Chinh Chiến Tại Tuyến Online (Dịch)

Chương 340 - Chương 340: Hải Vương Xâm Lược

Chương 340: Hải Vương Xâm Lược Chương 340: Hải Vương Xâm Lược

"Đậu xanh! Thằng khốn nào làm thế!"...

Phía Bắc hải vực Vọng Hư, một tia sáng đen bắn ra từ dưới mặt nước rồi biến thành hình người trong không trung.

Lúc này, lại có một tia sáng màu lam bay tới từ phía Nam, xuất hiện đằng trước bóng người màu đen đó.

"Đúng là ngươi rồi! Mục Chi Quang, không ngờ ngươi vẫn còn sống!" Nhìn bóng người quen thuộc đứng trước mắt, Hải Vương không khỏi kinh hãi.

Mục Chi Quang chậm rãi xoay người lại, thấy là Hải Vương thì cũng lộ vẻ kinh ngạc.

"Mục Hải, đệ chưa chết sao?"

Thấy là Mục Chi Quang, trong lòng Hải Vương thầm mắng đê ma ma, không ngờ thằng cháu trai này vẫn còn sống, thế này thì phải làm sao đây? Có khi nào hắn ta sẽ cướp lại quyền lực của ta không?

"Ha ha ha, Tiểu Hải, ta thật sự rất vui vì thấy đệ còn sống!" Nói rồi, thân hình Mục Chi Quang chợt lóe lên, ôm chầm lấy Hải Vương còn đang nguyền rủa trong lòng.

Hải Vương: "..."

"Ta còn tưởng tộc nhân đã thật sự chết hết rồi. Thấy đệ còn sống, ta rất vui, thật sự là rất vui!"

Nhìn nụ cười xán lạn trên gương mặt của Mục Chi Quang, Hải Vương không khỏi cạn lời.

Quả nhiên vẫn là thế, thằng cha cuồng tộc nhân này vẫn ngâu xi y chang ngày xưa.

"Ừm... Ngươi đã trốn ra từ vực sâu dưới đáy biển hả?" Hải Vương thử thăm dò.

"Trốn á? Tại sao ta lại phải trốn? Ta vẫn luôn canh giữ trước cổng lối vào Vực Sâu Chết Chóc dưới đáy biển. Bởi vì ta muốn khiến bộ tộc Chết Chóc vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời!" Nhắc tới bộ tộc Chết Chóc, ánh mắt Mục Chi Quang lại lộ ra căm hận.

Hải Vương: "..."

Gã ta vốn tưởng rằng Mục Chi Quang đã chết ở vực sâu dưới đáy biển, nhưng không ngờ thằng cha này lại trấn áp bộ tộc Chết Chóc ở lối vào Vực Sâu Chết Chóc, còn trấn áp khoảng mấy chục vạn năm nữa chứ. Sự cường đại của Mục Chi Quang lại khiến Hải Vương cảm thấy thất bại.

"Thế tại sao bây giờ ngươi lại ra ngoài? Lỡ như bộ tộc Chết Chóc lại chạy ra thì làm sao? Chúng ta không thể sơ sài với mối thù sâu nặng bậc này được! Ta cảm thấy ngươi vẫn nên quay lại canh giữ tiếp đi thì hơn, ít nhất phải phong ấn chúng nó thêm một triệu năm nữa!" Hải Vương nói với vẻ lẫm liệt.

Mục Chi Quang tươi cười ấm áp.

"Không được, còn có việc quan trọng hơn phải làm!"

Việc chó má gì chứ! Ta xin ngài hãy cút về đi được không? Hải Vương thầm mắng trong lòng.

"Ta nghe nói tộc nhân bị bắt nạt nên quyết định đi ra xem thử rốt cuộc là chuyện gì!" Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Mục Chi Quang đanh lại.

"Ai cơ? Ai bắt nạt tộc nhân? Tộc nhân của chúng ta không phải đã chết hết rồi sao?" Hải Vương ngu người.

"Một kẻ tên là Hải Vương. Nghe nói hiện giờ kẻ này đã xưng bá hải vực Vọng Hư rồi. Nhưng nếu hắn ta dám bắt nạt tộc nhân của ta thì ta phải giết chết hắn ta!" Nói rồi, ánh mắt Mục Chi Quang phụt ra sát ý.

Hải Vương: "..."

Một câu bố tiên sư nghẹn trong lòng Hải Vương khiến gã ta vô cùng bực bội. Gã ta không thể hiểu được rốt cuộc là thằng khốn nào đã úp cái sọt to tổ chảng lên đầu gã ta như thế, còn truyền tới tận vực sâu dưới đáy biển nữa chứ.

"Đúng rồi, Tiểu Hải, đệ có biết tên Hải Vương đó không? Dẫn ta đi giết hắn ta đi. Bá chủ hải vực Vọng Hư này vốn nên thuộc về bộ tộc Mutter chúng ta. Giết hắn ta rồi, ta sẽ giao quyền lực cho đệ để thành lập xứ sở Mutter Sea mới!"

Hải Vương: "..."

"Khụ khụ... À ừm... Quang ca à, tin tức của ngươi chỉ là lời đồn thôi, ngươi không thể tin vào nó được!"

"Sao có thể là lời đồn được chứ! Một sinh vật đã chuyên môn xuống vực sâu dưới đáy biển để truyền đạt tin tức này cho ta. Hơn nữa cho dù tên Hải Vương kia không bắt nạt tộc nhân của ta thì vẫn phải giết hắn ta. Suy cho cùng hải vực Vọng Hư là thuộc về Mutter, sao có thể giao cho người ngoài được!"

Điều này khiến Hải Vương rất xấu hổ, không biết có nên nói cho gã điên này biết mình chính là Hải Vương không đây. Dù sao gã ta rất sợ hãi.

"Sao vậy? Chẳng lẽ tên Hải Vương đó rất mạnh sao?" Thấy sắc mặt rối rắm của Hải Vương, Mục Chi Quang không khỏi hỏi.

"Đừng sợ, cho dù tên đó có mạnh đến mấy đi chăng nữa, chỉ cần ta tìm được đủ các bộ phận của thân thể thì hắn ta nhất định không phải là đối thủ của ta đâu!" Mục Chi Quang vỗ vai Hải Vương an ủi như một người anh.

"Quang ca, ta nói cho ngươi biết chuyện này. Nhưng ngươi phải hứa, nghe xong thì phải bình tĩnh, hơn nữa cam đoan rằng sẽ không đánh ta!" Hải Vương suy nghĩ trong chốc lát rồi chột dạ nói.

Bởi vì gã ta biết nếu Mục Chi Quang đã đi ra rồi thì căn bản là không thể giấu giếm chuyện gã ta là Hải Vương được.

"Đệ nói đi, sao ta có thể đánh ngươi được chứ. Đệ là tộc nhân của ta cơ mà, dù đệ có đâm thủng trời thì đã có ta bao che cho đệ rồi!" Mục Chi Quang cười nói.

"Ta chính là Hải Vương!"

"Gì cơ?"

"Ta chính là Hải Vương đây. Tin tức của ngươi là giả, sao ta có thể giết chết tộc nhân của ta được chứ! Hơn nữa trên cơ bản tộc nhân của chúng ta đều đã biến thành thi quỷ cả rồi, sau đó đều bị ngươi dẫn đi. Số tộc nhân rải rác còn lại có lẽ đã chạy khỏi hải vực Vọng Hư từ lâu rồi, đâu còn tồn tại tộc nhân nào ở đây nữa!"

Bình Luận (0)
Comment