Hao Thiên vẫn chưa nghi ngờ gì, chẳng qua là cảm thấy những thứ này khó mà gợi lên hứng thú của hắn ta.
Nhưng nếu đối phương đến từ nơi xa, hơn nữa còn là thành viên của thế lực khổng lồ là thương hội hải dương thì hắn ta cũng không thể không nể tình được. Thế là hắn ta suy nghĩ rồi nói: "Thế này đi, cho ngươi bốn cây Linh Mễ Diễn Sinh, ngươi để lại những thứ này đi!"
Nghe thấy có hy vọng, ánh mắt Lưu Sách chợt hiện lên chút vui sướng, vội đáp: "Cảm ơn đảo chủ. Lần sau kẻ hèn này đến đây sẽ mang theo hàng thượng hạng tới trao đổi với đại nhân!"
Hao Thiên nghe vậy thì gật đầu, coi như là kết duyên lành với thương hội này vậy.
"Đi theo ta!"
Lưu Sách ra hiệu về phía sau rồi theo Hao Thiên đi vào trong đảo.
Đám người Lưu Sách đi theo Hao Thiên vào bên trong hòn đảo, vượt qua những thú nhân canh gác, vượt qua cây cầu được tết từ dây leo... Họ kinh ngạc phát hiện ra rằng trong đảo còn có nhiều linh điền như thế, hơn nữa càng khiến gã cảm thấy khiếp sợ là trong mỗi một miếng linh điền đều có một trái Kết Tinh Của Biển Khơi.
Đi một đường, Lưu Sách đếm thử, tổng cộng là bốn miếng linh điền, cộng thêm một miếng ngoài đảo, chính là năm miếng linh điền.
Tất cả đều là hồn tệ cả. Lưu Sách cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đang run lên.
Lúc này Lưu Sách mới biết được rằng mình may mắn cỡ nào. Bên trong đảo rõ ràng là canh gác nghiêm ngặt hơn ngoài đảo gấp mấy lần.
Lưu Sách đoán rằng mình có thể trộm được Kết Tinh Của Biển Khơi phần lớn là vì miếng linh điền ngoài đảo kia không thể di chuyển, còn một nguyên nhân khác chính là quân Hải Vương của chúng vốn là bá chủ hải vực Vọng Hư, bởi vì lâu ngày không có người tới xâm phạm nên việc trông nom trở nên rời rạc hơn nhiều.
Đi theo Hao Thiên đến hồ nước hình vòng cung ở tận cùng bên trong, Hao Thiên dừng chân lại, sau đó nói với cấp dưới: "Đi lấy hai mươi bốn cây Linh Mễ Diễn Sinh tới đây."
Sau khi sai khiến xong, ánh mắt Hao Thiên chợt lóe lên chờ mong: "Khách quý, không biết thương hội của các ngươi có nhận nhiệm vụ treo giải thưởng không? Hãy tìm một người giúp ta!"...
Nghe thấy Hao Thiên nói nhiệm vụ treo giải thưởng, Lưu Sách không khỏi ngây ngẩn cả người.
Thật ra thì gã biết về thương hội hải dương là nhờ một bộ tộc trong một lần thăm dò hòn đảo.
Trong lời kể của họ, thương hội hải dương là một tổ chức liên hợp thương hội khổng lồ. Các thành viên của thương hội thường qua lại giữa các hải vực, thu thập linh tài và vật báu chung quanh, hơn nữa mỗi thành viên trong thương hội đều có một đặc điểm, đó chính là nhất định sẽ có một con tàu ma.
Sau khi biết đặc điểm của thành viên thương hội, Lưu Sách mới có ý tưởng giả mạo thương hội để lừa người khác.
Nhưng gã hoàn toàn không biết gì về nhiệm vụ treo giải thưởng nên nhất thời nghẹn lời.
Lưu Sách suy nghĩ rồi nói: "Đảo chủ Hao Thiên, ngài muốn ủy thác cái gì?"
"Việc này nhắc tới lại khiến người ta tức giận. Không giấu gì ngươi, gần đây đảo Trùng Minh đã bị mất một món báu vật. Ta muốn ủy thác thương hội Quy Hoạch của các ngươi tra tìm kẻ đã ăn cắp báu vật của ta rốt cuộc thuộc về chủng tộc của thế lực nào!"
Trong mắt Hao Thiên, thế lực của thương hội hải dương rất mạnh mẽ, cơ sở ngầm nằm ở khắp các hải vực. Nếu họ chịu nhận ủy thác này thì việc tìm kiếm đạo tặc ăn cắp sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dù sao thì chỉ có tìm được Kết Tinh Của Biển Khơi, mình mới có thể giải bày với Hải Vương được.
Nghe thấy Hao Thiên nói vậy, Lưu Sách ra vẻ bình tĩnh, thực tế trong lòng đã sướng rơn lên.
"Đảo chủ Hao Thiên, không biết là báu vật gì bị mất mà lại ủy thác thương hội đến điều tra? Tiền treo giải của chúng tôi không thấp đâu!"
Sắc mặt Hao Thiên tối tăm: "Kết Tinh Của Biển Khơi!"
"Gì cơ? Không ngờ lại là Kết Tinh Của Biển Khơi! Tên trộm đó gan lớn bằng trời, sao lại dám ăn trộm báu vật như thế!" Lưu Sách kinh ngạc kêu lên.
"Đúng thế! Thương hội các ngươi có chịu nhận nhiệm vụ treo giải này không? Chỉ cần tìm được thế lực tương ứng với chủng tộc đó thôi là đủ rồi. Còn chuyện sau này ta sẽ tự giải quyết!"
"Nhưng ta có điều cảm thấy tò mò, nếu là báu vật như Kết Tinh Của Biển Khơi thì tại sao ngài không phái nhiều binh lính canh gác? Nếu bị cướp mất thì ta còn có thể hiểu được, nhưng bị đánh cắp, vậy thì khiến ta rất khó hiểu."
Lúc hỏi câu này, chính Lưu Sách suýt nữa thì cười thành tiếng, nhưng gã vẫn nhịn được.
Câu hỏi của Lưu Sách khiến sắc mặt Hao Thiên tái mét.
Báu vật như Kết Tinh Của Biển Khơi, hắn ta đương nhiên là phái nhiều binh lính canh gác rồi! Hơn nữa còn là mấy gã thú nhân mạnh nhất dưới tay hắn ta trông coi. Nhưng trong mấy năm qua, chúng chưa bao giờ phạm bất cứ sai sót nào cả, khiến ý thức cảnh giới của thú nhân lỏng lẻo hơn nhiều, thế nên mới gây ra tình huống xấu hổ như ngày nay.