Chương 1109: Giải Cứu Thần Hồn
Chương 1109: Giải Cứu Thần HồnChương 1109: Giải Cứu Thần Hồn
Vì thế, một cây một hạc kể vai sát cánh trở về Minh Phủ.
Đối với mức độ an toàn của Băng Tuyết tộc, họ rất là yên tâm.
Khi đó thiên giới điều tra lâu đến thế mà vẫn không thể tìm được nơi này, họ cần gì phải lo lắng chứ.
Còn về Phù Bảo thì trong lòng họ không có bất cứ thương hại nào.
Bởi vì mỗi một sinh mệnh âm phủ đều căm thù thiên giới. Chỉ có điều mối thù này vẫn bị đè nén dưới đáy lòng mà thôi... Sau khi Đồng Quải và Bàn Thạch rời đi, xung quanh lâm vào yên tĩnh.
Phù Bảo nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt không có bất cứ dao động. Bầu trời trắng xóa, bông tuyết rơi xuống như lông ngỗng, bao phủ vùng đất này. Nghe tiếng gió rít thấp thoáng vang lên bên tai, giờ khắc này, Phù Bảo lại cảm nhận được một chút lạnh giá.
Khí lạnh không đến từ cảm quan trên cơ thể, mà đến từ nồi sợ hãi trong đáy lòng.
Gã ta cố gắng ngăn cản cảm xúc này, nhưng sợ hãi vẫn không kìm được lan tràn trong lòng, lan tỏa ra ngoài. Ta là thần! Thần cao quý của thiên giới!
Phù Bảo tự an ủi, tự cổ vũ mình.
Nhưng trong thế giới băng tuyết lạnh giá tĩnh mịch này, gã ta giả vờ dũng cảm để cho ai xem?
Cuối cùng, gã ta từ bỏ việc an ủi bản thân, lăng lặng nằm trên mặt đất, cảm nhận thần lực trong cơ thể dần xói mòn.
Gã ta trưởng thành trong hoàn cảnh yên bình, từ nhỏ đã tiếp thụ quan niệm rằng âm phủ là nơi hiểm ác, thiên giới bọn họ mới cao quý. Lần này mất mạng trong tay sinh vật âm phủ, cách chết như vậy thật sự khiến gã ta khó mà chấp nhận.
Lúc này, trong lòng Phù Bảo nảy sinh oán hận tột đỉnh đối với sinh vật âm phủ, căm thù thế giới hắc ám này, căm thù tất cả sinh vật sinh tổn ở đây, hy vọng thế giới này bị hủy diệt. Đúng lúc này, một người xuất hiện bên cạnh gã ta. Diện mạo của người này mơ hổ không rõ, toàn thân bị bao phủ bởi bóng đêm. Sự xuất hiện của hắn khiến Phù Bảo hoảng sợ.
"Ngươi cảm thấy thế giới này không nên tổn tại ư?" Giọng nói khàn khàn truyền đến từ chỗ bóng đen.
"Đúng, không nên tổn tại, đều đáng chết!" Phù Bảo căn răng trả Lời.
"Tại sao?" Người kia hỏi tiếp. "Quy tắc sinh tồn hèn hạ, thói xấu không thể cứu vẫn, đúng như lời các tiền bối đã nói, thế giới này đã không còn thuốc chữa, đã hủ bại rồi!" Phù Bảo trả Lời không hề do dự.
"Hủ bại? Suy nghĩ của ta lại hoàn toàn trái ngược với ngươi. Ta cảm thấy thể giới này đang tỏa ra sức sống hoàn toàn mới. Cái gọi là hèn hạ và hủ bại trong lời nói của ngươi, ta lại nhìn thấy từ trên người ngươi. Nếu thần linh thiên giới đều yếu đuối như ngươi thì đúng là không còn thuốc chữa nữa!"
"Ngươi nói bậy!" Phù Bảo giận dữ mắng. "Chát!” Lục Vô vung tay tát vào mặt Phù Bảo.
"Ngươi yếu đuối, ngươi sợ hãi, ngươi lựa chọn khuất phục, chẳng lẽ điều đó không đúng sao? Thế giới dưới chân ta đây, tuy rằng pháp tắc sinh tồn rất tàn khốc, nhưng ta gặp được rất nhiều chiến sĩ có dã tâm, có thà chết chứ không khuất phục. Cho dù cuối cùng phải chết trận thì họ cũng sẽ không yếu đuối muốn chết như ngươi!"
"Ngươi biết tại sao ngươi không phải là đối thủ của La Tu không? Hắn ta chỉ là Bán Thần, còn ngươi là thần Linh đã thắp thần hỏa. Ngươi vốn nên chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng khi đối mặt với hắn ta, ngay cả chống cự lại cũng vô cùng gian nan, chỉ có thể cố gắng chống chọi nhờ vào năng lực tự hổi phục của thần thể!"
Nghe vậy, Phù Bảo nổi giận, đang định trả Lời thì Lục Vô Lại Lên tiếng: "Bởi vì La Tu là một chiến sĩ, một chiến sĩ chân chính đã bước từng bước một từ núi thây biển máu. Cả đời này hắn ta luôn nghiên cứu cách sống sót, cho nên hắn ta cần phải đột phá cực hạn của bản thân, tăng kỹ xảo chiến đấu của mình, tăng lên nữa, lại tăng lên nữa! Còn ngươi, chẳng qua chỉ là một đóa hoa trong nhà kính mà thôi, sao có thể sánh bằng hắn ta được! Có lẽ bất cứ một lần đặp nguy cơ sống còn của hắn ta đều đủ để hủy diệt kẻ phế vật như ngươi!"
"Hắn ta thậm chí đủ dũng cảm để làm lại từ đâu, còn ngươi chỉ ỷ lại vào một ngọn lửa bị cướp đi mà thôi. Mất nó, ngươi chẳng là cái thá gì cả! Bản chất yếu đuối ăn vào trong xương tủy, vốn là cừu thì sao có thể chống cự lại sói dữiI"
"Ngươi..."
"Nếu hai loài sinh vật có thực lực hoàn toàn bằng nhau thì tại sao một con lại trở thành tọa ky?" Lúc này, Lục Vô bỗng hỏi.
"Ta... Ta không biết!"
"Bởi vì tính cách, bởi vì bản chất, bởi vì một bên có trái tim của cường giả. Cho dù có lực lượng giống y hệt nhau, nhưng một bên lại có thể thao túng kẻ có lực lượng tương đương với hắn. Đó chính là sự chênh lệch giữa hai bên!"
"Điều đó không phải càng chứng minh rằng thế giới này là tội ác sao? Nếu có hòa bình thì việc gì họ lại phải đấu tranh đến mức đó chứ!" Phù Bảo phản bác. "Ngươi cho rằng tất cả những điều này là do ai gây ra? Bản thân thế giới này vốn đã thế rồi ư? Nếu được thì ai muốn chịu khổ mấy vạn năm chỉ để tục mệnh cho hồng nhan sắp lụi tàn? Nếu được thì ai muốn dẫn dắt già trẻ trong làng chài ra ngoài đối mặt với quy tắc sinh tổn tàn khốc? Nếu được thì ai lại muốn dẫn theo các huynh đệ đi tòng quân, liều mạng vì tương lai..."