Chương 1112: Tâm Ma Chiến
Chương 1112: Tâm Ma ChiếnChương 1112: Tâm Ma Chiến
Sư phụ của gã ta là Thanh Mặc Tiên Quân, cũng là cường giả đã từng tham dự vào trận chiến tam giới. Tất cả những øì gã ta biết đều do sư phụ truyền thụ, sư phụ dạy bảo.
Cho nên gã ta cực kỳ tín nhiệm sư phụ, tôn sùng tất cả những điều ông ta nói là chân lý.
Nhưng vào giây phút này, sự thật đã đánh võ ảo tưởng! Sư phụ từng nói:
Âm phủ phản loạn, nên tiên giới mới phải ra quân thảo phạt... Vùng đất tội ác vốn nên bị xóa bỏ, nề hà Tiên Đế từ bị, không muốn làm thế...
Trên vùng đất tội ác ấy, mỗi người đều tàn nhẫn như ma, khát máu thành tính, có thể không từ thủ đoạn vì ích lợi, mà thiên giới ta thì ai cũng trọng tình...
Giờ đây trong mắt Phù Bảo, tất cả mọi thứ đều dối trá hết sức!
"Chúng ta cá cược nhé, cá xem ngươi có bị ruồng bỏ hay không!”
Thì ra hắn đã sớm biết được kết quả của vụ cá cược này, bởi vì tất cả những gì mình cho rằng đúng đều là sail Cố chấp trong lòng bị võ vụn triệt để. Phù Bảo van xin nhìn sư phụ: "Sư phụ, con không muốn ở lại đây nữa, con là đồ đệ của người mà, con muốn về nhà!"
"Ta có rất nhiều đồ đệ. Bắt đầu từ giờ phút này, ngươi đã bị xóa tên!" Ông lão áo xanh hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói.
Dứt lời, ông lão áo xanh bèn rút tay ra, không quan tâm Phù Bảo đã ngã xuống đất mà chỉ xoay người, phất tay áo bay lên trời cùng đồng bạn. Chỉ để lại Phù Bảo tuyệt vọng quỳ rạp trên mặt đất... Tín ngưỡng của Phù Bảo hoàn toàn sụp đổ vào giây phút này.
"Ta có rất nhiều đồ đệ. Bắt đầu từ giờ phút này, ngươi đã bị xóa tên!"
Những lời này như một con dao găm vô hình đâm thủng sự kiên trì cuối cùng của gã ta.
Đúng vậy, người có được hàng ngàn đệ tử, sao còn cần một phế vật đã bị phá thần thể, chẳng còn øÌì trong tay như con nữa.
Giờ phút này, Phù Bảo nhớ lại câu nói của La Tu khi giao chiến.
"Chờ đến khi trở thành Tiên Quân, ngươi sẽ biết cái mà ngươi cho là chân tướng buổn cười cỡ nào. Khi đó ngươi sẽ chỉ còn hai sự lựa chọn, một là hòa nhập vào đó, hai là bị loại bỏ thậm chí tử vong. Bây giờ đòi bàn chuyện chính nghĩa với ta thì đều là nói suông thôi!"
Khi đó gã ta không hiểu rốt cuộc lời nói của La Tu là có ý gì. Gã ta không rõ tại sao chỉ khi nào trở thành Tiên Quân thì mới có thể biết chân tướng, lại càng không hiểu một là hòa nhập vào đó, hai là bị loại bỏ có nghĩa là øÌ. Bây giờ, cuối cùng gã ta đã hiểu được rồi.
Chân tướng đội một chiếc mặt nạ dối trá, chờ đến khi nó để lộ chân diện mục thì luôn là một thứ nghiệt ngã. Một là dung nhập, hai là bị loại bỏ ư?
Giờ khắc này, Phù Bảo nhớ tới thế giới âm phủ. Tuy rằng tàn khốc, tuy rằng lạnh lùng, nhưng tất cả mọi thứ đều chân thật tới mức trắng trợn, hình thành sự đối lập rõ rệt với thiên giới dối trá.
Oán hận, vô tận oán hận dâng lên dưới đáy lòng.
Gã ta oán hận chân tướng tàn khốc quá mức. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi thôi mà dường như tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Thiên giới trong mắt gã ta đã không còn là miền đất yên bình kia nữa, đằng sau nó có quá nhiều kẻ ra vẻ đạo mạo một cách giả dối.
Nhưng bây giờ, gã ta thậm chí không có tư cách dung nhập vào nơi đó.
Giờ khắc này, sự bất Lực và giãng xé trong lòng gã ta đều biến thành căm hận. Nhưng gã ta không có sức để phán kháng. Bây giờ gã ta đã mất đi mọi thứ rồi.
Trong gió tuyết, gã ta chỉ có thể duy trì sự sống bằng hồn lực mà Lục Vô để lại trong người, gian nàn bò dậy.
Oán hận trong Lòng khiến gã ta có dũng khí muốn sống tiếp. Gã ta khát vọng có thể tu luyện lại lần nữa.
Nếu không thể tu luyện tiên pháp thì tu quỷ pháp vậy. Gã ta muốn gặp lại Thanh Mặc Tiên Quân, khiến ông ta hối hận vì quyết định của mình, khiến ông ta phải trả giá đắt vì đã lừa gạt mình. Gã ta bước đi gian khổ từng bước một, run rấy tiến về phía trước.
Lúc này, bóng dáng Lục Vô Lại hiện lên.
Hắn nhìn Phù Bảo, trong mắt không có dù chỉ là một chút thương hại: "Có vẻ như ta đã thắng rồi!"
"Ngươi thắng rồi. Cái giá là gì? Ta bây giờ... Chẳng còn gÌ cả!" Phù Bảo run rẩy quay lại nhìn Lục Vô.
"Chúng ta giao dịch nhé!" "Bây giờ ta còn có tư cách đó sao?" Phù Bảo tự giêu. Gã ta biết rõ tình hình của mình hiện giờ như thế nào. Không có bất cứ giá trị nào, không thì Lão sư phụ vô tình kia sẽ không bỏ gã ta mà đi. "Ngươi có muốn trở nên mạnh hơn cả sư phụ của ngươi không?"
Nghe vậy, Phù Bảo run lên, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin: "Ngươi có thể làm được à?" "Có thể! Nhưng ngươi phải trả giá rất nhiều thứ, bởi vì ta vốn không tin ngươi!" Lục Vô nói.
“U21 6 2jml 110 pai19"
"Hoàn toàn từ biệt quá khứ, trở thành một con rối!" Nghe vậy, Phù Bảo không khỏi kinh ngạc. Nhưng Lúc này, Lục Vô lại nói tiếp: "Thực ra bất kể ngươi có nguyện ý hay không thì đều không có sự lựa chọn nào khác. Bởi vì ngươi đã thua!"