Mục Chi Quang lắng nghe, vẻ mặt dần trở nên gượng gạo.
"Đệ nói tộc nhân đã chết hết từ lâu rồi ư?"
"Đúng thế!" Hải Vương cắn răng nói.
Nghe thấy câu trả lời chắc nịch của Hải Vương, nét mặt Mục Chi Quang lập tức ỉu xìu, lại ôm lấy Hải Vương khóc ròng: "Nói vậy ta chỉ còn một tộc nhân là đệ thôi... Thật khó chịu..."
Hải Vương rất xấu hổ, muốn đẩy Mục Chi Quang ra, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể đẩy ra được.
Sau một lát đau buồn, Mục Chi Quang lau nước mắt rồi nói: "Nói vậy kẻ xuống vực sâu dưới đáy biển kia là muốn mượn tay ta để giết đệ sao? Ngay cả một tộc nhân cuối cùng của ta mà cũng không buông tha ư! Thật là một kế sách hay, thật là một âm mưu hiểm độc, quả nhiên ta không giết nhầm người!"
"Đúng rồi Tiểu Hải, có phải đệ đang có đối thủ tiềm ẩn nào không? Không thì sao chúng lại lập ra mưu kế ác độc như thế để giết chết đệ cơ chứ! Nhưng đệ đừng sợ! Nếu ta đã đến đây rồi thì ta sẽ diệt trừ tất cả kẻ địch giúp đệ!" Mục Chi Quang vừa nắm vai Hải Vương vừa nói bằng giọng giận dữ.
Hải Vương nhìn Mục Chi Quang, cảm giác trong lòng rất phức tạp.
Ngày xưa chính tên này đã cướp mất vương quyền Mutter của mình, nhưng không thể nói rằng thực tế Mục Chi Quang hoàn toàn không say mê quyền lực, thứ mà hắn ta để ý luôn luôn là lợi ích của tộc nhân.
Nhưng lời nói của Mục Chi Quang cũng khiến Hải Vương nảy sinh ý tưởng muốn mượn tay Mục Chi Quang để tiêu diệt tất cả kẻ địch hiện giờ nhằm mở rộng quyền khống chế Hải Vương của mình.
"Có! Thế lực của Quỷ Vương Đồng Quải ở bên bờ biển Lưu Ly! Ta cảm thấy chuyện này chắc chắn là do chúng làm! Trước kia chúng thường xuyên phái chiến hạm đi cướp vật tư của ta!"
"Được! Ca ca sẽ giúp đệ!"
"Cảm ơn đại ca!" Hải Vương ngượng nghịu nói.
Lúc này, vẻ mặt Mục Chi Quang bỗng khựng lại.
"Ta phải rời đi chốc lát để xử lý một số chuyện. Chờ tí ta sẽ quay lại tìm đệ."
Hải Vương còn chưa đáp lời thì đã thấy thân hình Mục Chi Quang biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này Hải Vương rất xoắn xuýt. Gã ta không dám chắc sự xuất hiện của Mục Chi Quang là tốt hay xấu, nhưng có một tên điên thực lực bá chấy ở đây thì ít nhiều vẫn khiến Hải Vương cảm thấy bị đe dọa. ...
Lúc này, ở phía Nam hải vực Vọng Hư, một con thuyền ma cá nhân đang di chuyển về phía trước. Lưu Sách ngồi trên thuyền giơ cần câu ngắm biển cả, thỉnh thoảng lại tức giận đập cánh tay phải đang run rẩy rồi thầm mắng một câu.
Lúc này một bóng đen hiện lên trên không trung của thuyền ma, sau đó chậm rãi hạ xuống thuyền.
"Tộc nhân à? Không đúng! Nhưng tại sao trong cơ thể của ngươi lại có lực lượng của ta?" Mục Chi Quang tò mò nhìn Lưu Sách.
"Ông là ai thế?" Lưu Sách không nhịn được quát lên.
"Mục Chi Quang!"
"Trời má! Thiệt hay giỡn vậy?" Lưu Sách lập tức quay lại. Lúc này Mục Chi Quang cũng phát hiện ra cánh tay phải của Lưu Sách, ánh mắt lộ vẻ hoài niệm.
"Ngươi đã được cánh tay phải của ta tán thành, vậy thì có thể trở thành tộc nhân của Mutter ta đây!" Mục Chi Quang nhìn Lưu Sách với ánh mắt thân thiện.
"Không làm đâu! Tôi chỉ hỏi tí thôi, có phải ông đã bị mất một phần trí nhớ không? Ký ức bị mất đó là gì?" Nhớ tới nhiệm vụ của mình, Lưu Sách không nhịn được hỏi.
Mục Chi Quang cũng không đáp lại mà nhìn Lưu Sách rồi gật đầu: "Ngươi rất có thiên phú, không ngờ lại sở hữu Trái Tim Cường Giả, quả là một hạt giống tốt. Chẳng trách cánh tay phải của ta lại chọn hòa hợp thành một thể với ngươi!"
"Ông muốn lấy lại nó hả?" Lưu Sách bỗng cảnh giác ôm tay phải.
"Không, tặng cho ngươi!" Mục Chi Quang lắc đầu.
Nghe vậy, Lưu Sách thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi liếc nhìn giao diện của Mục Chi Quang khiến gã suýt nữa sợ chết khiếp. Gã thật sự lo lắng tay phải của mình bị Mục Chi Quang lấy lại.
"Đúng rồi, ngươi có muốn làm con trai của ta không?" Mục Chi Quang mỉm cười hỏi.
"Gì cơ? Con trai á?" Lưu Sách đần mặt ra...
Khi nghe thấy yêu cầu vô lý của Mục Chi Quang, Lưu Sách bỗng nhiên muốn nhảy lên đập bể đầu hắn ta.
Thế này thì không phải tuyên bố là muốn chèn ép gã sao? Chẳng lẽ là cường giả cấp Quỷ Hoàng thì muốn làm gì thì làm chắc?
"Sao hả? Chỉ cần trở thành con trai của ta thì cả vùng biển này sẽ không còn ai dám bắt nạt ngươi, ngươi càng có thể nhận được vô số tài nguyên tu luyện!"
Sau khi biết tộc nhân của mình đã chết chết, Mục Chi Quang đã vô cùng coi trọng Hải Vương, người duy nhất còn mang dòng máu tộc nhân của mình. Mà lần này gặp được Lưu Sách đã dung hợp với cánh tay của mình thì là một niềm vui bất ngờ của hắn ta, khiến hắn ta nảy sinh ý tưởng muốn nhận người này vào bộ tộc.
Nhìn gương mặt chân thành của Mục Chi Quang, mạch máu nổi lên trên trán Lưu Sách.
"Không được!"
"Cả đời này Mục Chi Quang ta đây đều không có truyền nhân, nếu ngươi làm con trai của ta..."