Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 243 - Chương 243: Sát Ác Độc Địa

Chương 243: Sát Ác Độc Địa Chương 243: Sát Ác Độc Địa

Thế là Cổ Ngữ cũng không dám chắc. Tuy rằng ảo ảnh bàn tay đó xuất hiện lúc Hạn Bạt đang nhìn ông lão này, nhưng có vẻ như lão già ốm yếu này thật sự không có thực lực làm tổn thương thân xác của Hạn Bạt.

"Được rồi, đừng quấy rầy giấc ngủ của ta nữa. Bây giờ bên ngoài toàn là Sát Ác, các ngươi cẩn thận chút đi."

Dứt lời, ông lão tóc trắng lia mắt nhìn mọi người, cuối cùng trừng Hạn Bạt một cái, sau đó xoay người vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.

Sau khi vào nhà, ông lão tóc trắng mỉm cười.

"Sát Ác, Mục Chi Quang, Hạn Bạt đều xuất hiện rồi. Sao lại càng ngày càng náo nhiệt thế nhỉ? Mong rằng sẽ thấy một vở kịch hay, he he!"

Trong khi đó, đám người Cổ Ngữ đi đến bên cạnh Hạn Bạt, nhìn vẻ mặt uất ức của hắn ta hỏi: "Vừa rồi ai đánh mày thế?"

Hạn Bạt không đáp lời, chẳng qua ánh mắt hiện lên một chút tức giận.

Cổ Ngữ thấy có hỏi cũng không được gì nên không buồn dong dài nữa mà vung tay lên, mọi người tiếp tục hành quân, cùng nhau dùng sức khiêng Hạn Bạt leo lên núi.

Lại đi vòng quanh trên núi khoảng nửa giờ, bỗng một giọng nói già nua vang lên trong đầu mọi người.

"Hạn Bạt!"

Nghe thấy giọng nói này, Hạn Bạt cũng trừng lớn mắt. Sao hắn ta không quen thuộc với giọng nói này được chứ! Đây chính là Ác Thần mà hắn ta sợ hãi nhất mà!

"Ha ha, ngươi cũng dám tới nơi này à, ha ha!"

Tiếng cười có vẻ điên cuồng hơn.

"Lão đại Ác Thần, em đã chấp hành nhiệm vụ mà anh giao cho em, nhưng em không giết hắn ta được nên đành phải dắt hắn ta tới tìm anh!" Cổ Ngữ thấy vậy thì vội nói.

"Tốt! Quả nhiên ta đã không nhìn lầm người, ha ha!"

Sau đó, một đám khói đen hiện lên dưới chân mọi người. Cảm giác không trọng lực xuất hiện, mây mù trên núi lướt qua bên cạnh, mọi người nhanh chóng bay lên đỉnh núi dưới sự nâng đỡ của khói đen.

Hạn Bạt không khỏi thầm nghĩ tiêu đời rồi.

Tuy rằng Ác Thần đã bị phong ấn, nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của hắn nên ít nhiều gì cũng có thể phóng thích chút lực lượng ra ngoài. Nếu thật sự bị bắt lên núi thì đời hắn ta tàn rồi.

"Gào!"

Sắc mặt Hạn Bạt đỏ bừng, muốn cưỡng chế phóng thích lực lượng khí huyết căn nguyên trong huyết hạch của mình ra, cho dù huyết hạch có vỡ vụn đi nữa thì cũng phát trốn thoát khỏi sự trói buộc của khói đen.

Nhưng khí huyết của hắn ta vừa trào ra khỏi cơ thể thì đã bị khói đen dập tắt trong tích tắc.

"Hạn Bạt, đừng giãy giụa nữa. Nếu đã đến đây rồi thì ngươi không bao giờ có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta nữa đâu! Dẫu sao ngươi cũng chỉ là một con sâu nhỏ yếu mà thôi!"

Hạn Bạt không tức giận vì bị Ác Thần gọi là con sâu, mà chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Trong chớp mắt, mọi người đã xuyên qua mây mù, đi đến đỉnh núi. Khói đen cũng tan biến.

Giờ khắc này, trước tháp trụ trên đỉnh núi, một đôi mắt đỏ ngầu trong khói đen lượn lờ đang nhìn chằm chằm vào Hạn Bạt.

"Hạn Bạt! Hạn Bạt! Hạn Bạt!"

Vô số tiếng kêu vang lên trong đầu mọi người. Có thì thào, có gào thét, có gầm gừ, đủ loại tiếng động lập tức gợi lên cảm xúc tiêu cực trong lòng mọi người. Cả đám đều đờ đẫn ngã xuống đất.

Nhưng thứ mà mọi người cảm nhận được chỉ là dư âm lan tỏa của cảm xúc tiêu cực mà thôi. Mục tiêu tấn công chủ yếu của nó chính là Hạn Bạt đang nằm trên mặt đất kia.

Lúc này, biển máu trong đầu Hạn Bạt sục sôi, tiếng cười của một cậu bé huyết sắc không ngừng quanh quẩn bên tai hắn ta. Hắn ta cảm thấy mình giống một chiếc thuyền buồm cô độc trong biển máu đó, sẽ bị những cơn sóng lật úp bất cứ lúc nào.

Sợ hãi đang nảy sinh, đang lan tràn...

Dưới sự xâm nhập của cảm xúc tiêu cực đến từ Ác Thần, nỗi sợ hãi trong lòng Hạn Bạt không ngừng bị phóng to khiến vẻ mặt hắn ta trở nên thống khổ, cuối cùng hắn ta không nhịn được bắt đầu gào thét.

"Ha ha ha, Hạn Bạt, trông ngươi đáng thương chưa kìa! Uy phong đã từng khống chế cái chết của ngươi đâu rồi? Ta nhớ rõ ngươi đã từng nói với ta rằng, nhỏ yếu mới là nguyên tội, nhưng dáng vẻ hiện giờ của ngươi thật sự rất giống với một kẻ đáng thương đấy! Ha ha ha..."

Cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng Hạn Bạt, tiếng cười của Ác Thần càng điên cuồng hơn.

Hắn đã chờ đợi giây phút này từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi hắn suýt nữa cho rằng cuộc đời này đã không còn hy vọng có thể báo thù được nữa.

Nhưng giây phút này cũng là điều cố chấp duy nhất khiến hắn có thể tiếp tục sống sót suốt bao năm tháng qua.

Nhìn linh hồn Hạn Bạt đang run rẩy vì sợ hãi, Ác Thần chưa bao giờ cảm thấy sung sướng đến vậy.

Nhưng cho dù chỉ là chút cảm xúc tiêu lực lan tràn thì cũng đã đủ để khiến những người chơi không chịu nổi. Cổ Ngữ vội nói: "Lão đại Ác Thần, thu hồi lực lượng của anh đi, tụi nó chịu không nổi!"

Ác Thần vẫn chưa đáp lời mà bỗng dời đôi mắt đỏ ngầu sang chỗ Cổ Ngữ, cứ thế nhìn chằm chằm vào anh ta.

Bình Luận (0)
Comment