Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 202 - Chương 202: Kẻ Si Tình (2)

Chương 202: Kẻ si tình (2) Chương 202: Kẻ si tình (2)

Lần này, Thương Hư nổi giận triệt để. Hắn ta hận ông trời bất công, hắn ta đã trả giá biết bao nhiêu, nhưng tại sao vận mệnh vẫn trêu cợt hắn ta như thế?

Sau hôm đó, Thương Hư Phủ Quân một đêm bạc đầu.

Có câu nói ngẩng đầu ba thước có thần linh. Nhưng trong mắt Thương Hư chỉ có bóng tối đáng sợ.

Tiên Khả biết mình làm liên lụy tới Thương Hư nên đã chạy trốn mấy lần. Nàng muốn tìm một nơi yên tĩnh để chết, không khiến Thương Hư phải vì thế mà bôn ba nữa.

Thương Hư phẫn nộ rưng rưng nước mắt, kìm nén nỗi đau giam cầm Tiên Khả, hơn nữa nói với nàng rằng hắn ta sẽ nghĩ ra cách khác, hắn ta sẽ không bao giờ cho phép nàng chết!

Nếu bọn tiên nhân vô tình kia đều không muốn ra tay thì lần này, Thương Hư dời mắt về phía thần nguyên của thiên giới.

Nhưng thần nguyên chính là báu vật của thiên giới, muốn có được nó còn khó hơn là được một tiên nhân cấp Thiên Tiên ra tay.

Dù có muôn vàn gian khó, Thương Hư cũng không hề lùi bước.

Hắn ta mưu đồ mấy vạn năm, chỉ vì tấn công thiên giới, kéo dài mạng sống cho cô gái mình yêu. ...

Nhìn bàn tay khổng lồ màu vàng giáng xuống từ trên trời, Thương Hư nở nụ cười tự giễu.

Cố gắng vạn năm, giống như trò cười!...

Ngay tại lúc bàn tay khổng lồ màu vàng kia sắp đập trúng Thương Hư thì bỗng nổ tung trong không trung. Cả bầu trời tức khắc rơi xuống một cơn mưa linh khí màu vàng.

"Bắc Đẩu, ngươi vượt quá giới hạn!" Một giọng nói già nua vang lên trên bầu trời.

"Phong Đô, Thương Hư vi phạm quy củ do chúng ta đặt ra, tại sao ngươi lại muốn bảo vệ hắn ta?"

"Phạm lỗi thì phải bị xử phạt, nhưng nếu đã nằm trong địa bàn của ta thì cứ để cho ta xử lý là được rồi!"

"Phong Đô!" Tiếng thét gào vang vọng khắp bầu trời.

"Ngươi muốn chiến à?" Giọng nói già nua lại vang lên.

"Được, ta nể mặt Phong Đô ngươi. Nhưng ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích về việc này. Nếu không có câu trả lời hài lòng thì cuộc chiến giữa hai giới là không thể tránh né được. Dù sao thì lỗi lầm mà hắn ta phạm phải cũng không nhỏ chút nào đâu!"

Sau đó, bàn tay khổng lồ màu vàng lại ngưng tụ trong không trung rồi quơ một phát, bắt lấy cả tám gã tiên nhân kia, cuối cùng biến mất trên bầu trời.

"Hầy! Thương Hư, ta không ngờ rằng ngươi lại đi đến nước này!"

Nghe thấy giọng nói này, đôi môi Thương Hư khẽ run rẩy. Hắn ta không ngờ được rằng Phong Đô Đại Đế lại ra tay giúp hắn ta.

Hắn ta biết mình đã phạm vào lỗi lầm lớn cỡ nào. Chuyện mà hắn ta muốn làm thậm chí sẽ gây ra chiến tranh giữa âm phủ và thiên giới. Nhưng dù là thế, Phong Đô Đại Đế vẫn bằng lòng ra mặt bảo vệ hắn ta.

Nhớ tới hành vi phản bội trước kia của mình, trong lòng Thương Hư lại tràn đầy áy náy.

Nhìn trời cao, Thương Hư quỳ rạp xuống đất, bắt đầu dập đầu: "Đại Đế trên cao, Thương Hư nguyện chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của mình, tự nguyện hồn vía tan thành mây khói, nhất định sẽ không làm liên lụy tới âm phủ!"

"Hầy!" Trên bầu trời lại vang lên một tiếng thở dài.

"Giải quyết hậu sự, đi đi!"

"Cảm tạ Đại Đế đã tác thành!" Thương Hư lại dập đầu mấy cái thật mạnh rồi dứt khoát đứng dậy, đi vào trong điện Phủ Quân. ...

Trong điện Phủ Quân, Thương Hư khoác vương bào gấm thêu. Trong lòng hắn ta là một cô gái kiều mị động lòng người đang nằm.

"Biết phải viết thế nào chưa?"

Trước mặt hắn ta, sử quan chấm bút lông, sau đó chậm rãi nâng cánh tay run rẩy lên: "Vương, thật sự phải làm thế sao?"

Thương Hư gật đầu một cách hờ hững. Để không làm liên lụy tới muôn vàn sinh linh trên đất Thương Hư, hắn ta biết mình nhất định phải đưa ra lựa chọn.

Sử quan đau buồn vô kể, cuối cùng vẫn viết lên trang giấy: Thương Hư, Phủ Quân của khu vực Thương Hư, giết nguyên Uyên Hư Phủ Quân để cướp ngôi, trong quá trình chấp chính, kẻ này đã áp bức sinh linh Thương Hư, suốt ngày sa vào nữ sắc, hơn nữa còn lòng muông dạ thú muốn dùng sức của bản thân mình để khơi mào chiến tranh Tiên Âm. Hành vi tội ác bậc này, có sinh linh trên đại địa Thương Hư chứng giám, sau khi trải qua các thế lực trong Thương Hư bàn bạc, quyết định phế bỏ ngôi vị Phủ Quân, muôn người thóa mạ...

Sau khi viết xong, sử quan hít sâu một hơi rồi đưa trang giấy đến trước mặt Thương Hư...

Thương Hư nhìn lướt qua, vẻ mặt lộ ra một chút buồn bã, sau đó hắn ta gật đầu.

"Thông báo cho các vực trong Thương Hư để cảnh báo cho người đời sau rằng, kẻ đại ác nhường này như Thương Hư bị diệt trừ thì cả thiên địa cùng chúc mừng!"

Sau khi sử quan rời đi, Thương Hư nhìn cô gái tuyệt đẹp trong lòng mình bằng ánh mắt dịu dàng.

"Bôn ba vạn năm, lại phải trở thành ác quân bị người đời sau phỉ nhổ, chàng có hối hận không?" Cô gái tựa vào lòng Thương Hư, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp.

"Chỉ cần nàng không chê ta thì dù bị muôn người phỉ nhổ cũng có làm sao? Đời này ta đã thỏa mãn rồi."

Bình Luận (0)
Comment