa trận pháp, Bàn Thạch không khỏi nhíu mày.
"Chẳng biết nữa. Theo lời gã ta thì dù là trận pháp phân giải thì cũng phải mất khoảng nửa năm mới hoàn toàn phá hủy thần thể của gã ta, còn phải chờI Chẳng qua nơi này là lãnh địa của Băng Tuyết tộc, hơn nữa gã ta đã bị giam lại rồi, cứ yên tâm đi!" Đồng Quải cười lơ đãễnh.
"Không ngờ ta cũng có cơ hội giết thần linh thiên giới. Đời này đáng giá!" Bàn Thạch cũng cười phá lên: "Về nhà uống một chén chúc mừng chứ nhỉ?" "Được, ngươi mời nhé!"