Nghĩ đến đây, anh ta siết chặt nắm đấm, đang định tiến lên đấm một phát vào huyệt thái dương của gã đen gầy này, muốn hạ gục gã ta một cách nhanh chóng.
Nhưng khi Tần Vũ vừa tiến lên một bước thì thân thể anh ta chợt cứng đơ ngay tại chỗ.
Đối mặt với họng súng đen ngòm, trái tim Tần Vũ như ngừng đập. Anh ta không thể ngờ được rằng tên tội phạm trước mắt này lại mang súng bên mình.
Lúc này, gã râu dê đi đến bên cạnh Ngô Hạo, thò tay kéo băng dính trên miệng Ngô Hạo ra rồi lấy một con dao găm ba cạnh ra từ bên hông.
"Tiểu Hạo à, con dao của bác cả mà đâm trúng người cháu thì máu sẽ chảy sạch trong vòng nửa giờ đấy, có muốn cứu cũng không được đâu."
Nghe vậy, sắc mặt Ngô Hạo trắng bệch. Cậu ta lập tức nói với Tần Vũ: "Anh Vũ, làm theo bác cả của em đi. Ông ấy không phải là người xấu đâu, ông ấy sẽ không giết tụi mình."
Nhìn ánh mắt vừa hoảng sợ lại vừa mong chờ của Ngô Hạo, Tần Vũ lại liếc nhìn khẩu súng lục mà gã râu dê vẫn đang giơ lên.
Lúc này Tần Vũ cũng đã hiểu được, thật ra quyền quyết định đã không còn nằm trong tay mình nữa.
Ngô Hạo lại nói: "Bác cả, rốt cuộc bác muốn bao nhiêu tiền? Cháu đều cho bác hết, tụi cháu hứa sẽ không gọi cảnh sát đâu."
Gã râu dê nghe vậy, chỉ mỉm cười không phủ nhận, cũng không đáp lại câu hỏi của cậu ta mà cầm một sợi dây thừng đi đến bên cạnh Tần Vũ.
Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Tần Vũ, gã ta vừa trói lại vừa nói: "Đừng lộn xộn, chờ tao lấy được tiền rồi sẽ thả chúng mày ra."
Nghe vậy, Tần Vũ cũng đã hiểu đại khái về tình huống hiện giờ.
Gã râu dê này hẳn là bác cả của Ngô Hạo, hơn nữa động cơ đột nhập vào nhà cướp bóc lần này của gã ta là vì tiền.
Nhưng anh ta không hiểu tại sao gã râu dê này lại đặt mục tiêu vào người thân của gã ta là Ngô Hạo.
Nhưng chính vì thế nên Tần Vũ lại tin gã râu dê sẽ không giết chết họ.
Sau khi bị trói chặt xong, Tần Vũ lập tức bị kéo về phòng ngủ, bỏ lên giường.
Để phòng ngừa việc Tần Vũ trốn thoát, gã râu dê thậm chí còn trói tay chân của anh ta vào mép giường.
Không lâu sau, gã râu dê lại vào phòng anh ta. Lần này gã mang theo mấy cuộn băng dính rồi lại quấn quanh người Tần Vũ mấy vòng kín mít.
Sau khi làm xong, có vẻ như gã râu dê còn chưa yên lòng nên gã ta lại dán băng dính lên mắt Tần Vũ, cầm túi nilon tới quấn băng dính lên hai tai của anh ta, muốn bịt cả thính giác của Tần Vũ luôn.
"Thật đáng tiếc, còn trẻ tuổi thế mà..."
Trước khi thính giác của Tần Vũ bị bịt kín, tiếng thở dài của gã râu dê khiến trái tim Tần Vũ co rút lại.
Cảm giác lạnh buốt từ tận đáy lòng lan tràn ra khắp cơ thể.
Tần Vũ phản xạ muốn né tránh, nhưng vì bị trói quá chặt nên anh ta hoàn toàn không thể cử động dù chỉ một chút.
Sau khi cửa phòng bị đóng kín, xung quanh tĩnh lặng khiến Tần Vũ sinh lòng sợ hãi, máu không thể lưu thông, chỉ chốc lát sau, tay chân của anh ta đã bắt đầu tê tái.
Mọi thứ đều chìm vào bóng tối. Không thể nghe, không thể thấy, không thể nói...
Chỉ cần thoáng lắc đầu là phần tai bị túi nilon bao bọc sẽ truyền ra tạp âm như nước nhỏ giọt.
Lúc này, Tần Vũ bắt đầu suy nghĩ miên man. Trong đầu anh ta hiện lên cảnh mình bị dao găm ba cạnh đâm xuyên trái tim, nằm trong vũng máu run rẩy dữ dội.
Đến cuối cùng, máu sẽ đông lại, thi thể cũng sẽ dần bốc mùi.
Tần Vũ bị tra tấn bởi nỗi sợ hãi vô hình này. Nhưng thời gian lại dài đến mức như thể không bao giờ kết thúc... ...
Không biết đã trôi qua bao lâu, Tần Vũ hoảng hốt bị đánh thức vì bị lôi kéo một cách thô lỗ.
Anh ta loáng thoáng cảm giác được hình như có ai đó đang cởi dây thừng buộc trên đầu giường cho anh ta. Nhưng Tần Vũ lại không tài nào vui nổi, bởi vì thủ đoạn thô lỗ như vậy chắc chắn không phải là hành vi của một nhân viên cứu hộ.
Quả nhiên, đúng như Tần Vũ dự đoán, sau khi cởi dây thừng bị buộc trên đầu giường ra, anh ta lập tức bị lôi ra ngoài một cách thô bạo.
Bởi vì máu không lưu thông nên tay chân của anh ta đã tê cứng, chỉ có thể phản kháng bằng sức mạnh vô cùng nhỏ bé.
Tần Vũ thử cầm đồ đạc chung quanh để mượn lực, bởi vì anh ta đã linh cảm được rằng sắp có chuyện không may sẽ xảy ra.
Nhưng ngay sau đó đầu anh ta đau nhói, chìm vào hôn mê.
Khi Tần Vũ tỉnh lại lần thứ hai thì phát hiện người mình đầy máu nằm trong bệnh viện bỏ hoang này. Còn gã râu dê kia thì đang đứng dưới ngọn đèn leo lét, vẻ mặt kỳ dị khắc họa thứ gì đó trên mặt đất.
Tần Vũ gian nan ngồi dậy, anh ta quay đầu nhìn sang bên cạnh mình.
Quả nhiên, Ngô Hạo cũng ăn mặc rách rưới, toàn thân đẫm máu nằm bên cạnh anh ta.
"Rốt cuộc ông đang muốn làm gì? Không phải là cần tiền sao? Tôi cho ông..."