Tần Vũ còn chưa dứt lời thì đã bị gã râu dê cắt ngang.
Tần Vũ nhìn về phía trước nhờ vào ngọn đèn leo lét, phát hiện gã râu dê đang cầm một cái thùng sơn, thỉnh thoảng lại nhúng tay vào đó một cái.
Hình như gã đang vẽ hoa văn gì đó trên mặt đất.
Khoang mũi tràn đầy mùi tanh nhàn nhạt. Sau đó Tần Vũ chợt nhớ tới vết thương trên người mình và Ngô Hạo, anh ta lập tức biết được trong thùng sơn đó rốt cuộc là thứ gì.
Cho dù có ngốc đến mấy thì Tần Vũ cũng ý thức được rằng gã râu dê này đến đây không phải vì tiền, mà là có mục đích khác.
Nhưng bây giờ thân thể Tần Vũ mỏi nhừ, ngay cả sức để đứng lên cũng không có, cho dù bảo anh ta chạy thì anh ta cũng chẳng chạy được mấy bước.
Lúc này Ngô Hạo cũng dần tỉnh lại. Nhưng trông cậu ta còn suy yếu hơn cả Tần Vũ.
Khuôn mặt trắng bệch không có chút máu nào, vẻ mặt ngơ ngác, trạng thái có vẻ cực kỳ không ổn.
"Đại nhân, tôi đã làm xong rồi. Tiếp theo tôi nên làm thế nào?"
Bỗng nhiên, gã râu dê đứng dậy rồi tự lẩm bẩm một mình.
Không ai đáp lời gã, nhưng vẻ mặt của gã râu dê lại càng quái dị hơn.
Một lát sau, gã râu dê gật đầu thật mạnh rồi dời mắt về phía Tần Vũ và Ngô Hạo.
"Bác cả, rốt cuộc bác muốn làm gì vậy? Bác đòi tiền thì cháu có thể cho bác, thả tụi cháu đi!" Ngô Hạo nói bằng giọng vừa yếu ớt lại vừa nức nở.
"Tiểu Hạo à, cháu cũng biết bác cả thích bài bạc mà, cả đời này chỉ có thể làm một kẻ rác rưởi thôi. Nhưng lần này có một cơ hội đổi đời đặt trước mặt bác, sao bác có thể bỏ qua được chứ?"
Nói đến đây, gã râu dê bỗng khựng lại: "Đúng rồi, thật ra một tháng trước bác cả đã bị đánh chết vì không trả hết món nợ cờ bạc rồi..."
Nghe vậy, trong lòng Tần Vũ và Ngô Hạo đều lạnh buốt, sợ tới mức sởn gai ốc.
Ánh mắt gã râu dê lóe lên tia sáng lạnh lẽo ghê người. Gã dần dần đến gần họ.
Giờ đây trong lòng Tần Vũ tràn ngập tuyệt vọng. Chẳng lẽ mình thật sự phải chết trong tay gã điên này sao?
Sau khi đến gần hai người, gã râu dê kéo cổ tay Ngô Hạo trước, rồi sau đó túm tóc Tần Vũ, lôi hai người đến chỗ mà trước đó gã đã đứng.
Tần Vũ bị kéo đến dưới ngọn đèn, lúc này anh ta hoảng sợ phát hiện ra rằng dưới chân mình lại là một hình vẽ trận pháp quái dị được vẽ bằng máu tươi.
Gã râu dê kéo hai người đến chỗ mắt trận rồi kéo lấy tay trái của Ngô Hạo, sau đó rút con dao găm ba cạnh giắt bên hông ra, cứa một phát thật mạnh.
Máu phun ra rồi nhỏ giọt liên tục.
Thấy vậy, Ngô Hạo và Tần Vũ đều tràn ngập tuyệt vọng.
Tần Vũ xụi lơ ở bên cạnh, cứ thế trơ mắt nhìn sinh mệnh của Ngô Hạo đang không ngừng xói mòn.
Anh ta thử vùng vẫy để phản kháng, nhưng lại bị một cước đạp ngã xuống đất, không tài nào bò dậy nổi.
Máu chảy liên tục khiến Ngô Hạo lâm vào hôn mê. Sau khi gã râu dê bỏ tay cậu ta xuống, Ngô Hạo đã nằm yên trên mặt đất, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Tới lượt mày!"
Ánh mắt gã râu dê đỏ ngầu như kẻ khát máu. Gã giơ tay kéo Tần Vũ lên, cũng cắt cổ tay anh ta giống hệt như Ngô Hạo.
"Ông... Làm thế vì mục đích gì?" Tần Vũ yếu ớt hỏi.
Cái chết đang đến gần anh ta hơn bao giờ hết. Nhưng anh ta không muốn chết mà vẫn hồ đồ.
"Nếu mày đang hỏi cho mày thì tao chỉ có thể nói mày quá xui xẻo mà thôi. Thật ra tao chỉ cần mạng của Tiểu Hạo là đủ rồi, bởi vì linh hồn của nó là đặc biệt. Còn mày á? Chỉ là một thằng xúi quẩy thôi, nhưng cũng có thể cống hiến chút giá trị..."
Giọng điệu của gã râu dê rất phấn khởi, như thể đang mong chờ điều gì đó.
Giờ khắc này, ý thức của Tần Vũ đang dần mơ hồ.
Trong lúc thấp thoáng, anh ta thấy trận pháp được vẽ bằng máu đang tản ra từng quầng sáng đỏ tươi, một đám ảo ảnh ác quỷ dữ tợn hiện lên từ trong trận pháp... ...
Nghe thấy tiếng còi báo động và tiếng bước chân đang đến gần, Tần Vũ mở đôi mắt mệt mỏi của mình ra, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy an toàn hơn chút. Anh ta biết mình sắp được cứu rồi.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người hiện lên trong màn đêm rồi nhanh chóng đi đến gần anh ta, giơ tay túm lấy tóc anh ta, sau đó kéo anh ta vào trong bóng đêm.
Gã râu dê lại xuất hiện khiến Tần Vũ tràn ngập tuyệt vọng. Anh ta muốn giãy giụa, muốn kêu cứu, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều nên thân thể anh ta rã rời, hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị kéo vào bóng tối trong bệnh viện bỏ hoang.
Trong màn đêm, Tần Vũ thấp thoáng nghe thấy tiếng nói của gã râu dê.
"Đại nhân, tại sao trận pháp dẫn độ mà ngài ban cho lại không thể lấy đi linh hồn của kẻ này? Thậm chí thuộc hạ còn suýt nữa thì bị phản phệ trong lúc lột bỏ linh hồn."
"Vâng!"
"Thuộc hạ đã biết!"