Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 112 - Chương 112: Sự Kiện Truy Tìm Báu Vật Nguyên Đán (2)

Chương 112: Sự kiện truy tìm báu vật Nguyên Đán (2) Chương 112: Sự kiện truy tìm báu vật Nguyên Đán (2)

Shin Cậu Bé Bút Chì trả lời Tuyết Lê Mạnh Nhất: Quả thực!...

Lục Vô cũng hiểu được tâm lý oán giận của người chơi đối với việc nạp tiền, nhưng hắn nào có nhiều hồn tệ đến thế để cho những người chơi tiêu xài đâu.

Nếu thật sự mở cổng nạp thì hắn thậm chí nghi ngờ rằng chưa đầy mười giây, hồn tệ của mình sẽ bị những người chơi mua hết sạch luôn rồi.

Lục Vô cũng đã chứng kiến đại gia của game này rồi. Ví dụ như Tịch Mịch Vô Địch, Diệp Tuyết Nhi, Làm Quy Hoạch Lưu Sách vân vân... Cả đám đều là đại gia cả.

Cho nên trước khi hắn phát tài thì hắn sẽ không mở cổng nạp tiền để bán hồn tệ đâu.

Huống chi, đối với Lục Vô mà nói thì hồn tệ cũng có rất nhiều tác dụng. Xây dựng trong game cái nào cũng cần tiêu tốn hồn tệ. Đương nhiên, hắn chi số tiền này cũng vì có thể kiếm được nhiều hồn tệ hơn, đồng thời muốn bồi dưỡng thế lực người chơi.

Lúc này, Lục Vô không khỏi hoài niệm trận chiến giữa quân đoàn Sát Na và người chơi. Sự hủy diệt của quân đoàn Sát Na trong trận chiến ấy có thể nói là khiến hắn tha hồ kiếm hồn tệ.

Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, đây chính là cách trưởng thành tốt nhất của người chơi và Lục Vô. Lục Vô đã dời mục tiêu về phía các khu vực chung quanh Minh Phủ, chuẩn bị lại tuyên bố nhiệm vụ thăm dò. ...

Sự kiện Nguyên Đán kết thúc, những người chơi lại bước lên con đường tăng thực lực.

Nhưng so với trước kia thì lần này, người chơi đã có nhiều sự lựa chọn hơn.

Phát triển trên biển, mở rộng thực lực trên lục địa, tìm báu vật trong phó bản vân vân... Tính đa dạng và tính thú vị của game đang được tăng dần theo mỗi lần cập nhật. ...

Lúc này, khu vực vách núi Tuyệt Cảnh.

Cổ Ngữ (Tịch Mịch Vô Địch) và Tôn Khởi, một người một chó đang chuẩn bị leo lên đỉnh cao nhất của nơi này.

Lần leo núi tuyết trước đó khiến Cổ Ngữ đã hoàn toàn yêu thích cảm giác khiêu chiến thiên nhiên này, sau khi thành công sẽ có cảm giác vô cùng tự hào, cho nên lần này anh ta muốn thử chinh phục vách núi Tuyệt Cảnh càng hiểm trở hơn.

Còn việc tại sao lại dẫn Tôn Khởi theo thì đương nhiên là vì Tôn Khởi có khả năng hồi máu. Lúc gặp quái vật hoang dã thì có thể hỗ trợ rất nhiều.

Đối với đề nghị của Cổ Ngữ, vốn Tôn Khởi rất là không muốn.

Cuộc sống còn chưa đủ cực khổ hay sao mà còn muốn tự tìm cực khổ nữa chứ? Trong mắt Tôn Khởi, đây hoàn toàn là mấy thằng giàu ăn no rửng mỡ nên muốn chịu khổ tí cho sướng thân.

Nhưng thái độ kiên quyết của anh ta đã thay đổi sau khi Cổ Ngữ bỏ một xấp tiền mặt ra. Anh ta lập tức tỏ vẻ muốn đi, thật ra anh ta cũng thích leo núi lắm!

Thế là một người một chó cứ thế đi tới vách núi Tuyệt Cảnh.

Lần leo núi này khác với trước kia. Trên dãy núi vách đá Tuyệt Cảnh có rất nhiều yêu thú, là một phiền toái lớn trên đường lên núi.

Nhưng mỗi lần Cổ Ngữ bị thương thì Tôn Khởi đều sẽ hiến tí máu để giúp Cổ Ngữ hồi phục với vẻ mặt như ăn phải mướp đắng.

Hai người leo khoảng ba giờ, ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh núi cao ngất vẫn bị mây mù bao phủ, hoàn toàn không nhìn thấy đâu mới là điểm cuối cùng.

Vốn dĩ hai người còn muốn trèo lên tiếp, nhưng lúc này Tôn Khởi bỗng khịt mũi rồi nói: "Đại ca, ở đây có mùi rượu!"

Chức năng nói chuyện của Tôn Khởi đương nhiên là Lục Vô giúp anh ta mở ra, bởi vì tên này lúc nào cũng oán giận trên diễn đàn rằng mình không thể nói chuyện, khiến Lục Vô dở khóc dở cười, thế mới bảo Bắc Ly sửa thiết lập giúp anh ta để anh ta có thể nói chuyện bình thường.

Cổ Ngữ nghe vậy bèn đứng thẳng dậy, bắt đầu quan sát chung quanh.

"Đi theo tôi!" Tôn Khởi hếch mũi, sau đó chạy đến một nơi bằng phẳng trên sườn núi.

Cổ Ngữ thấy vậy cũng đi theo.

Đi nửa vòng trên sườn núi, hai người nhanh chóng dừng chân, bởi vì họ phát hiện ở cách đó không xa lại có một ngôi nhà gỗ, bên trong còn thấp thoáng ánh sáng bếp lò bập bùng.

Một người một chó đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng nhau đi về phía nhà gỗ.

Hai người quan sát bên ngoài nhà gỗ một lát, sau khi xác định không có nguy hiểm, Cổ Ngữ mới nâng tay lên gõ lên cửa gỗ.

"Có ai ở nhà không?"

Nhưng bên trong vẫn không có người đáp lại. Điều này khiến Cổ Ngữ hơi tò mò, đang định mở cửa vào thì cửa gỗ chợt mở ra.

Một ông lão râu ria xồm xoàm, tóc bạc phơ đang híp mắt thò đầu ra: "Có việc gì?"

"Ờm... Tôi có thể hỏi ông một chút về vách núi Tuyệt Cảnh không?" Cổ Ngữ ngẫm nghĩ rồi nói, đồng thời không khỏi tò mò tại sao ông cụ này lại định cư ở đây.

"Hỏi đi." Ông lão tóc bạc thản nhiên nói.

"Ông không mời tôi vào nhà ngồi à?"

Tôn Khởi bỗng lên tiếng khiến ông lão tóc bạc giật nảy cả mình: "Trời đất, chó biết nói chuyện hả? Chẳng lẽ là yêu quái?"

Cổ Ngữ và Tôn Khởi đều nghẹn họng.

Cổ Ngữ lặng lẽ đè Tôn Khởi đang định nhảy lên cắn người xuống, sau đó nói: "Cụ à, tôi rất tò mò tại sao cụ lại sống ở đây. Còn nữa, rốt cuộc vách núi Tuyệt Cảnh cao cỡ nào? Tôi muốn leo lên đỉnh núi xem thử."

Bình Luận (0)
Comment