"Bộ tộc Chết Chóc, ký sinh trùng đến từ vực sâu không hề có cảm tình!" Mục Chi Quang nói thản nhiên.
"Anh trấn áp chúng đúng không? Nếu thả chúng ra thì sẽ thế nào?" Hồ Hạch không kìm nổi tò mò hỏi.
"Thả chúng ra ư?" Nghe vậy, ánh mắt Mục Chi Quang lóe lên một tia tức giận.
Phải biết rằng, xứ sở Mutter Sea đỉnh cấp trong quá khứ đã bị hủy diệt vì sự xâm lăng của bộ tộc Chết Chóc này. Mối thù diệt tộc ấy cũng từng khiến hắn ta điên cuồng một cách triệt để, thậm chí còn nhảy xuống vực sâu dưới đáy biển với quyết tâm cho dù chết cũng phải lôi kéo bộ tộc Chết Chóc cùng xuống địa ngục.
Nhưng trong mấy chục năm chém giết dưới vực sâu, Mục Chi Quang đã phát hiện ra rằng bộ tộc Chết Chóc này căn bản là không thể hủy diệt triệt để, chỉ còn con đường trấn áp mà thôi.
Mục Chi Quang của ngày xưa rất không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn chọn lấy thân trấn áp vực sâu dưới đáy biển, định khiến cho bộ tộc Chết Chóc vĩnh viễn bị chôn vùi dưới đáy vực sâu, không bao giờ được hồi phục.
Đây chính là sự trả thù của hắn ta đối với bộ tộc Chết Chóc dưới vực sâu.
Cho nên khi nghe thấy Hồ Hạch nhắc tới thả ra, Mục Chi Quang không khỏi nổi giận.
"Ngươi có còn lời nào muốn nói với ta không?"
"Hả? Không có!"
"Được, ta đã biết!"
Vừa dứt lời, hai tia sáng màu đen bắn ra từ mắt của Mục Chi Quang khiến thân thể Hồ Hạch lập tức bị xé rách, biến thành khói đen.
Hắn ta có thể cảm nhận được lời nói của Hồ Hạch có che giấu gì đó, hơn nữa Hồ Hạch vốn không phải là tộc nhân của hắn ta. Cho dù anh ta có ơn với bộ tộc của họ, nhưng trong mắt Mục Chi Quang cũng chẳng là gì cả. Không phải tộc nhân của mình thì hắn ta sẽ không có lòng nhân hậu dư thừa.
Sau đó Mục Chi Quang vươn tay bắt lấy không khí chỗ Hồ Hạch vừa chết.
Hửm? Mục Chi Quang ngạc nhiên, lại bắt một lần nữa...
Lại bắt tiếp...
Không thấy linh hồn đâu cả?
Mục Chi Quang vốn định bóc linh hồn của Hồ Hạch ra để kiểm tra thử xem lời nói của Hồ Hạch có mấy phần là thật. Nhưng không ngờ linh hồn của Hồ Hạch lại biến mất sau khi chết.
Trong mắt hắn ta, cảnh tượng này thật quái dị. Hắn ta thao túng lực lượng chết chóc nên có thể cảm nhận rõ ràng rằng Hồ Hạch là có linh hồn. Nhưng sau khi chết, linh hồn của anh ta lại đột nhiên biến mất. Điều này nằm ngoài sự hiểu biết của hắn ta.
Sau một lát im lặng, Mục Chi Quang khẽ giậm chân, thế là pho tượng khổng lồ chợt lóe sáng, lớp bùn trên người nó rơi xuống, trông như thể sống lại vậy.
"Linh hồn Mutter, tạm thời giao nơi này cho ngươi. Bây giờ ta phải đi lên xem thử rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!"
"Gừ!" Sóng nước khổng lồ lan tỏa chung quanh như thể đang đáp lại câu nói của Mục Chi Quang.
Sau khi dặn dò xong, thân hình Mục Chi Quang biến thành tia sáng màu đen, nhanh chóng lao lên mặt biển. ...
Lưu Sách đang ăn cá nướng với bạn bè bên bờ biển Lưu Ly bỗng kinh ngạc phát hiện tay phải của mình bắt đầu run rẩy không nghe theo sự khống chế của mình.
"Sao vậy đại ca?" Thành viên công hội ngồi bên cạnh tò mò hỏi.
"Không biết nữa, tự nhiên lại run lên!" Lưu Sách cũng rất kinh ngạc.
"Chắc là sóc lọ nhiều quá đó, kiềm chế chút đi." Con cún nói theo phản xạ.
"Cút đi mày!"...
Trên đỉnh vách núi Tuyệt Cảnh, bộ xương màu đen bên cạnh tháp trụ bỗng bắt đầu run rẩy. Lúc này ông lão tóc trắng xuất hiện ở đó, giơ chân đá bộ xương màu đen một phát, thế là nó không run nữa.
"Tên hung thần Mục Chi Quang kia xuất thế rồi!" Ông lão tóc trắng vừa nhìn về hướng hải vực Vọng Hư vừa nói một cách thản nhiên.
"Tên nhóc đó với ngươi, ai mạnh hơn?" Lúc này, một đôi mắt đỏ ngầu hiện lên trên đỉnh núi rồi hỏi ông lão tóc trắng bằng giọng trêu tức.
"Nếu là hắn đầy đủ thì có thể chơi đùa với ta, nhưng hắn bây giờ thì ta có thể nhường hắn hai tay!" Ông lão tóc trắng vừa liếc nhìn đôi mắt đỏ ngầu đó vừa bình tĩnh nói.
"Lại chém gió rồi!" Ác Thần cười phá lên.
"Đúng rồi! Ta vẫn không hiểu, với thực lực của ngươi thì tại sao không đi tìm Đại Đế xin được phong xá? Chỉ cần ngươi thông qua thử thách thì tên của ngươi sẽ xuất hiện trên bảng Âm Thần, hoàn toàn có thể trở thành thần linh được âm phủ tán thành, chấp chưởng một vùng thiên địa, chẳng phải là sướng thay!" Ác Thần bỗng hỏi.
"Xin được phong xá ư? Chẳng thú vị gì cả. Thật ra vẫn còn một con đường thành thần khác!" Ông lão tóc trắng lắc đầu.
Nghe vậy, Ác Thần có vẻ rất kinh ngạc, đôi mắt đỏ ngầu chợt co lại.
"Quả nhiên ngươi là kẻ điên!"
Nghe vậy, ông lão tóc trắng cười khẽ, mái tóc bạc phơ bay trong gió. Lão ngước nhìn bầu trời, khẽ thều thào: "Có khiêu chiến thì mới thú vị, không thì ta sợ mình sẽ lại mất phương hướng!"
Trường bào bay phần phật trong gió, lơ đễnh để lộ một tấm yêu bài khắc chữ "Nghịch" treo bên eo. ...
Trong cung điện thủy tinh, Hải Vương đang vừa dùng bữa vừa suy nghĩ tại sao lại có linh cảm chẳng lành. Sau đó sắc mặt gã ta chợt thay đổi, miếng thịt trong miệng rơi xuống.