Hồ Hạch thật sự hết cách rồi, thế là anh ta dứt khoát nhét bột thi độc vào trong mũi của Mục Chi Quang, quyết tâm phải hành chết hắn ta.
Dù sao bỏ mặc một bảo bối ở đây mà không mang theo thì không phải là phong cách của dòng dõi luyện xác bọn họ!
Nhưng đúng lúc này, đôi mắt Mục Chi Quang chợt mở ra, hai tia sáng màu đen lướt qua người Hồ Hạch rồi bắn vào trong nước biển xuyên qua lớp bảo vệ.
Bên ngoài lớp bảo vệ lập tức xuất hiện hai vòng nước xoáy màu đen, bên trong còn thấp thoáng sấm chớp màu đen.
Trời má! Sống! Hồ Hạch trợn mắt há mồm.
Thấy đôi mắt của Mục Chi Quang chậm rãi dời về chỗ mình, Hồ Hạch không khỏi xấu hổ cầm bột thi độc, chậm rãi rụt tay lại, nhân tiện thu bột thi độc vào không gian.
"À ừm... Xin chào!"...
Đôi mắt ngăm đen của Mục Chi Quang hiện lên một tia màu trắng, miệng khẽ nhúc nhích, giọng nói già nua vang lên trong tai Hồ Hạch.
"Ngươi không phải là tộc nhân của ta, tại sao lại có thể xuất hiện ở đây?"
Hồ Hạch chưa từng tiếp xúc với bộ tộc Mutter nên không khỏi hoảng sợ vì giọng nói đột ngột vang lên bên tai.
Nhưng anh ta thật sự không biết nên trả lời câu hỏi của Mục Chi Quang như thế nào. Chẳng lẽ nói tôi ăn trộm hài cốt tộc nhân của anh nên mới trùng hợp đến đây sao?
"Tại sao đèn u minh lại che chở cho ngươi đến đây? Ngươi có quan hệ gì với tộc nhân của ta?" Giọng nói già nua lại vang lên trong tai Hồ Hạch.
"Khụ khụ... Chuyện này ấy, nói ra thì dài lắm." Hồ Hạch xấu hổ nhìn đôi mắt vô hồn của Mục Chi Quang, đầu óc điên cuồng xoay chuyển, bắt đầu bịa ra cốt truyện.
"Nói thẳng cho ta biết mục đích của ngươi đi!" Mục Chi Quang khẽ lắc đầu.
"Mục đích à... Lão đại Mục, anh biết không, đế quốc Mutter của các anh mất rồi!" Hồ Hạch suy nghĩ rồi nói.
"Hủy diệt từ lâu rồi, còn đâu mà mất nữa!" Giọng Mục Chi Quang rất bình thản.
"Không phải, ý tôi là tộc nhân còn sót lại của anh đều mất hết rồi!"
Nghe vậy, vẻ mặt hờ hững của Mục Chi Quang cuối cùng cũng thay đổi.
Cả cuộc đời hắn ta vẫn luôn trả giá vì tộc nhân, cho dù tộc nhân đã từng coi hắn ta là dị đoan, thậm chí còn muốn xử tử hắn ta. Nhưng trong mắt Mục Chi Quang, tộc nhân vẫn là tộc nhân, đây là sự liên hệ về mặt huyết thống, không bao giờ thay đổi được, cũng là thứ mà hắn ta coi trọng nhất.
Cho nên khi nghe thấy hậu duệ mang huyết thống của tộc nhân còn sót lại cũng đã biến mất, Mục Chi Quang không thể bình tĩnh được nữa.
"Nói cho ta biết lý do!"
Lần này, giọng nói của Mục Chi Quang chứa đựng sự tức giận mãnh liệt.
Hồ Hạch cái khó ló cái khôn: "Họ bị tên Hải Vương thống lĩnh quân Hải Vương tiêu diệt cả bộ tộc!"...
Trong thủy tinh cung, Hải Vương đang giơ ly rượu màu vàng khổng lồ rót vào miệng. Nhưng đúng lúc này, sắc mặt gã ta bỗng khựng lại.
Giờ phút này, gã ta chợt có linh cảm chẳng lành.
Thực lực đạt đến trình độ của gã ta, tuy rằng loại linh cảm này không phải rất chính xác, nhưng ít nhiều gì cũng sẽ linh nghiệm. Điều này khiến Hải Vương không bình tĩnh nổi. Gã ta cho rằng lại có thế lực nào đó đang âm thầm muốn ra tay đối phó với gã ta. ...
"Hải Vương là ai? Tại sao gã lại muốn tiêu diệt tộc nhân của ta?"
"Thống lĩnh của quân Hải Vương, bá chủ hải vực Vọng Hư chứ ai! Hắn ta tiêu diệt tộc nhân của anh có cần lý do gì không? Chỉ là muốn diệt thôi!" Hồ Hạch vội giải thích.
Mục Chi Quang: "..."
"Là tộc nhân của ta bảo ngươi đến báo cho ta biết chuyện này sao?" Mục Chi Quang cất lời hỏi.
"Đúng thế!"
"Tại sao chính hắn không đến đây?"
Ánh mắt Mục Chi Quang lóe lên nghi hoặc. Hắn ta cứ cảm thấy lời nói của Hồ Hạch không đáng tin cho lắm, nhưng bởi vì đèn u minh đã dẫn anh ta đến đây nên hắn ta không thể không tin.
"Trước đó hắn đã bị trọng thương, sau khi nhét tôi vào trong quan tài Mutter thì đã buông xuôi rồi." Hồ Hạch lộ vẻ đau đớn, thậm chí còn cố chớp mắt, nhưng lại không nặn ra được giọt nước mắt nào cả.
"Ta hiểu rồi. Bá chủ mới của hải vực Vọng Hư, Hải Vương chứ gì? Xem ra đã đến lúc nên ra ngoài rồi!" Nói rồi, Mục Chi Quang chậm rãi đứng dậy.
Lúc này, bức tượng điêu khắc dưới chân hắn ta bắt đầu rung chuyển, vô số tiếng kêu rên truyền đến từ bên dưới pho tượng khổng lồ đó. Rất nhiều bóng dáng màu xanh đậm dần dần lan tỏa, không ngừng giương nanh múa vuốt tóm lấy không khí.
"Hừ!" Mục Chi Quang khẽ hừ lạnh, pho tượng khổng lồ chợt giơ chân lên rồi giẫm thật mạnh xuống dưới.
"Rầm!"
Dòng nước ngầm phun trào, vô số tiếng kêu rên tức khắc tan biến. Những bóng dáng màu xanh đậm vốn xuất hiện bên ngoài đã bị luồng lực lượng này xé thành từng mảnh chỉ trong chớp mắt.
"Bên dưới đó là gì vậy?" Hồ Hạch nhìn dưới chân pho tượng hỏi.
Vừa rồi khi pho tượng này giơ chân lên, anh ta thấy rõ ràng một cái hố màu đen, bên trong có thể thấp thoáng thấy vô số xúc tu đang vặn vẹo.