Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 242 - Chương 242: Vách Núi Tuyệt Cảnh

Chương 242: Vách Núi Tuyệt Cảnh Chương 242: Vách Núi Tuyệt Cảnh

Mang theo thi thể nặng trĩu của Hạn Bạt khiến mọi người rất mệt mỏi. May trên đường đi có mấy lần được Tiểu Sát giúp đỡ, chứ không thì mọi người thật sự không biết phải làm sao để mang Hạn Bạt lên núi nữa. Hơn nữa quãng đường đi này vô cùng hiểm trở, đám người Cổ Ngữ nhìn thấy Sát Ác du đãng khắp núi đồi. Nếu không phải có buff bột tán thi thì e rằng Sát Ác trên đường đã nhấn chìm họ rồi.

Trèo lên sườn núi, Cổ Ngữ vung tay lên ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi một lát.

Mọi người thấy vậy, lúc này mới thả tay ra khiến thân thể Hạn Bạt ngã cái rầm xuống đất.

Nhìn sức chịu đựng đã báo động đỏ trên bảng thuộc tính, Cổ Ngữ lau mồ hôi, lấy chút thức ăn ra khỏi không gian cá nhân.

"Mọi người ăn chút gì đó đi. Sức chịu đựng báo đỏ rồi, phần sau còn một quãng đường rất dài nữa cơ."

Mọi người thấy vậy thì đều lấy thức ăn ra, sau đó bắt đầu nghỉ ngơi ăn uống ngay tại chỗ.

"Đại ca, hình như chỗ kia có một tòa nhà gỗ, có người ở trong đó thì phải." Lúc này, thành viên công hội phát hiện ra nhà gỗ của ông lão tóc trắng, nhất thời kinh ngạc kêu lên.

Cổ Ngữ gật đầu. Nơi này đương nhiên là quen thuộc với anh ta rồi. Sau đó anh ta lập tức cất bước đi tới chỗ nhà gỗ.

Con cún thấy vậy cũng há miệng nhả Hồ Hạch ra rồi vội chạy theo.

Cổ Ngữ đi đến trước cửa gỗ, suy nghĩ một lát rồi gõ lên.

"Cụ ơi, có nhà không?"

Một lát sau, cửa gỗ chậm rãi mở ra, để lộ khuôn mặt đầy ghét bỏ của ông lão tóc trắng.

"Thằng nhóc, ngươi lại rảnh rỗi sinh nông nổi muốn lên núi hả?"

Mạch máu trên trán Cổ Ngữ gồ lên.

"Tôi chỉ tiện đường chào hỏi ông một câu mà thôi."

"Thế chào xong rồi, bây giờ ta có thể đóng cửa được chưa?"

Cái miệng độc địa của ông lão tóc trắng khiến Cổ Ngữ đau răng ghê gớm. Anh ta thật hối hận, sao tự nhiên mình lại đi gõ cửa làm gì chứ.

"Chà! Đây không phải là con cún đó à? Sao hả, lại muốn quyết đấu với ta ư?" Lúc này, ông lão tóc trắng mới thấy Tôn Khởi.

"Chơi thì chơi, ai xỉn trước người đó là chó!" Tôn Khởi không hề yếu thế nhe răng.

Nghe vậy, Cổ Ngữ hung tợn trừng anh ta.

"Mày uống thử coi!"

Tôn Khởi lập tức tắt nắng. Anh ta loáng thoáng nhớ lần trước mình uống rượu xong, hình như Cổ Ngữ tức giận lắm thì phải.

Tuy rằng trong lòng Tôn Khởi vẫn rất muốn uống một miếng rượu ngon của ông lão tóc trắng, nhưng dù sao thì bây giờ vẫn còn chuyện quan trọng nên đành phải tiếc nuối bỏ ý định đó.

Lúc này, một người xuất hiện trước cửa, nhìn ông lão tóc trắng với vẻ mặt khiếp sợ, trông rất là giật mình.

"Hình như tôi đã gặp ông ở đâu rồi thì phải!" Tiểu Sát giật mình nhìn ông lão tóc trắng.

"Ở đâu?" Ông lão tóc trắng híp mắt.

"Không biết nữa, không tài nào nhớ nổi, nhưng bản năng của tôi nói với tôi rằng tôi đang sợ ông."

Nói rồi Tiểu Sát còn giơ bàn tay đang run lẩy bẩy lên, vẻ mặt tui hông có lừa ông đâu nha.

Cổ Ngữ: "..."

Tôn Khởi: "..."

"Các ngươi có thể bình thường chút được không? Cả đám như lũ ngu si ấy! Có phải là tại lũ Sát Ác đã nhét thi khí vào đầu các ngươi không hả?"

Ông lão tóc trắng nhìn Tiểu Sát vẫn còn đang run lẩy bẩy, trông như đang nói "Tui thật sự sợ ông lắm đó" bằng ánh mắt như đang nhìn thằng tâm thần.

"Chúng ngu thật mà!" Tiếng thở dài sâu lắng truyền tới từ nơi xa.

Mọi người tức khắc ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Hạn Bạt nằm trên mặt đất cũng đang quay sang nhìn về nơi này.

Đám người tản ra, cùng lúc đó Hạn Bạt cũng thấy rõ hình dáng của ông lão tóc trắng, sắc mặt bỗng khựng lại.

"Ngươi..."

"Chát!"

Một tiếng giòn giã vang lên. Mọi người khiếp sợ phát hiện trên gương mặt thân xác kim cương bất hoại của Hạn Bạt lại xuất hiện một dấu tay đỏ rực.

Cái tát đột ngột này khiến Hạn Bạt ngu người. Đến khi tỉnh táo lại, hắn ta không khỏi phẫn nộ: "Ngươi..."

"Chát!"

Ảo ảnh bàn tay lại bỗng dưng xuất hiện trong không trung, tát cho Hạn Bạt trẹo cổ.

Lúc này, trong đầu Hạn Bạt chợt vang lên giọng nói của ông lão tóc trắng: "Dám nói lung tung nữa thì ta sẽ giết ngươi ngay bây giờ đấy, có tin không?"

Nghe vậy, tuy rằng Hạn Bạt vẫn rất phẫn nộ, nhưng thật sự không dám nói lời nào nữa. Bởi vì hắn ta biết ông lão này thật sự có thực lực giết chết hắn ta.

Bởi vì lão ta cũng là cảnh giới Quỷ Hoàng như mình. Cho dù là mình trong thời kỳ mạnh nhất cũng chưa chắc đã thắng lão ta.

Thấy cảnh này, đám người Cổ Ngữ đều ngây ngẩn cả người, không rõ ảo ảnh bàn tay bỗng dưng xuất hiện này đến từ nơi nào.

Mọi người suy nghĩ trong chốc lát, bỗng đưa mắt nhìn ông lão tóc trắng.

Còn ông lão tóc trắng thì trịnh trọng nói: "Có vẻ như đó là lực lượng của Ác Thần. Xem ra phong ấn của Ác Thần hơi lỏng lẻo rồi."

Cổ Ngữ ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi: "Thật là Ác Thần ư?"

"Hẳn là Ác Thần rồi. Không thì ở đây sao tự dưng lại xuất hiện lực lượng đó được chứ?" Ông lão nói câu này mà mặt không hề đỏ, tim không đập nhanh, trông như đang nói "chắc chắn là thế rồi".

Bình Luận (0)
Comment