"Gã to con, ngươi quá nguy hiểm, hãy ngủ một giấc thật ngon đi, khi nào trở nên đáng yêu hơn thì mới thả ngươi ra. Khi đó chúng ta sẽ làm bạn bè, cứ ước định thế nhé!"
Cô gái khẽ mỉm cười rồi vươn tay lên, thân thể cao lớn của Ác Thần dần rời khỏi mặt đất.
Tiếp đó, cô gái ấn bàn tay xuống, mặt đất nứt toác ra trong tiếng gầm thét của Ác Thần, thân thể của hắn cũng liên tục chìm xuống.
Cho dù là Ác Thần thì vẫn không thể chống cự lại loại lực lượng này. Hắn ra sức giãy giụa, nhưng đều chỉ là phí công mà thôi. Thân thể hắn dần chìm xuống, bị mặt đất bao trùm, chỉ để lộ một cái sừng duy nhất trên đầu hắn đứng sừng sững.
Cô gái áo trắng dáng người thướt tha cười gian xảo, xoay người bỏ đi.
Năm tháng xoay vần, chiếc sừng chọc trời đó cũng dần bị bùn đất bao trùm, trở thành một ngọn núi. Truyền thuyết về Ác Thần vẫn được lan truyền trên mảnh đất này. ...
Thị giác của Cổ Ngữ thoát khỏi hình ảnh viễn cổ, anh ta đứng ngây người tại chỗ.
"Đại ca, đại ca! Anh không sao chứ? Sao đứng ngơ ra ở đó vậy?" Tôn Khởi ôm đùi Cổ Ngữ gào lên.
"Tránh ra!" Cổ Ngữ giơ chân đá văng Tôn Khởi ra, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc.
Cảnh tượng vừa rồi giống như là một giấc mơ vậy, nhưng anh ta lại rõ ràng cảm nhận được ý niệm tà ác muốn hủy diệt thế giới trong lòng Ác Thần.
Từ khi sinh ra đến lúc muốn diệt thế, sự thay đổi trong tính cách của Ác Thần khiến anh ta đồng cảm như chính mình cũng từng là tên Ác Thần đó vậy.
Nhìn tòa tháp trụ này, rõ ràng đến sau này nó mới được đặt ở đây. Bộ xương khô này chắc hẳn chính là Vua Bắc Kỳ đời thứ nhất.
Cổ Ngữ đắm chìm trong suy nghĩ. Anh ta không rõ rốt cuộc là sao nữa, tại sao Tôn Khởi sờ thì lại bị đá văng ra, còn anh ta đụng vào thì lại có thể nghiệm khác.
"Ngươi có khát vọng lực lượng không?" Lúc này, một giọng nói bỗng xuất hiện trong đầu anh ta.
Anh ta vô cùng quen thuộc với giọng nói này. Tuy đã già nua hơn nhiều, nhưng anh ta vừa nghe đã nhận ra chủ nhân của giọng nói này, đó chính là Ác Thần.
"Ác Thần?" Cổ Ngữ nói theo phản xạ.
"Ngươi có khát vọng lực lượng không?" Giọng nói đó lại xuất hiện lần nữa.
"Tao khát vọng cái đầu mày ấy! Nói tiếng người đi!" Cổ Ngữ nói với thái độ không khách sáo chút nào.
Tuy rằng anh ta biết sự thay đổi của Ác Thần là vì có lực lượng từ bên ngoài can thiệp vào, nhưng bản thân hắn ta chính là hợp thể của tà ác. Cổ Ngữ cho rằng Ác Thần là muốn dụ dỗ mình làm chuyện xấu.
Sau khi Cổ Ngữ nói xong, giọng nói kia biến mất một lúc lâu, tiếp đó lại xuất hiện.
"Giúp ta làm một việc, ta sẽ cho ngươi lực lượng vô tận!"
"Chém đi!" Cổ Ngữ tức giận nói. ...
Lúc này, vẻ mặt của Lục Vô và Bắc Ly đều rất trịnh trọng.
Họ cũng quan sát từ đầu tới cuối tất cả những gì mà Cổ Ngữ đã gặp phải khi nãy, cũng thấy được một phần trí nhớ của Ác Thần giống như Cổ Ngữ.
Lục Vô bỗng quay đầu về phía Bắc Ly, mà Bắc Ly chợt đứng dậy từ trên giường như nai con bị giật mình vậy.
"Anh còn chưa hỏi đâu!" Lục Vô tức giận nói.
Bắc Ly nghe vậy, không khỏi cười xấu hổ.
"Nói đi, cô gái áo trắng tự xưng là Ly đó có phải là em không?" Lục Vô bỗng trừng mắt, hỏi cô bé như thể phụ huynh hỏi con mình đã làm bài tập chưa vậy.
"Không phải!" Bắc Ly trả lời một cách quyết đoán.
Thấy ánh mắt Lục Vô rõ ràng là không tin, Bắc Ly giơ tay phải lên: "Tôi thề, không phải là tôi. Nhưng chúng tôi quen nhau!"
Lục Vô ngẫm nghĩ rồi lại nói: "Lúc trước em nói với anh là em chỉ hơn 300 tuổi thôi, nhưng cô gái áo trắng trong cảnh tượng kia ít nhất cũng phải mấy trăm ngàn hoặc mấy triệu tuổi mới đúng. Em có thể nói cho anh biết các em quen nhau như thế nào không?"
Bắc Ly lại lộ vẻ xấu hổ, tiếp đó lâm vào im lặng.
"Cho em 30 giây để sắp xếp lại ngôn ngữ hoặc là bịa chuyện."
Thế là Bắc Ly nhăn mày, đắm chìm trong suy nghĩ.
30 giây sau, Bắc Ly ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi, không nói lại muốn, suy nghĩ ba bận, sau đó nước mắt ròng ròng: "Vô, tôi không bịa ra được."
Lục Vô: "..."
"Thế thì nói thật đi!" Lục Vô tức giận nói.
"Không được, nếu bây giờ tôi nói với anh thì linh hồn của anh sẽ nổ tung ngay lập tức. Bởi vì anh không thể chịu nổi bí mật của tôi đâu!" Bắc Ly lộ vẻ hoảng sợ.
"Huyền ảo thế cơ à?" Lục Vô thoáng kinh ngạc.
"Ừm, tôi sẽ nghĩ cách tăng lực lượng linh hồn của anh lên. Chờ đến khi anh có thực lực biết bí mật của tôi thì tôi sẽ kể cho anh nghe." Bắc Ly nói với vẻ kiên định.
Lục Vô nghe vậy, rối rắm nửa giây, cuối cùng vẫn gật đầu.
Nếu đã lựa chọn tin Bắc Ly thì hắn sẽ vẫn luôn tin cô bé. Cũng chính vì Bắc Ly nên cuộc sống của hắn mới trở nên muôn màu muôn vẻ, giữa hai người cũng dần dần có sự ràng buộc về tình cảm.