Chương 1111: Đối Mặt Vực Sâu
Chương 1111: Đối Mặt Vực SâuChương 1111: Đối Mặt Vực Sâu
Sau khi làm xong, Lục Vô dẫn Phù Bảo rời khỏi lãnh địa của Băng Tuyết tộc, kế tiếp lấy một tấm "âm phù" từ thần khí, cũng là dấu hiệu thuộc về Nghịch Thiên Minh.
Đứng chờ khoảng một phút ngay tại chỗ, thân hình Lục Vô chợt lóe lên, biến mất ngay tại chỗ, tiến vào không gian thần khí.
Bởi vì với thực Lực của hắn thì chắc chắn không thể chống lại kẻ địch sắp đến. Chỉ để lại Phù Bảo run rẩy trong gió lạnh.
Giờ đây thần thể của gã ta đã vỡ tan, âm khí xâm lấn thân thể, trông hết sức thê thảm.
Gã ta dại ra nhìn theo hướng Lục Vô biến mất, tới tận bây giờ vẫn không hiểu rốt cuộc cái gọi là cá cược là 8Ì. Chẳng lẽ hắn cho rằng biến mình thành dáng vẻ thê thảm như thế này thì mình sẽ tán thành quan điểm của hắn sao?
Đúng lúc này, một tia kim quang sáng lên từ chân trời, giếng như một thanh kiểm sắc bén màu vàng đâm rách chân trời, tạo ra một khe hở Lớn. Hai bóng người giáng xuống từ trên trời, nhanh chóng đáp xuống dưới.
Thấy vậy, Phù Bảo lộ vẻ vui sướng khó nói thành lời. Gã ta biết mình được cứu rồi
Lúc này, mấy bóng người kia đang bay về phía Phù Bảo, chỉ trong chớp mặt đã đi đến bên cạnh gã ta.
"Sư phụ!" Thấy ông lão dẫn đầu, Phù Bảo không nhịn được hô lên.
Gã ta không ngờ người đến đây lại là sư phụ của mình. Bây giờ gã ta càng chắc chắn rằng Lời nói của Lục Vô đều là giả dối. Sao họ lại ruồng bỏ mình được chứt Lúc này, ông lão khoác trường bào màu xanh chợt lóe lên, xuất hiện bên cạnh Phù Bảo, sắc mặt nặng nề hỏi: "Sao con lại ở đây? Còn nữa, tặc tử Nghịch Thiên Minh vẫn còn ở đây!" "Con..." Phù Bảo lập tức lên tiếng giải thích.
Nhưng khi kể đến hết đoạn bị cướp thần hỏa thì dù cổ găng đến mấy, gã ta cũng không tài nào kể tiếp chuyện sau đó là gặp phải người chơi rồi gặp được Lục Vô, ngược lại cực kỳ nhức đầu choáng váng.
"Kẻ cướp thần hỏa của con tên là La Tu, tuy rằng không phải là thành viên của Nghịch Thiên Minh, nhưng cũng nằm trong danh sách tất sát. Sau khi thần hỏa của con bị cướp thì chúng ta đã nhận ra hắn, hiện giờ cũng đã triển khai đuổi giết. Còn chuyện của con, chúng ta vốn tưởng rằng con đã gục ngã, không ngờ con vẫn sống. Vi sư rất vui!" Ông lão cười ha ha.
Nhưng khi tay lão chạm vào Phù Bảo thì sắc mặt lão chợt thay đổi. Thân thể trống trơn, không có bất cứ thần lực nào, chỉ còn lại từng Lluống âm khí bị rót vào người.
"Sư phụ, thần thể của con bị phá rồi." Phù Bảo cho rằng sư phụ lo lăng cho mình nên cay đăng nói.
"d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
"Chẳng những thần thể bị phá, điều quan trọng nhất là thân thể của ngươi đã bị âm khí thẩm thấu!"
Lúc này, người đàn ông ôm kiếm đứng bên cạnh ông lão áo xanh lên tiếng.
"Thật tiếc, Phù Bảo vốn là một hạt giống tốt, có cơ hội trở thành một thành viên trong đội ngũ Tiên Quân!" Nghe vậy, ông lão áo xanh thở dài.
"Sư phụ, con có thể tu luyện Lại, con vẫn còn cơ hội!" Phù Bảo tưởng rằng sư phụ lo lắng cho mình nên lập tức nói.
"Không còn hy vọng đâu, âm khí đã nhập thể, trong tình huống này mà ngươi muốn tu luyện thì chỉ còn một cách thôi!" Người đàn ông ôm kiểm nói tiếp.
"Cách gì?" Phù Bảo lập tức hỏi.
"Tu luyện đến Quỷ Cảnh Bán Thần trước, sau đó giết thần cướp thần hỏa, không thì ngươi căn bản là không thể tu luyện tiên pháp!" Người đàn ông ôm kiếm vừa nói vừa khinh thường.
"Bảo Nhi, vi sư không ngờ con sẽ gặp phải tình huống này, hầy!" Ông lão áo xanh lại thở dài.
"Sư phụ, người dẫn con về trước đi, chỗ này lạnh quá!" Phù Bảo bị đả kích, vẻ mặt cay đắng nói.
Còn chưa chờ sư phụ của Phù Bảo trả lời thì người đàn ông ôm kiếm đã nói: "Còn muốn trở về nữa à? Ngươi thật sự cho rằng ngươi vẫn là người của thiên giới sao? Bây giờ ngươi đã bị âm khí nhập thể rồi, không về được đâu!"
Nghe vậy, Phù Bảo không khỏi hoảng sợ, vội quay sang nhìn sư phụ.
Nhưng gã ta lại không nhận được sự an ủi từ sư phụ mà Lại là ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng.
“Sư phụ!”
"Bảo Nhi, con đừng trách vi sư. Nếu dẫn con về thì người khác sẽ nhìn vi sư bằng ánh mắt như thế nào? Bây giờ con đã không còn thuộc về thiên giới nữa, cứ sống tạm bợ đi!"
Giờ khắc này, trong đầu Phù Bảo hiện lên một cảnh tượng.
Trong cảnh tượng đó là vị Tiên Quân của thiên giới kia lạnh lùng từ chối lời thỉnh cầu của Thương Hư. Ảnh mắt lạnh lùng của hắn ta khi nhìn Tiên Khả như một thanh kiếm sắc bén lóe ánh sáng lạnh, nhuệ khí gây tổn thương người khác!
Cảnh tượng này tương tự biết mấy.
Gã ta đi theo sư phụ đã hơn tám mươi vạn năm, vẫn coi sư phụ là người thân của mình. Nhưng không ngờ vào giây phút này, người thân mà gã ta tín nhiệm nhất lại muốn ruồng bỏ gã ta chỉ vì vấn đề sĩ diện hão.
Vào lúc này, gió tuyết xung quanh dường như đã không còn giá rét như trước nữa. Bởi vì thứ Lạnh Llẽo nhất chính là câu nói của sư phụ, đánh nát kiên trì trong Lòng gã ta một cách triệt để.