Bởi vì liên lụy tới các loại quy tắc thương mại nên công ty khoa học kỹ thuật Jeder thậm chí đã nghĩ ra một cái cớ để giải thích cho việc cấm Chinh Chiến Online, đó chính là "không thể vận hành cùng một lúc".
Nghe thấy tin tức này, ban đầu Lục Vô còn cảm thấy khó giải quyết, đối với việc mở rộng trò chơi mà nói, việc này đúng là có ảnh hưởng xấu.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì trên cơ bản những người chơi đã từng chơi game online này đều là fan trung thành, Lục Vô tin chắc rằng họ sẽ không bao giờ bỏ chơi game chỉ vì một cái cabin game cả.
Lúc này, Lục Vô đã nghĩ ra cách phản kích rồi. ...
Khu vực Thương Hư, điện Phủ Quân ở trung tâm.
Thương Hư Phủ Quân ngồi trên cung điện hờ hững nhìn người đàn ông đang quỳ rạp trước mặt mình, thản nhiên nói: "Ngươi đã biết nên làm thế nào chưa?"
Người đàn ông bên dưới run lẩy bẩy. Mấy canh giờ trước, gã vẫn là một linh hồn mới sinh trôi dạt trên mảnh đất Thương Hư, không có bất cứ ý thức nào cả. Nhưng chàng trai tóc trắng được gọi là Phủ Quân này lại đánh thức ký ức kiếp trước của gã, khiến gã ý thức được rằng mình đã xuống địa ngục rồi. Thủ đoạn thần bí khó lường này khiến gã vô cùng sợ hãi.
Lúc này, gã hoàn toàn không dám có bất cứ ý nghĩ phản kháng nào cả, chỉ sợ mình sẽ bị ném xuống mười tám tầng địa ngục, chịu hết đau khổ.
Nghe thấy Thương Hư hỏi, người đàn ông vội nằm rạp xuống: "Phủ Quân đại nhân đã ban cho ta mạng sống mới, tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết sức làm việc cho Phủ Quân!"
"Đi đi! Ta cho ngươi cơ hội trở về. Làm tốt chuyện này, ta nhất định sẽ trọng thưởng!" Nhìn người đàn ông quỳ lạy trên mặt đất, ánh mắt Thương Hư chợt lóe lên vẻ kiên quyết. ...
Màn đêm buông xuống, phố mới lên đèn.
Tiếng còi xe cảnh sát ồn ào vang lên từ nơi xa, từng tiếng bước chân rối ren cùng với tiếng chó nghiệp vụ sủa đang từ xa tiến lại gần.
Hạt mưa tí tách không ngừng rơi trên người Tần Vũ. Anh ta nghiêng người tựa lưng vào góc tường của bệnh viện bỏ hoang mà thở hổn hển, vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Mồ hôi dày đặc trên trán hòa quyện với máu chảy xuống dưới, khuôn mặt anh ta tái nhợt, đôi môi run rẩy.
Mọi chuyện đã xảy ra trong vòng nửa ngày qua khiến Tần Vũ cảm thấy dường như mình vừa trải qua một cơn ác mộng vậy. Nhưng mọi thứ đều quá chân thật, chân thật đến mức khiến anh ta hãi hùng.
Anh ta phản xạ quay đầu nhìn về một hướng khác trong bệnh viện bỏ hoang, nơi tầm mắt không nhìn thấy bị bóng tối mịt mờ bao phủ khiến Tần Vũ căng thẳng.
Một lát sau, Tần Vũ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi, tựa lưng vào tường rồi trượt xuống mặt đất, đầu óc bắt đầu hoảng hốt, ký ức trở về nửa ngày trước. ...
Nửa ngày trước, Tần Vũ kết thúc công việc của một ngày, sau đó trở về căn hộ ở khu chung cư mà mình cùng thuê chung với một người bạn đã tốt nghiệp tên là Ngô Hạo như thường lệ để chuẩn bị ăn tối.
Nhưng sau khi gõ cửa, người mở cửa lại không phải là anh bạn Ngô Hạo, mà là một người đàn ông vóc dáng cao tầm ba mươi tuổi, đen gầy, để râu dê.
Hai người nhìn nhau mấy giây, người đàn ông đen gầy kia cười nói trước: "Về rồi à? Mau vào đi."
Trở về nhà của mình, nhưng lại là người lạ mở cửa.
Thế mà còn nói câu nghe rất kỳ lạ là "Về rồi à". Tuy rằng Tần Vũ rất khó hiểu, nhưng anh ta cũng không suy nghĩ nhiều lắm.
Lúc đó trong mắt Tần Vũ, có lẽ người này là khách của cậu bạn Ngô Hạo.
Nhưng sau khi vào nhà, Tần Vũ lập tức cảm thấy có gì đó là lạ.
Trong nhà yên ắng, tivi tắt, bàn ăn trống trơn, nhà bếp cũng rất tĩnh lặng, rèm cửa trong nhà đều bị kéo vào, yên tĩnh đến mức khác thường.
Hoàn toàn không giống cảnh tượng trong một căn nhà có khách đến chơi.
Phải biết rằng bình thường mỗi khi Tần Vũ về nhà vào buổi tối thì bạn cùng phòng Ngô Hạo luôn chuẩn bị một bàn thức ăn chờ anh ta về nhà. Nhưng bây giờ mọi thứ lại có vẻ sai sai.
Nghĩ đến đây, Tần Vũ không khỏi bất an, phản xạ kêu một tiếng "A Hạo", sau đó cất bước đi đến phòng ngủ của Ngô Hạo.
Lúc này, giọng nói của người đàn ông râu dê vang lên sau lưng Tần Vũ.
Gã ta gọi Tần Vũ đang định trở về phòng ngủ lại, sau đó mở cửa phòng sách ra, chỉ vào trong đó nói: "Tới đây, Ngô Hạo ở trong này này."
Tần Vũ phản xạ quay người nhìn vào phòng sách, nhưng khi thấy cảnh tượng bên trong thì con ngươi của anh ta co rụt lại.
Chỉ thấy Ngô Hạo đang bị trói chặt trên chiếc ghế máy tính, miệng bị dán băng dính, thân thể run nhè nhẹ, nhìn Tần Vũ với ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
Tần Vũ lập tức hiểu được mình đã gặp phải kẻ đột nhập vào nhà cướp bóc rồi.
Khi còn ở trong trường, Tần Vũ đã từng tham gia vào một số cuộc nghiên cứu tội phạm học. Anh ta biết rõ khi gặp phải tình huống này, mình nhất định không thể sợ hãi, nếu không lỡ tên tội phạm này có ý định giết người diệt khẩu mà anh ta lại chịu thua thì mạng sống của hai người đều sẽ không thể bảo đảm.