Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 119 - Chương 119: Ngươi Có Khát Vọng Lực Lượng Không?

Chương 119: Ngươi có khát vọng lực lượng không? Chương 119: Ngươi có khát vọng lực lượng không?

Hắn cảm thấy Bắc Ly chắc chắn là có nỗi khổ tâm riêng.

Nhưng loại cảm giác có bí mật mà không thể biết này khiến Lục Vô rất khó chịu.

"Đúng rồi, Ác Thần mạnh như thế, có khi nào sẽ làm tổn thương linh hồn của Cổ Ngữ không?" Tuy rằng Bắc Ly đã từng nói thần khí rất mạnh, nhưng Lục Vô vẫn hơi lo lắng.

"Không thể nào! Thực lực của Ác Thần cũng chỉ ở mức thần linh tầm thường thôi, tuy rằng ở âm phủ không có nhiều cường giả có trình độ này, nhưng cũng không coi là quá ít, vẫn thua xa lục đạo luân hồi. Anh không cần phải lo lắng đâu."

Lục Vô nghe vậy thì gật đầu: "Đúng rồi, Ác Thần đuổi theo Hạn Bạt mà đến, thế Hạn Bạt đâu rồi?"

Bắc Ly nghe vậy, cười thần bí nói: "Nơi chôn vùi thân thể cổ xưa, cường giả bí ẩn nhất Bắc Kỳ!"...

"Giết Hạn Bạt giúp ta, ta sẽ cho ngươi lực lượng cường đại!" Giọng nói của Ác Thần lại xuất hiện trong đầu Cổ Ngữ.

"Hạn Bạt? Hắn ta ở đâu?"

Cổ Ngữ cũng có ấn tượng rất sâu sắc về Hạn Bạt. Thân thể cao trăm mét, còn sở hữu quân đoàn Bạt Thi dũng mãnh. Tuy rằng hắn ta bị Ác Thần đánh bay chỉ bằng một cú đấm, nhưng vẫn chưa chết đâu.

"Hắn đang ở đây!"

Lời nói của Ác Thần vừa dứt, trong đầu anh ta chợt hiện lên một bức tranh.

Thi hài khắp nơi, vô số xương trắng chồng chất thành núi, thậm chí có những khúc xương rồng khổng lồ sừng sững. Thoạt nhìn, mảnh đất này cho người ta cảm giác hoang vu và đáng sợ.

"Hắn đang trốn ở đây. Giết hắn cho ta, ta sẽ cho ngươi lực lượng vô tận!" Giọng nói của Ác Thần lại xuất hiện.

Cổ Ngữ nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt rối rắm. Nói thật, anh ta cũng rất ngứa mắt tên Hạn Bạt kia, nếu không phải do hắn ta thì Ác Thần vẫn là đứa trẻ máu sống hồn nhiên vô tư lự trong bộ tộc người khổng lồ.

Nhưng anh ta cũng biết rõ sức mạnh của Hạn Bạt. Với thực lực của anh ta thậm chí mấy trăm nghìn người chơi cùng nhau tới thì chắc chắn cũng không phải là đối thủ của người ta đâu.

"Tôi không đánh thắng hắn được đâu." Cổ Ngữ nói rất chân thành.

Đúng lúc này, ở sâu trong lòng đất dưới chân ngọn núi, một đôi mắt tà ác chợt mở ra, bên trong con người tràn đầy dung nham và ngọn lửa cuồn cuộn, giống như địa ngục bùng cháy.

Cùng lúc đó, một luồng lực lượng tà ác ồ ạt trào ra từ lòng đất, men theo chiếc sừng lên tới đỉnh núi chỉ trong chớp mắt.

Ông lão tóc trắng đang uống rượu trong nhà gỗ chợt mở mắt ra, vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó ông ta lại lắc đầu, cầm bầu rượu lên rồi nằm trên giường hét: "Hy vọng sau khi hoàn thành chấp niệm, ngươi sẽ không làm ác nữa. Lần này ta không ngăn cản ngươi nữa đâu!"

Trên đỉnh núi, khói đen dày đặc hình thành, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên ánh sáng đỏ lòm hiện ra trong khói đen.

"Ngươi làm không được, nhưng ta làm được!"

Khi giọng nói này vừa vang lên, khói đen đã điên cuồng ùa vào cơ thể Cổ Ngữ.

Thấy cảnh này, Lục Vô cũng không khỏi căng thẳng.

"Ah!" Vô số cảm xúc tiêu cực lại tràn đầy trong đầu khiến Cổ Ngữ đau đớn kêu lên.

Một lát sau...

"Ahhhh!"

Ác Thần: "..."

"Tại sao không thể cướp được? Tại sao linh hồn của ngươi lại được cố định vĩnh viễn trong cơ thể? Tại sao? Ta không tin!"

Khói đen lại bắt đầu cuộn trào trong cơ thể Cổ Ngữ, không ngừng ăn mòn cơ thể anh ta.

"Ahhhhh!" Cổ Ngữ vẫn đang kêu rên.

Một lát sau, Ác Thần đã hoàn toàn ngây người.

"Ahhhh, đầu của tui sắp nổ tung rồi!"

"Đừng kêu nữa!"

Ác Thần phẫn nộ kêu lên, khói đen cũng tuôn ra khỏi cơ thể hắn, đôi mắt đỏ ngầu lại xuất hiện.

"Linh hồn được cố định vĩnh viễn, ngươi là hậu duệ của thần linh nào?"

"Tao là ông già nhà mày đấy! Ông đây vốn còn định nghĩ cách báo thù giúp mày, bây giờ ông không yên với mày đâu! Mày thật sự muốn cướp thân thể của ông đây à?" Cổ Ngữ ôm phần đầu còn đang đau đớn, nói bằng giọng tức giận bất bình. ...

Đối mặt với Cổ Ngữ không thể bị cướp thân thể, đôi mắt tà ác lại chuyển sang chỗ Tôn Khởi đang run rẩy.

Hành động của hắn khiến Tôn Khởi sợ tới mức theo bản năng sủa lên một tiếng.

Nhưng Ác Thần lại chỉ nhìn lướt qua rồi lại nhìn chằm chằm vào Cổ Ngữ.

Ông đây bị ghét bỏ à? Xí, đui mù! Lúc này trong lòng Tôn Khởi rất rối rắm.

"Cho ta mượn thân thể của ngươi. Sau khi giết chết Hạn Bạt, ta sẽ trả lại cho người, đồng thời còn ban cho ngươi lực lượng vô thượng!" Đôi mắt tà ác nhìn chằm chằm vào Cổ Ngữ, giọng nói trực tiếp xuất hiện trong đầu Cổ Ngữ.

"Mượn cái đầu mày! Bố éo cho mượn!" Cổ Ngữ tức giận nói.

Nhưng đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của trò chơi vang lên:

[Mối thù viễn cổ (Nhiệm vụ cơ duyên): Cho Ác Thần mượn thân thể để khống chế, thời hạn 3 giờ. Sau khi thời gian kết thúc có thể nhận được lực lượng mà Ác Thần ban tặng!]...

"Thật sự được à?" Bắc Ly cảm động nhìn Lục Vô.

"Ừ, nếu em nói đã nợ Ác Thần một ân huệ thì anh đồng ý!" Lục Vô mỉm cười.

Bình Luận (0)
Comment