"Các... Các ngươi là ai? Không phải bản vương đã hồn phi phách tán rồi sao?" Shota Thương Hư khó hiểu nói.
"Chát!" Lục Vô nhảy lên đập vào đầu hắn ta.
"Thằng nhóc, ở đây anh mới là lớn nhất, dám tự xưng bản vương nữa thì anh sẽ đánh chết mày đấy!"
Thương Hư xoa đầu, vẻ mặt ngơ ngác, sau đó cúi đầu nhìn thân thể trần truồng của mình, lập tức mở to mắt: "Tại sao ta lại bị thu nhỏ vậy?"
Lục Vô liếc nhìn: "Ừ, đúng là nhỏ thật!"
"Rốt cuộc các ngươi là ai? Rốt cuộc đây là đâu?" Thương Hư hoàn hồn lại, che phần dưới của mình rồi ngẩng đầu quát hỏi Lục Vô.
"Tiểu Thương Hư à, bọn anh đã cứu cậu từ khỏi hồn phi phách tán đấy. Sao hả? Cảm giác được sống lại thế nào?" Lục Vô cười hỏi.
Nghe vậy, trong đầu Thương Hư tức khắc hiện lên ký ức ở cầu Nại Hà, sắc mặt hắn ta chợt tái nhợt.
"Ai cần ngươi cứu! Bây giờ ta còn sống thì chiến tranh Tiên - Âm không thể tránh khỏi được! Các ngươi đã phạm phải tội lớn rồi!"
"Yên tâm đi, bọn người trên tiên giới kia đều cho rằng ngươi đã chết, bởi vì chúng đã tận mắt thấy ngươi hồn phi phách tán!" Bắc Ly chống nạnh nói, vẻ mặt rất là đắc ý.
"Sao có thể thế được chứ! Sao các ngươi lại có thể làm được điều đó!"
Thương Hư nghi ngờ nói, dáng vẻ hoàn toàn không chịu tin.
Chung quy trong mắt hắn ta, những người chú ý tới việc này đều gần như chỉ có Đại Đế mà thôi. Trong mắt hắn ta thủ đoạn lừa gạt này hoàn toàn không thể thực hiện được.
"Đúng là ngươi đã chết, cũng đã hồn phi phách tán rồi. Ngươi bây giờ được tạo ra từ việc chữa trị một phần hồn phách. Ta nói thế ngươi đã hiểu rồi chứ?" Bắc Ly lại giải thích.
"Điều này càng không thể nào! Ngay cả Đại Đế cũng không thể chữa trị một linh hồn đã bị tan biến, ngươi đừng hòng lừa gạt ta nữa!" Thương Hư rất là bướng bỉnh, tỏ vẻ ngươi có nói gì thì ông đây cũng không tin đâu.
Nghe vậy, Lục Vô lập tức nhảy lên đập vào đầu Thương Hư: "Anh cần mày tin chắc? Bây giờ không phải là anh đang thương lượng với mày! Bọn anh cứu mày thì chính là đại ca của mày, sau này mày cứ nghe lời anh là được!"
"Vậy thì rốt cuộc mục đích hồi sinh ta của các ngươi là gì?" Dường như nghĩ tới điều gì đó, Thương Hư vội hỏi.
"Anh muốn mày lại xưng bá Thương Hư, trở thành Thương Hư Phủ Quân thêm lần nữa!"
"Điều này là không thể nào! Nếu ta trở về thì vẫn chỉ còn một con đường chết mà thôi. Đám súc vật trên tiên giới kia sẽ không tha cho ta đâu!"
"Anh không bảo mày làm Thương Hư Phủ Quân ở mặt ngoài, mà bảo mày quản lý một đám thế lực mới sắp xuất hiện ở khu vực Thương Hư giúp anh, dẫn dắt họ bắt đầu lại từ con số không, cuối cùng lại xưng bá khu vực Thương Hư thêm lần nữa!" Lục Vô giải thích.
"Ngươi muốn ta trở thành kẻ địch với thuộc hạ cũ của ta ư? Thương Hư ta đây sẽ không bao giờ làm theo ý ngươi đâu!" Thương Hư bướng bỉnh nhất quyết không chịu nghe theo.
"Tiểu Ly, có thể tẩy não cho thằng nhóc này được không? Cứng đầu quá! Vẫn là Đồng Quải dễ khống chế!" Lục Vô rất bất đắc dĩ.
Nghe vậy, Bắc Ly mỉm cười: "Thương Hư, lúc tái tạo lại ngươi, ta đã biến ngươi thành số liệu rồi. Ngươi lật xem tin tức trong đầu thì sẽ hiểu thôi."
Nghe vậy, Thương Hư vội tĩnh tâm lại rồi chìm vào trong biển ý thức.
Một quả cầu ánh sáng màu vàng chậm rãi xuất hiện trong đầu hắn ta, đồng thời tản ra khi ý thức của hắn ta chạm vào nó. Tin tức về thần hơi thở khắc ồ ạt ùa vào trong đầu hắn ta.
Thấy tư liệu về thần khí và người chơi, Thương Hư dại ra ngay tại chỗ, không ngừng đọc hết tất cả những tin tức đó.
Một lát sau...
Thương Hư ngẩng đầu lên với vẻ mặt phức tạp.
"Là các ngươi đã ngăn cản ý đồ nghịch thiên của ta sao?"
Bắc Ly gật đầu với vẻ trịnh trọng: "Không thể không nói ngươi là một thiên tài. Nhưng về phương diện khác, ngươi lại có vẻ vô cùng ngu ngốc. Ngươi cho rằng nghịch thiên là chuyện đơn giản lắm sao? Cho dù chúng ta sở hữu thần khí, nhưng cũng không dám làm trắng trợn như người!"
Nghe vậy, trong lòng Thương Hư trào lên lửa giận, nhưng rồi vẻ mặt hắn ta chợt sa sầm, không nhịn được thở dài: "Ta không còn sự lựa chọn nào khác."
Bắc Ly không khỏi ngạc nhiên. Cô nhớ tới mục đích nghịch thiên của Thương Hư, bỗng nhiên hiểu được suy nghĩ của hắn ta.
"Đây là cơ hội mới của ngươi, hãy nắm chắc lấy nó, chưa chắc ngươi đã không có cơ hội để lật ngược thế cờ!"
Nghe vậy, gương mặt non nớt của Thương Hư tràn đầy chán chường.
"Nàng đã đi rồi, ta không còn bất cứ lưu luyến gì với thế gian này nữa. Huống chi các ngươi còn muốn ta đối phó với những thuộc hạ cũ. Cho dù có phải chết thêm một lần thì ta cũng không bao giờ đồng ý đâu."
Nghe vậy, Lục Vô nhảy lên vai Thương Hư, giơ móng vuốt đặt lên đầu hắn ta: "Thằng nhóc, ai bảo mày đi giết chết thuộc hạ cũ của mày chứ! Mày cũng biết thần khí có năng lực số liệu hóa, chỉ cần linh hồn họ không tan biến thì chỉ cần số liệu hóa bọn họ là vẫn có thể sống yên lành mà!"