Thương Hư nhất thời sửng sốt. Bây giờ hắn ta đã biết một phần năng lực của thần khí, cũng biết sự mạnh mẽ của chức năng số liệu hóa, cho nên hắn ta có thể hiểu được lời nói của Lục Vô.
Nhưng suy nghĩ một lát, Thương Hư vẫn lắc đầu: "Ta đã mệt rồi, không muốn lại tranh giành thêm gì nữa. Nhưng ta mong các ngươi sẽ tha mạng cho những cấp dưới của ta trong lúc chinh phạt Thương Hư. Nếu bất đắc dĩ phải giết họ thì xin các ngươi hãy thu họ vào trong thần khí để họ trở thành một phần thế lực của các ngươi!"
Thấy Thương Hư đã không còn ý chí chiến đấu nào nữa, Lục Vô thầm than thở hắn ta quá tiêu cực. Nhớ tới số lượng hồn tệ khổng lồ dùng để hồi sinh Thương Hư, hắn ta không nhịn được giậm chân vỗ ngực, thầm hận hồn tệ đều đổ ra sông ra biển hết rồi.
"Ngươi chắc chứ?" Bắc Ly bỗng cười hỏi.
"Ta mệt rồi, không muốn tranh giành nữa!" Thương Hư vẫn lắc đầu, trông như đã không còn lưu luyến gì trên thế gian này nữa rồi.
Lúc này Bắc Ly vung tay lên, một quả cầu màu trắng xuất hiện trong tay cô, liên tục thay đổi hình dạng vì bị cô xoa bóp.
Nhìn quả cầu màu trắng này, lại cảm nhận hơi thở thân quen tản ra từ đó, sắc mặt Thương Hư chợt thay đổi.
"Đừng... Đừng bóp nữa! Làm ơn đừng bóp!" Nhìn Bắc Ly vừa bóp vừa kéo, Thương Hư không khỏi lộ vẻ đau lòng.
"Vô, chúng ta đưa thằng cha này vào luân hồi tiếp đi. Hầy, thật đáng tiếc, vốn là cơ duyên hiếm thấy, còn có thể vẹn toàn tình duyên muôn kiếp của các ngươi nữa chứ!" Bắc Ly nói với vẻ mặt ta rất thất vọng về ngươi.
Nghe vậy, Lục Vô cũng nhảy xuống khỏi vai Thương Hư, lắc đầu nói: "Thật là tiếc. Nếu ngươi đã không muốn sống nữa thì chúng ta vẫn rất thấu tình đạt lý, đành đưa ngươi vào luân hồi vậy."
"Đừng đừng đừng! Ta đồng ý!" Thương Hư khẩn cầu nhìn kẹo đường, vẻ mặt rất là chân thành.
Vẻ mặt của Bắc Ly và Lục Vô đều không thay đổi. Bắc Ly vẫn tiếp tục xoa bóp kẹo đường như thể không nghe thấy Thương Hư nói gì cả.
"Đây là Khả Nhi à?" Thương Hư run rẩy đi đến gần Bắc Ly, muốn vươn tay ra sờ, nhưng Bắc Ly chợt nghiêng người né tránh.
"Ta đồng ý, ta đồng ý! Các ngươi trả Khả Nhi lại cho ta!"
Cảm nhận được hơi thở truyền đến từ quả cầu ánh sáng ở cự ly gần, Thương Hư có thể khẳng định rằng đây chính là người mà hắn ta yêu nhất.
"Không cho!" Bắc Ly tiếp tục xoa bóp nó, chơi vui đến quên cả trời đất.
"Rốt cuộc muốn thế nào thì các ngươi mới trả nàng cho ta!" Vẻ mặt Thương Hư tràn đầy van xin, không còn chút hờ hững nào.
"Nghĩ tới việc mày sắp trở thành kẻ địch với thuộc hạ cũ, anh lại không đành lòng chút nào. Hay là thôi đi." Vẻ mặt Lục Vô như đang nói "tui không nỡ chứng kiến cảnh đó".
"Họ cũng có chết thật đâu mà, ta hoàn toàn có thể thu họ vào thần khí để tiếp tục làm việc cho ta." Thương Hư vội giải thích.
"Thế thì tàn nhẫn quá, không ổn lắm đâu..."
"Có gì đâu mà tàn nhẫn! Âm phủ tranh bá, được làm vua thua làm giặc! Quy luật sinh tồn suốt hàng tỉ năm qua chưa bao giờ thay đổi mới là chí lý!"
"Dục vọng sinh tồn thật là mãnh liệt!"
Thấy Thương Hư thỏa hiệp, Lục Vô không khỏi mỉm cười, sau đó nháy mắt với Bắc Ly. Thế là Bắc Ly lập tức ném quả cầu ánh sáng đó cho Thương Hư.
Thương Hư hoảng hốt nhận lấy nó, cảm nhận hơi thở truyền tới từ bên trên, vẻ mặt hắn ta lại tràn đầy tình yêu.
"Khoe yêu đương làm ngứa cả mắt!" Lục Vô ghét bỏ khoát tay, sau đó nói: "Thương Hư, cậu có muốn hồi sinh cô ấy không?"
"Muốn!" Thương Hư đáp ngay mà không cần do dự.
"Ừm, sau này cậu sẽ quản lý sự vật bên chỗ khu vực Thương Hư, nhất là về mặt ban hành nhiệm vụ, hãy tự suy nghĩ đi. Thật không dám giấu giếm, để hồi sinh cậu, anh đã tốn một trăm năm mươi triệu hồn tệ. Nếu muốn hồi sinh cô ấy, tuy rằng không cần nhiều tiền như cậu, nhưng ít ra cũng phải mất khoảng tám mươi triệu. Cho nên cố gắng mà kiếm hồn tệ để sớm ngày hồi sinh người thương của cậu đi!"
"Được!" Vẻ mặt Thương Hư trở nên kiên định, trong lòng tràn ngập khát vọng với hồn tệ.
"Ừm! Anh cũng không phải là người ngang ngược gì đâu. Vốn dĩ số hồn tệ mà cậu kiếm được đều phải nộp lên cho bọn anh, dù sao thì đây cũng là cái giá để bọn anh hồi sinh cậu mà. Nhưng lần này số lượng hồn tệ mà khu vực Thương Hư kiếm được anh sẽ không cần cho đến khi kiếm đủ tám mươi triệu. Chờ khi nào cậu kiếm đủ chừng đó thì số tiền đó sẽ dùng để hồi sinh Tiên Khả. Nhưng anh phải nói rõ với cậu là sau khi đủ tám mươi triệu hồn tệ này, tất cả số hồn tệ mà cậu kiếm được sẽ bị anh tịch thu. Cậu phải hiểu được điều đó."
"Cảm ơn!" Thương Hư không khỏi biết ơn.
Trong mắt hắn ta, hành động của Lục Vô thật sự là quá nhân nghĩa. Chẳng những hồi sinh hắn ta mà còn muốn hồi sinh cả Tiên Khả để họ có thể thực sự sum vầy bên nhau.